Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 186: Dạ tập

Một tháng sau.

Phương Tịch như thường ngày, sau khi luyện công xong ra ngoài hít thở không khí.

Thông thường thì hắn sẽ tuần sát linh điền một vòng thì xem như hôm nay đã ra khỏi cửa.

Hắn đang định trở về luyện đan hay là nghiên cứu trận pháp, Vương quả phụ chợt hùng hùng hổ hổ trở về.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Tịch ngăn Vương quả phụ lại hỏi.

Sắc mặt Vương quả phụ vô cùng khó coi: "Hôm nay Mạc gia đến cửa thu đất... Người Mộc gia rất thảm, gia chủ cũng quỳ xuống với người ta như chút tác dụng cũng không có, mấy lão Linh nông cũng chết trong linh điền..."

"A? Chỉ có Mạc gia thôi sao?"

Phương Tịch hơi nghi hoặc.

"Nghe nói Mạc gia gia chủ Mạc gia gia chủ và Phong gia gia chủ Phong gia gia chủ làm giao dịch, tất cả quyền đều nắm trong tay, ta thấy chúng đã mưu đồ mảnh đất này từ lâu..." Vương quả phụ phẫn hận nói.

Là một tá điền, cô ta đối với hành vi địa chủ cưỡng đoạt này rất phản cảm.

"A, thì ra là thế!"

Rất nhanh Phương Tịch đã hiểu rõ, một mảnh linh địa cũng không đủ cho hai nhà chia, núi Song Tử Đông lại chỉ có linh khí bất nhập lưu, Mạc gia đưa thêm chút linh thạch hoặc đại giới khác, lấy được quyền của Phong gia cũng không phải là không có khả năng.

Mà gia chủ Mạc gia chính là Luyện Khí hậu kỳ!

Có người này xuất mã mà hết lần này tới lần khác Nguyễn Tinh Linh lại không ở đây, có thể nói Mộc Văn không thể cứu vãn.

"Mộc gia... Xong rồi!" Vương quả phụ thương tiếc: "Mặc dù ta không ưa gia chủ Mộc gia, nhưng người Mộc gia vô tội mà... Nhớ năm đó, Mộc thị nhất tộc hưng thịnh cỡ nào, bây giờ chỉ mới mười mấy năm..."

Năm đó, Mộc Hủ thành lập căn cơ gia tộc khiến biết bao nhiêu tán tu ở phụ cận đỏ mắt.

Dù là Vương quả phụ cũng nhiều lần nghe người khác nhắc đến, trong lời nói đầy ao ước.

Bây giờ chỉ mới mấy năm?

Đối với Mộc gia sau này như thế nào, Phương Tịch cũng không quan tâm.

Hắn cũng đề cặp với Nguyễn Tinh Linh một câu, bảo trụ một mạch Mộc Trung đã đủ lòng rồi.

Về phần Mộc Văn? Quả thật kệ mẹ nó chứ!

Khiến Phương Tịch không ngờ là buổi chiều lại có người đến bái kiến, chính là Mộc Trung!

Người này đã tuổi già, sức yếu, tóc bạc trắng, chỉ duy nhất ánh mắt sáng ngời có thần, mang theo một bình linh tửu, nhìn thấy Phương Tịch lập tức khom xuống: "Chất nhi bái kiến thế thúc!"

"Mau mau đứng dậy, hôm nay sao lại rãnh mà đến đây?"

Phương Tịch dẫn người vào vạnh Đào Hoa Thụ ngồi xuống rồi lại sai Vương quả phụ dâng trà.

"Hôm nay không muốn uống trà chỉ muốn uống rượu."

Mộc Trung cười cười lộ ra hàm răng vàng ố, đổ linh trà ra rồi rót linh tửu vào.

Rượu này Phương Tịch ngửi ngửi thấy hương vị rất mạnh giống như Xích Huyết Tửu của hắn.

"Ùng ục ục!"

Mộc Trung ùng ục ục uống cạn chén, trong lời nói cũng mang theo sự nghẹn ngào: "Chủ gia xong rồi... Các phòng bây giờ mất đi đất lập thân, đều đến cầu xin ta thu nhận, nhưng ta chỉ có hai mẫu đất, còn phải nuôi cả nhà, có thể cứu được mấy người chứ?"

"Hôm nay thu đất, ta cũng đến xem... Lão thúc bá nhị phong, ngoan cố đập đầu chết ở bờ ruộng."

"Năm xưa lão tổ tông vượt mọi chông gai, hao tốn bao nhiêu sức lực mới có được linh địa truyền thừa gia tộc, giờ lại bại như vậy, sau này chúng ta xuống dưới sao dám nhìn mặt lão tổ tông đây, ô ô ô..."

"Năm đó, lão tô tông rất khen ngợi ngài... Lại nó Mộc Văn nuôi ra ngạo khí, không xứng làm gia chủ, đã có ý định đổi người, là một đám lão nhân khuyên ngăn, trong đó có lão thúc bá nhị phòng, hôm nay lại rơi vào kết cục như vậy, trong lòng lão phu rất khó chịu..."

Phương Tịch cũng không nói lời nào, cứ im lặng nghe như vậy.

Dường như Mộc Trung đã hét mệt nên dựa vào Đào Hoa Thụ, nhìn núi Song Tử Đông, trong miệng không ngừng thì thầm gì đó rồi chậm rãi ngủ thiếp đi...

Mấy canh giờ sau.

Phương Tịch tiến lên, kiểm tra hơi thở của Mộc Trung, thấy người này vẫn còn thở, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì Mộc Trung cũng đã lớn tuổi, gần đến đại nạn, hôm nay lại bị kích thích, nếu chết ở chỗ hắn thì cũng hơi phiền toái.

'Không phải là người này thấy đại nạn bản thân sắp đến, định cố ý chết ở chỗ ta để ta ấm ức chứ?'.

'Không, không đến mức... Có lẽ là phát tiết cảm xúc, lại không thể nói với người khác, cũng không thể đến tây phong tìm quả mẫu cô nữ người ta...'.

Hắn xoa xoa thái dương, thời dài rồi bước ra ngoài gọi Hải Đại Quý, sai y cõng Mộc Trung về nhà.

"Mẹ nó..."

Không được nửa canh giờ sau, Hải Đại Quý đã trở lại, như có người truy sát sau lưng: "Thật đánh sợ, thật đáng sợ..."

"Ấu, Đại Quý ngươi sao thế? Gặp phải ngân giáp ma sao?"

Vương quả phụ tựa cạnh cửa nhìn thấy cảnh này không khỏi cười nhạo.

"Các ngươi không thấy đó, nhà Mộc Trung có rất nhiều người... Chờ ta vừa đặt người xuống đã có người kéo quần áo ta hỏi chỗ lão gia có nhận tá điền hay không... Sao ta có thể nói với người ngoài? Sau đó lại có mấy bà nương kéo ta đi, hoi ta có muốn cưới vợ không..."

Hải Đại Quý nói nói, trên mặt cũng ửng đỏ.

"Ấu, không người ngươi cũng được người khác xem trọng, năm đó nữ nhân Mộc gia đều là mắt cao hơn đầu, a, không đúng..."

Vương quả phụ cười chảy nước mắt, chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Đại Quý không phải đúng lúc ngươi chưa vợ sao? Sao lại không dẫn một người trở về? Có phải là sợ lão gia trách tội, nên giấu ở bên ngoài không? Không sao đâu, cứ thoải mái dẫn về, thẩm sẽ nói với lão gia giúp ngươi..."

"Nữ nhân Mộc gia ta cũng không dám!"

Hải Đại Quý vội lắc đầu: "Mặc dù ta chưa vợ nhưng cũng biết lợi hại trong đó, không dám..."

"Tốt rồi, trở về làm việc đi."

Phương Tịch nghe nửa ngày, thấy chủ đề càng ngày càng lệch đi, nhịn không được bước ra sân răn dạy: "Nêm làm gì thì làm đi... Đúng rồi, Mộc Văn đâu?"

"Nghe nói sau khi gia chủ Mộc gia bị thu đất, không còn mặt mũi nào ở lại Đào Hoa Đảo đã rời đi rồi..."

Hải Đại Quý kể hết những gì mình biết được ra.

Mặc dù người Mộc gia mất linh địa nhưng nhất định vẫn còn tích lũy, có thể thuê động phủ, nếu không được thì có thể làm Linh nông cho người khác, hoặc đi làm thuê... Dựa vào một nghề thành thạo cũng không phải không thể sống ở Đào Hoa Đảo, chỉ là sẽ như tán tu, vất vả rất nhiều.

Nhưng Mộc Văn tuyệt đối không còn mặt mũi ở lại.

Có lẽ người này sẽ đến Linh Không Đảo, đáng tiếc của hàng ở Linh Không Đảo của Mộc gia có lẽ đã bị đổi cho Phong gia, mà Nguyễn Tinh Linh sẽ không tiếp tục cho người này làm đại chưởng quỹ nữa, cũng khó mà nói.

Bây giờ Nguyễn Tinh Linh không ở đây, Thiếu đảo chủ Nguyễn Đan quản lý, từ chuyện năm đó đối phương dám khiêu chiến mình, giẫm lên mình để dương dành thì Phương Tịch đã xác định nàng này là mặt hàng lục thân không nhận.

Nửa tháng sau.

Đêm khuya.

Tối nay u ám không ánh sáng, mây đen che trăng.

Một bóng người, lén lén lút lút trên Phỉ Thúy Nhai rồi đến bên cạnh Tiểu Vân Vũ Trận, lấy ra một tấm phù lục, rõ ràng là Phá Cấm Phù cấp một.

Phá Cấm Phù cấp hai đối với tài liệu và tay nghề của phù sư đều có yêu cầu rất khắc nghiệt, vô cùng hiếm thấy, nếu so sanh thì Phá Cấm Phù cấp một sẽ phổ biến hơn nhiều.

Bóng người này phát ra Phá Cấm Phù, mở một cái thông đạo trong mây mù của Tiểu Vân Vũ Trận rồi bước vào trong trận pháp.

"Phương Tịch... Ngươi đi chết đi!"

Kẻ xông vào có tướng mạo dữ tợn, tay phải cầm pháp khí, tay trái còn cầm một cái bình đen nhỏ.

Mây đen tản ra, một tia ánh trăng chiếu lên mặt người này, rõ ràng là Mộc Văn!

Gã nhìn căn nhà nhỏ của Vương quả phụ và Hải Đại Quý rồi lại nhìn về phía trạch viện của Phương Tịch, nhe răng cười rồi lẻn vào Tứ Hợp Viện.

Lần này, gã đã chuẩn bị vạn toàn, nhất định có thể...

"Hả?"

Một khắc sau, Mộc Văn đã mất thăng bằng mà ngã trên mặt đất, miệng gặm đầy bùn.

"Đây là..."

Gã ngạc nhiên nhìn ở bên chân, có từng sợi rễ cây đen nhánh, chẳng biết từ lúc nào đã quấn chặt cổ chân của gã.

"Đây là... Thứ quỷ gì?"

Mộc Văn vung vẩy pháp khí chủy thủ màu đen, lại không thể lưu lại bao nhiêu vết tích trên rễ cây, không khỏi vô cùng sợ hãi.

Mặc dù chủy thủ này kém hơn pháp khí thượng phẩm Huyễn Kim Giới nhưng cũng là một kiện pháp khí trung phẩm đó.

Một khắc sau, chưa đợi Mộc Văn hạ quyết tâm thi triển pháp thuật uy lực lớn kinh động người bên ngoài.

"Phốc!"

Lực kéo mạnh truyền đến, kéo cả người gã vào trong đất.

Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố nhỏ, rất nhanh đã được rễ cây trở lại trải bùn đất lên...

"Ô ô!"

Mộc Văn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã ngã từ trên đỉnh động đá vôi xuống, rơi thất điên bát đảo.

Rất nhanh sau đó gã đã bị rễ cây ở bốn phương tám hướng quấn chặt tứ chi, treo trên không, biến thày hình chữ đại to.

Mà Phương Tịch thì đang ngồi khoanh chân dưới gốc Yêu Ma Thụ, thông qua một sợi rễ phụ mà liên kết với Yêu Ma Thụ.

"Đây là... Tà tu? Ma vật? !"

Mộc Văn sợ hãi la lên, lại phát hiện túi trữ vật, bình đen nhỏ và pháp khí của mình đều bị xúc tua quấn lại, đưa đến cạnh Phương Tịch.

"A, đây không phải là tiểu chất tử của ta sao?"

Phương Tịch mở mắt ra, dù đang bận nhưng vẫn ung dung đi qua, nhìn Mộc Văn: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm lão thú vậy? Lại là ban đêm nữa?"

"Cái này..."

từng giọt mồ hôi lớn từ trán của Mộc Văn chảy xuống, gã định vận chuyển pháp lực lại phát hiện pháp lực toàn thân như bị phong tỏa, không khỏi càng tuyệt vọng.

Phương Tịch tiếp nhận pháp khí chủy thủ màu đen tùy ý ném qua một bên, lại nhìn bình đen nhỏ rồi để xúc tua mang ra xa mở ra, nhìn thấy xúc tua kia bắt đầu biến đen, mục nát...

"Thật sự đã làm khó ngươi, ngay cả loại Bách Cưu Độc có lực sát thương mạnh mẽ với Luyện Khí trung kỳ cũng đã tìm ra..."

Phương Tịch thao túng một xúc tua khác, đậy nắp bình nhỏ lại, mặc dù loại độc này không có tác dụng gì với hắn nhưng vẫn nên cẩn thận một chút: "Nhưng mà ta không hiểu, vì sao ngươi lại để mắt đến lão thúc? Bởi vì lão thúc giàu có sao? A, còn có Phỉ Thúy Nhai cách Hồ Kính Nguyệt khá xa, làm ra động tĩnh gì cũng không sợ sao? Nếu như chọn mẫu nữ trên núi Song Tử Tây làm mục tiêu sẽ có nguy hiểm vì nhiều người phức tạp? Hay là ngươi vẫn đang oán hận ta trước đó không cho ngươi mượn linh thạch?"

Mộc Văn kinh ngạc nhìn Phương Tịch, cảm thấy người này đã nói trúng chút tâm tư của gã.

Còn có động đá vôi, yêu thụ... Người này, tuyệt đối là lão ma đầu nhiều năm, lập tức bị dọa đến nước mắt nước mũi lòng thòng: "Thúc thúc tha mạng, nể tình lão tổ tông... Ô ô..."

Một khắc sau, miệng của gã đã bị dây leo bịt lại, không thể lên tiếng.

"Đừng sợ, đại chất tử, lão thúc chỉ cần ngươi giúp một vấn đề nhỏ sẽ thả ngươi..."

Phương Tịch lấy ra một hạt giống xám xịt rồi bước đến trước mặt Mộc Văn: "Lão thúc vẫn luôn không thu được truyền thừa Khôi Lỗi Thuật, chỉ có thể tự mài mò ra một cách, còn nhờ ngươi giúp lão thúc hoàn thiện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận