Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 874: Viên mãn (1)

Một dược viên trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Ánh sáng xanh biếc lóe lên trong hư không, từng sợi rễ chui xuống mặt đất.
Một cây Nhân Sâm Quả Thụ xanh tươi chợt xuất hiện, thân cành của nó cuộn lại như rồng, lá như phỉ thúy, yên lặng đứng sừng sững trên linh địa.
Từng tia Vạn Mộc Mẫu Khí xuất hiện chui vào gốc rễ của Nhân Sâm Quả Thụ, bắt đầu hỗ trợ linh thực củng cố và trưởng thành...
Với tạo nghệ Linh thực phu của Phương Tịch bây giờ phối hợp với Vạn Mộc Mẫu Khí trên lý thuyết dù linh căn cấp bảy, cấp tám cũng có thể di thực được.
Nhưng Nhân Sâm Quả Thụ thì khác.
Phương Tịch mơ hồ cảm thấy nó đã vượt qua Địa Tiên giới một cấp độ.
Dù sao nó cũng là bảo vật quý nhất trong Hải Ngoại Tiên Phủ, chính là linh căn ở Tiên giới.
Cũng may linh căn này cũng không có yêu cầu quá hà khắc với hoàn cảnh.
Phương Tịch dùng kinh nghiệm Linh thực phu của bản thân cảm ứng sinh cơ của Nhân Sâm Quả Thụ, sau đó hắn đã bóp nát rất nhiều tiên ngọc rồi rải bột tiên ngọc ở xung quanh gốc cây.
Theo từng tia tiên khí bay lên thì rễ của Nhân Sâm Quả Thụ và địa khí xung quanh đã chậm rãi ổn định lại.
Sau đó...
Hắn lập tức cảm nhận được Địa Tiên Linh Cảnh đang chấn động ầm ầm!
Trong thời gian này Phương Tịch luôn thu gom các loại linh căn ở Hãm Không Đảo rồi mang vào trồng trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Những động tĩnh của tất cả những linh căn đó cộng lại cũng không lớn bằng Nhân Sâm Quả Thụ!
Dù sao hắn cũng là chủ nhân của linh cảnh nên hắn và linh cảnh vốn là một thể, cảm ứng vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Lúc này Phương Tịch đưa thần thức ra xa, trải khắp linh cảnh.
Hắn có thể "Nhìn" thấy từng tia Vạn Mộc Mẫu Khí sinh ra khắp nơi trong linh cảnh rồi hội tụ lại như mây xanh.
"Số lượng Vạn Mộc Mẫu Khí sinh ra mỗi ngày đã nhanh chóng tăng trưởng..."
"Bây giờ trừ đi tiêu hao thì trong vòng một năm ít nhất cũng có thể tăng thêm khoảng trăm mẫu Vạn Mộc Mẫu Khí..."
Phương Tịch tính toán một chút thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Bây giờ Vạn Mộc Mẫu Khí ở trong Địa Tiên Linh Cảnh đã hơn năm ngàn mẫu.
Nếu cứ tăng tốc như vậy thì trong vòng một giáp nhất định có thể đột phá vạn mẫu!
Đến lúc đó chính là Phản Hư viên mãn, đã có thể trùng kích đại bình cảnh Hợp Thể.
Mà hắn bây giờ vẫn còn chưa đến ba ngàn tuổi!
"Tốc độ này... Cũng không chậm hơn Phương Tiên Đạo Chủ chút nào."
"Luận thiên tư cũng không kém hắn bao nhiêu."
"Điểm khác biệt duy nhất chính là ta khá cẩu, ở Địa Tiên giới cũng không có danh tiếng gì... Nhưng ta cũng không cần danh tiếng làm gì..."
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.
Hắn kinh ngạc nhìn Nhân Sâm Quả Thụ, lại hơi xuất thần.
'Bây giờ Đạo Chủ đã dùng bản thân chứng minh hoàn cảnh nhân tộc hiểm ác, lộ tuyến xưa nay của ta là đúng, nên cẩu thì vẫn phải cẩu... Bây giờ Trường Thanh Tử cũng không biết ta là ai, càng không biết ta đã ở Địa Tiên giới nên ta đã chiếm ưu thế rất lớn rồi.'.
'Phương Tiên Đạo Chủ vô cùng rực rỡ, dù trong lịch sử của Địa Tiên giới cũng có thể để lại một trang nổi bật nhưng vậy thì sao? Một khi chết đi thì cái gì cũng không còn...'.
Phương Tịch âm thầm cảnh tỉnh mình, vốn dĩ hắn còn có chút suy nghĩ sau khi tấn thăng Hợp Thể sẽ gây sóng gió một chút nhưng bây giờ cũng đã đè lại.
Hắn nghĩ đến gì đó thì chợt giật mình: "Với khả năng bói toán của Phương Tiên Đạo Chủ thì cũng chưa chắc vẫn lạc dễ dàng như vậy... Chẳng lẽ..."
Phương Tịch vẫy tay, tầng tầng lớp lớp Vạn Mộc Mẫu Khí tụ đến như mây, bao phủ Nhân Sâm Quả Thụ lại rồi bắt đầu thúc.
Một lát sau.
Nhân Sâm Quả Thụ càng xanh um tươi tốt hơn, chỉ là không có chút dấu hiệu kết quả nào.
"Nhân Sâm Quả Thụ... Không kết quả sao?"
Phương Tịch xem xét thì lập tức sững sờ, mơ hồ cảm thấy mình đã bị Phương Tiên Đạo Chủ lừa rồi...
...
Thời gian qua mau.
Trong nháy mắt đã một giáp trôi qua.
Đối với tu sĩ ở Địa Tiên giới thì bất kể Phương Tiên Đạo Chủ có kinh tài tuyệt diễm thế nào, sau khi khiêu chiến Ngũ Hành Tử thất bại, nghe nói đã bỏ mạng thì đã không còn bao nhiêu giá trị để nhắc lại.
Thiên tài chết cũng không phải thiên tài, tỉ như Đạo Tử Diễm Ngọc Tông, bây giờ đã bị đánh thành tro bụi, thậm chí thế lực dựa vào y cũng bị trọng thương.
Bọn họ chỉ nói chuyện say sưa về thiên tài còn sống, tỉ như Kiếm Tử.
Hãm Không Đảo.
Đối với chuyện cứ cách hàng trăm hàng ngàn năm thì trên đảo sẽ có thêm một đám tu sĩ dị tộc ngoại lai đã là thói quen.
Lần này chẳng qua là nhân tộc hơi nhiều một chút mà thôi.
Trong hắc thị, Phương Tịch bước ra khỏi một cửa tiệm thì chợt cảm thấy dị tộc qua lại nhiều gấp mấy lần ngày thường!
"Đại hội đấu giá của hắc thị, cuối cùng đã sắp bắt đầu rồi!"
Trong tay Phương Tịch hiện ra một tấm lệnh bài hắc thiết rồi tự lẩm bẩm.
Trong sáu mươi năm này, hắn đã gom toàn bộ những linh vật và truyền thừa bí thuật phổ biến hoặc là không phổ biến.
Ngoài ra tu vi bản thân hắn cũng nước chảy thành sông mà đạt đến cảnh giới Phản Hư viên mãn.
Thậm chí trên phương diện luyện thể hắn có Vạn Sinh Thang trợ giúp nên cũng đã tu luyện Thiên Yêu Chân Thân đến đỉnh phong, thể phách của hắn bây giờ đã không kém hơn yêu thú cấp bảy!
'Tham gia lần đại hội đấu giá này xong lại vào trong Thất Bảo Bí Cảnh đi dạo một vòng rồi đến Địa Tiên giới tấn thăng Hợp Thể!'.
Trong lòng Phương Tịch hiện ra một ý niệm.
Đến bây giờ nhất cử nhất động của hắn càng không nhanh không chậm hơn, có khí chất như ung dung không vội, lặng lẽ đợi hoa nở.
Đối với Phương Tịch, bây giờ thật sự cũng không có chuyện gì phải gấp.
Hắn bước vào một đường tối, lúc đi ra thì hắn đã biến thành một đại hán áo đen, ba động pháp lực còn khoảng Phản Hư sơ kỳ mà bước đến chỗ nào đó trong hắc thị.
Nơi đây chính là phế tích một cung điện, không biết vị chủ nhân hắc thị có suy nghĩ gì mà vẫn chưa khai phá để mặc nó hoang phế.
Mà tới lúc này, căn cứ vào chỉ dẫn trên lệnh bài hắc thiết thì Phương Tịch mới biết, dưới phế tích này vẫn còn có đường ngầm.
'Quả nhiên là đại hội đấu giá ngầm sao?'.
Hắn hơi cạn lời mà đi đến một góc của phế tích thì đã thấy dưới mấy bức tường đổ hiện ra một cái động đen nhánh.
Một tầng cấm chế màu đen hiện lên, bao phủ toàn bộ cửa động.
Phương Tịch lấy lệnh bài hắc thiết ra rồi đánh vào một tia pháp lực.
Cấm chế ở cửa động mở ra, một thông đạo xuất hiện.
Hắn đưa thần thức vào trong thăm dò, sau đó mỉm cười mà bước vào.
Thông đạo dưới lòng đất rất dài, sau khi hắn đi một đoạn thì đã đến trước một cánh cửa hắc thiết.
Ở bên ngoài cửa còn có một tu sĩ Hóa Thần chắp tay nói: "Hoan nghênh tiền bối tham gia đại hội đấu giá lần này!"
Phương Tịch nhìn xung quanh một chút: "Ít người đến đại hội đấu giá lần này như vậy sao?"
"Tiền bối nói đùa."
Lão giả Hóa Thần sơ kỳ cười nói: "Tiền bối cầm trong tay chính là Hắc Thiết Quý Tân Lệnh, còn những khách nhân bình thường cầm Kim Tiễn Ngân Phù sẽ vào từ cửa khác..."
Trong hắc thị, lấy đen vi tôn.
Lệnh bài hắc thiết còn cao quý hơn lệnh bài kim ngân, lại có chút khiêu chiến tam quan của nhân tộc.
Chuyện này khiến Phương Tịch biết vị chủ nhân hắc thị kia tám thành là một tên dị tộc nên quan niệm mới có thể khác người như vậy.
"Thôi, đi trước dẫn đường đi!"
Hắn hừ lạnh một tiếng nói.
"Dạ, kính xin tiền bối hãy nhận vật này..."
Lão giả Hóa Thần đưa qua một tấm mặt nạ hắc thiết: "Chỉ cần kích phát cấm pháp trong mặt nạ, phối hợp với cấm chế đại trận độc nhất của bản địa sẽ có thể che giấu thân phận và khí tức... Dù tồn tại cấp bảy cũng không thể điều tra được."
'Nhưng mà... Chủ nhân hắc thị chắc chắn có thể.'.
Phương Tịch thầm khinh bỉ, nhưng mà hắn cũng không vạch trần mà đeo mặt nạ hắc thiết lên rồi bước vào trong.
Sau khi vào cửa thì trong tầm mắt của hắn là một hành lang.
Trên hành lang còn có những cánh cửa khác nhau.
Có cánh cửa sáng lên, đại biểu trong đó đã có người.
Đương nhiên Phương Tịch chọn gian phòng không ai mà vào rồi kích phát cấm chế.
Bày trí trong phòng rất đơn sơ, chỉ có bàn đá và ghế đá.
Nhưng tầm mắt phía trước lại rất rộng lớn, hắn có thể nhìn thấy đài đấu giá và quảng trường bên dưới.
Hắn có thể nhìn thấy từng tu sĩ cấp Nguyên Anh, Hóa Thần lần lượt đi vào.
'Kiếm Tử, Thạch Tiên Tử, còn Bạch Ngọc Sinh chắc là sẽ tới đây hết... Dù sao đây cũng là thịnh sự hiếm có.'.
'Ngoài ra, rốt cuộc Thần Toán Tử đã ở đâu?'.
Phương Tịch ngồi trên ghế đá, một tay chống cầm, rơi vào trầm tư.
Thần Toán Tử chính là đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, lại tinh thông bói toán tiên thiên, có thực lực cường đại đủ cạnh tranh Nhân Tộc Ngũ Tử.
Tu sĩ như vậy tiến vào Hãm Không Đảo, dù có cát cứ một phương, thậm chí cướp đoạt quyền khống chế Hãm Không Đảo cũng có nắm chắc.
Bây giờ lại không có tiếng tăm gì, khiến Phương Tịch không thể không nghi ngờ, Thần Toán Tử núp trong bóng tối muốn làm đại âm mưu gì đó.
Tu sĩ tinh thông bói toán tiên thiên như vậy hành sự luôn bí hiểm, tuyệt đối không đơn giản.
Hắn cũng không biết Thần Toán Tử hoàn toàn là vì Tiên Phủ Kỳ Trân mới vào Hãm Không Đảo.
Bây giờ lão cũng không rảnh rỗi mà bày âm mưu quỷ kế gì, lão còn đang bôn ba khắp nơi ở Hãm Không Đảo tìm kiếm manh mối Tiên Phủ Kỳ Trân mà...
Ầm ầm!
Đang trầm ngâm thì Phương Tịch đã cảm nhận được đài đấu giá bên dưới oanh minh.
Sau đó vị trí đài đấu giá mở ra một cái miệng to như chậu máu, mặt đất nứt ra, hai con mắt và một cái miệng xuất hiện.
Một cỗ ba động pháp lực khủng bố lan ra.
"Địa tộc nhân, mà còn là Địa tộc nhân cấp bảy!"
Đôi mắt Phương Tịch khẽ nhúc nhích.
Theo kế hoạch mà hắn vẫn đang ấp ủ trong lòng là muốn biến Hãm Không Đảo trở thành Tân Cửu Châu giới thì những dị tộc cấp cao ở bản đảo đều là phiền phức.
'Như vậy xem ra... Số lượng dị tộc cấp cao trên Hãm Không Đảo còn nhiều hơn ta đoán...'.
Phương Tịch mặt không đổi sắc, âm thầm suy nghĩ.
Lúc này chỉ thấy tu sĩ dị tộc cấp cao kia mở cái miệng rộng ra, từng cái đài màu vàng đất bay ra.
Trên mỗi đài đất đều có một cây hoa kỳ lạ.
Hoa như mẫu đơn, bên ngoài có đường vân vàng bạc, to như bàn bát tiên.
Ào ào ào!
từng đóa mẫu đơn khổng lồ nở rộ, theo đó là mùi thơm ngất ngây lập tức tràn ra toàn bộ hội trường đấu giá.
Nhất là trong các phòng bao, mùi hương càng nồng hơn.
Phương Tịch sờ mũi.
Hắn có Vạn Cổ Trường Thanh Thể nên đương nhiên không e ngại mê dược hoặc độc tố.
Lúc này hắn nhẹ nhàng ngửi, chóp mũi lập tức như ngửi được mùi hương của bách hoa.
Mùi hương này có thể tẩy rửa thể phách, thậm chí còn có công hiệu tịnh hóa đan độc trong cơ thể.
Phải biết rằng tu sĩ tu luyện khó khăn nên bình thường đều sẽ dùng đan dược phụ trợ tu hành.
Mà chỉ cần là đan dược thì hầu như đều có đan độc, cắm rễ rất sâu vào trong cơ thể của tu sĩ.
Mặc dù không nói nó cản trở đại đạo nhưng tăng độ khó khi đột phá đại cảnh giới hơn mấy phần lại có khả năng rất lớn.
Rất nhiều tu sĩ cũng bởi vì bình cảnh khó hơn mấy phần này mà vô vọng với đại đạo!
Trong đại sảnh, không ít tu sĩ cấp thấp phát ra tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, mồ hôi đan độc đen nhánh từ lỗ chân lông chảy ra.
Lúc này họ nhìn trên đài với vẻ mặt đầy cảm kích.
Đây là chỗ tốt mà hội trường đấu gia tặng bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận