Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 671: Cốc Thần chết

'Trận pháp ở bí cảnh Cốc Thần này rất huyền diệu, chắc là do một vị đại tông sư trận pháp bố trí, nó có thể liên tục rút lực lượng của Cốc Thần ra để gia cố phong ấn... Thậm chí nó còn có thể dùng tinh nguyên và sinh mệnh của cổ trùng để bồi dưỡng cổ trùng...'.

'Cũng không biết nếu rút tinh nguyên, hồn phách của Cốc Thần ra thì có thể luyện chế ra được con Khí Vận Cổ thứ hai hay không...'.

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ nhưng hắn cũng biết chuyện này rất khó.

Hắn cũng không có cổ phương Khí Vận Cổ nên dù hắn muốn tăng nó lên cũng không biết phải xuống tay từ chỗ nào.

Hơn nữa hắn cũng không phải cổ tu nên thái độ của hắn đối với cổ trùng chỉ là có thể dùng thì dùng, hoàn toàn xem Khí Vận Cổ như công cụ.

Về phần quan sát khí vận, xu cát tị hung vân vân...

Nói cho cùng vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân.

Chỉ cần thực lực hơn người thì dù có nguy hiểm gì cũng dễ dàng vượt qua được, thậm chí mang họa sát thân biến thành kẻ địch.

"Mở trận pháp ra đi!"

Phương Tịch đã suy tư xong, hắn nói với bọn người Kim Quang Thiền Sư.

"Tuân lệnh!"

Kim Quang Thiền Sư và các Nguyên Anh không dám chậm trễ, vội vã lấy trận kỳ, lệnh bài và các đầu mối của trận pháp ra, liên tục truyền pháp lực vào.

Từng đám mê vụ kia tiêu tán đi, bí cảnh Cốc Thần hiện ra.

Nhưng mà lối vào bí cảnh Cốc Thần bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại một tầng quang mạc đỏ thẫm.

Sau quang mạc là vô số yêu khí màu xanh sẫm cuồn cuộn, hiện ra một gương mặt lớn mơ hồ.

Gương mặt này ngũ quan rõ ràng, mang theo sát khí, hình dáng không giống nhân tộc, miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc: "Cốc Thần... Cốc Thần!"

Chỉ mới nghe được âm thanh này thì Kim Quang Thiền Sư và mấy vị Nguyên Anh đã cảm thấy khí huyết sôi trào như pháp lực sắp tán loạn.

"A di đà phật..."

Hai tay Kim Quang Thiền Sư kết Vô Úy Ấn, làm sư tử hống: "Ngoại ma sao loạn được thiền tâm của ta!"

Hống hống!

Trong hư không mơ hồ có một đầu sư tử màu vàng xuất hiện, lông nó vàng tươi, vô số phù văn ẩn hiện, lão phát ra một tiếng rống to cảnh tỉnh.

Ba vị tu sĩ Nguyên Anh kia cuối cùng đã phản ứng kịp, họ nhanh chóng lui lại mấy chục dặm như tránh rắn rết, lúc này mới cảm tạ Kim Quang Thiền Sư: "Đa tạ đại tu sĩ đã xuất thủ tương trợ..."

"Ai, đến bây giờ mới biết, khoảng cách giữa chúng ta với Hóa Thần, thật sự như lạch trời..."

Kim Quang Thiền Sư nhìn Phương Tịch không nhúc nhích, trên mặt lộ ra nụ cười gượng, trong đôi mắt lại mang theo khát vọng.

Làm một tu sĩ, ai không muốn đột phá đại cảnh giới chứ?

"Gió đến!"

Phương Tịch cũng không chú ý đến mấy Nguyên Anh mà chỉ giơ tay lên.

Vù vù!

Giữa thiên địa có vô số quang đoàn xanh biếc lấp lóe, rất nhiều linh lực hệ Phong hội tụ lại rồi hóa thành từng đạo Phong hành thần quang.

Thần quang này rất thanh linh, chúng hóa thành gió nhẹ luồng kẻ tay của Phương Tịch rồi bay vào trong quang tráo đỏ sẫm.

Gió trợ thế lửa!

Trong nháy mắt, quang tráo đỏ sẫm sáng rực lên.

Từng đạo Hỏa hành thần quang hóa thành Giao Long, liên tục luyện hóa yêu khí của Cốc Thần Yêu Tôn!

"Cốc Thần bất tử!"

Gương mặt khổng lồ gầm lên, từng tia yêu khí hình rắn màu tím từ trong cái miệng to như chậu máu kia tuôn ra, không ngừng đồng quy vu tận với Giao Long hệ Hỏa.

"Lôi đến!"

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này lại không chút hoang mang, lại kháp pháp quyết lần nữa.

Xoẹt xẹt!

Vô số mây đen hội tụ trên bầu trời, từng tia lôi đình lấp lóe tựa như vô số điện mãng quấn lấy nhau hóa thành một con lôi long dữ tợn, ầm ầm đánh xuống!

Dù những thứ này chỉ là thuật pháp lôi đình, cũng không ẩn chứa thiên uy như lôi kiếp nhưng vẫn khiến gương mặt khổng lồ hiện ra vẻ sợ hãi.

Ầm ầm!

Trời đất chợt chói lóa!

Một tia lôi long trắng xóa đánh xuống gương mặt khổng lồ.

Gương mặt kia trong khoảnh khắc đã bị đánh thành một cái động lớn, vô số huyết nhục văng tung tóe.

Nhưng rất nhanh, huyết nhục bay tứ tung như mang theo linh tính và trí tuệ mà tự động quay về, rơi vào trong vết lõm.

Thanh quang lóe lên, vết lõm trên gương mặt khổng lồ đã biến mất, dáng vẻ như không hao tổn một sợ tóc nào.

"Quả nhiên là Bất Diệt Chi Thể!"

Phương Tịch mỉm cười, vừa rồi hắn khống chế phong lôi cũng không phải để đánh giết Cốc Thần Yêu Tôn mà là hấp dẫn lực chú ý của nó.

Lúc này từng đạo thần niệm của hắn từ hư hóa thực, chui vào các nơi trong bí cảnh.

Rầm rầm!

Từng sợi xiềng xích hơi mờ xuất hiện trong hư không, quấn quanh thân Cốc Thần Yêu Tôn từng lớp từng lớp.

Vô số yêu khí xanh sẫm lui tán.

Lúc này, Phương Tịch mới thấy rõ được hình dáng của Cốc Thần Yêu Tôn.

Thân thể đó xanh sẫm như khuyển, to như ngọn núi nhỏ, lại mọc ra một gương mặt người, lúc này thần sắc dữ tợn, rất kinh khủng.

"Với biểu hiện của ngươi bây giờ, dù không bị bí cảnh trói buộc thì e cũng không phải là đối thủ của ta..."

Phương Tịch cảm khái, pháp lực Hóa Thần tuôn ra mãnh liệt, đại trận trong bí cảnh vận chuyển.

Từng trận văn từ mặt đất hiện lên như đang hấp thu lực lượng của Cốc Thần Yêu Tôn, khiến sự dữ tợn trên gương mặt từ từ tán đi rồi hóa thành mê mang, rất nhanh nó đã nằm rạp trên mặt đất, bất tỉnh...

Kim Quang Thiền Sư ở cách đó không xa thấy cảnh này thì mặt mày không khỏi hớn hở.

"Không hổ là tu sĩ Hóa Thần, vừa ra tay đã có thể đánh con Yêu Tôn này phải ngủ say... Nếu thừa dịp gia cố phong ấn của bí cảnh thì phong ấn Yêu Tôn này hơn ngàn năm nữa không thành chút vấn đề nào."

Nhưng Phương Tịch phí tâm như vậy cũng không phải vì phong ấn yêu tu này thêm mấy trăm năm nữa.

Hắn phất tay, trong hư không xuất hiện một thủy cầu, nó không ngừng to lên.

Một cái bình ngọc đổ xuống, tử sắc dược dịch tiến vào trong đó, nó liên tục huyễn hóa thành hình dạng của các loại độc vật.

"Đi!"

Phương Tịch chỉ vào Cốc Thần Yêu Tôn, đoàn dược dịch kia rơi xuống, bao phủ thân thể to lớn này lại rồi từ thất khiếu chui vào.

Rất nhanh, Cốc Thần Yêu Tôn đã bắt đầu run lẩy bẩy.

"Cốc Thần!"

Nó chợt mở mắt ra, trong mắt chảy ra huyết thủy màu tím.

"Nhanh!"

Thần sắc Phương Tịch không thay đổi, giơ tay chụp một cái.

Dù có thể khống chế lực lượng chư hành nhưng sở trường thật sự của hắn vẫn là Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!

Phốc!

Một vầng thanh quang lấp lánh hóa thành hình nguyệt nha, xẹt qua gương mặt của Cốc Thần, để lại một vết thương bóng loáng.

Lần này, từ trong vết thương của Cốc Thần chảy ra rất nhiều huyết dịch, cũng không chảy ngược về.

"Sau khi Bất Diệt Chi Thể bị phá thì ngươi cũng chỉ là một con yêu thú Hóa Thần mà thôi... Còn là loại đã bị điên, rất dễ đối phó."

Hai tay Phương Tịch kháp quyết, áp chế trong bí cảnh chợt tăng mạnh!

Ngay sau đó, từng sợi xiềng xích trong suốt đâm thẳng vào trong cơ thể của Cốc Thần, rất nhiều máu tươi tuôn ra, nhuộm dâng xiềng xích...

"Chết!"

Hai tay của hắn hợp lại, kéo mạnh một cái.

Một đạo thanh hồng dài mấy trăm trượng xuất hiện, lướt qua cổ của Cốc Thần Yêu Tôn.

Ầm!

Cái đầu rất lớn kia đầu tiên ngẩn đi, ngay sau đó đã rơi xuống đất, rất nhiều huyết dịch tuôn ra như thác nước.

Ở trong vũng máu, một viên yêu đan to cỡ đầu người hiện ra, tản yêu khí xanh sẫm ra bốn phía.

"Sắc!"

Vẻ mặt của Phương Tịch không thay đổi, mổ tia lôi đình đánh xuống ngay giữa viên yêu đan.

Có thể loáng thoáng thấy được hư ảnh Cốc Thần Yêu Tôn ở trong yêu đan bị lôi điện đánh trúng, lập tức tán loạn hơn phân nửa.

Ong!

Một tiểu tháp màu xám trăng lơ lửng ở phía trên của yêu đan, nó chợt tản ra một cỗ lực hút kinh khủng.

Từng vầng quang mang xám trắng chiếu xuống, ở trong hào quang còn có vô số phù văn lấp lóe, hút yêu hồn kia vào trong đó.

Yêu đan mất đi yêu hồn chủ trì, lập tức từ giữa không trung rơi xuống như vật chết, Phương Tịch đánh ra một đạo pháp quyết thu nó vào trong hộp ngọc.

"Chuyện này... ".

Bọn người Kim Quang Thiền Sư ở cách đó không xa nhìn cảnh này với vẻ khó tin.

Đây chính là Hóa Thần Yêu Tôn mà ngay cả tu sĩ đại thần thông thượng cổ cũng không thể làm gì được, vậy mà lại dễ dàng bị chém giết như vậy sao?

Đối với Phương Tịch chuyện này thật sự rất đơn giản.

Dù sao, Bất Diệt Chi Thể lợi hại nhất của Cốc Thần Yêu Tôn đã bị phá, nó lại rơi vào trạng thái nửa phong ấn, như chó dại bị nhốt trong lồng sắt, không có bao nhiêu lực sát thương... Huống chi nó đã bị phong ấn nhiều năm như vậy nên nguyên khí của nó đã bị trọng thương từ lâu.

Cũng không phải mỗi Hóa Thần Yêu Tôn đều biến thái như Hắc Thái Tuế ở Đông Hải.

Lam quang chợt lóe lên trong tay của Phương Tịch, Sơn Hải Châu hiện ra, thu hồi thi thể Cốc Thần Yêu Tôn lại, một giọt huyết dịch cũng không bỏ qua.

'Bây giờ Yêu Ma Thụ vẫn không thể chế tạo khôi lỗi Hóa Thần...'.

'Thi thể Hóa Thần Yêu Tôn này cũng có thể hóa thành huyết nhục, làm tư lương giúp Yêu Ma Thụ tăng lên... Yêu hồn và yêu đan cũng có tác dụng lớn.'.

Phương Tịch âm thầm đưa ra quyết định trong lòng.

Thi hài của một Hóa Thần Yêu Tôn như vậy đương nhiên hắn không thể lãng phí.

Về phần Thiên Tuyệt Độc? Đương nhiên hắn cũng có phương pháp giải độc.

Huống chi... Phương Tịch cũng từng nghi ngờ độc tố này vẫn không thể làm gì được Thủy Tổ Yêu Ma Thụ...

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Phương Tịch cũng không rời khỏi mà cẩn thận thăm dò bí cảnh Cốc Thần một phen.

Làm bí cảnh phong ấn của tu sĩ thượng cổ nên trong một phương tiểu giới này cũng có không ít đồ tốt.

Lần trước bản thân hắn vì nguy hiểm và vội vàng mà chỉ lấy đi một khối Huyết Hà Thạch nên cũng hơi phung phí của trời rồi.

Cũng may, bây giờ hắn đã xử lý Cốc Thần Yêu Tôn nên toàn bộ bí cảnh này, hắn thích gì cứ lấy.

Trên một bãi cỏ, vô số cổ trùng kỳ dị bay múa, hóa thành quang đoàn đủ mọi màu sắc lượn quanh một thiếu niên.

Thiến niên nửa ngồi, nửa dựa vào một cây cổ mộc, trong tay cầm một cái đỉnh thanh đồng, hắn đang cẩn thận quan sát minh văn trên đó.

"Bí cảnh Cốc Thần quả nhiên là một bí cảnh của cổ tu... Đa phần những thứ nó sinh ra đều có liên quan với cổ tu."

Một hồi lâu sau, Phương Tịch mới bỏ thanh đồng đỉnh xuống rồi thở dài.

Vốn dĩ hắn còn định vơ vét tài nguyên trong bí cảnh trắng trợn một phen để trả lại những hao tổn trong mấy lần trước.

Lúc này nhìn lại, lại không được như ý người.

Dù sao đa phần linh tài trong bí cảnh là của cổ tu, trừ phi đúng lúc gặp được cổ tu cấp cao, nếu không thì khó mà xuất thủ.

Cũng may mặc dù tài liệu đỉnh cấp như Huyết Hà Thạch ít nhưng vẫn có một chút, khiến Phương Tịch không đến mức thất vọng cực độ.

"Khí Vận Cổ..."

Hắn nhắm hai mắt lại, một phần truyền thừa cổ tu mà hắn lấy được trong bí cảnh này trôi qua trước mắt hắn như dòng nước trong mát.

"Hấp thu tinh hoa của vạn cổ mà thành bản thân... Luyện thành Khí Vận Cổ còn cần có khí vận và cơ duyên... Mặc dù cổ trùng này thần dị nhưng muốn tiến cấp cũng rất khó."

Phương Tịch cau mày.

Ở trong bí cảnh hắn lại lấy được phương pháp luyện chế và thăng cấp sau này của Khí Vận Cổ, đương nhiên rất đáng mừng.

Nhưng yêu cầu kinh khủng kia và các loại linh vật, cổ trùng màn ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua cũng khiến hắn cảm thấy đau đầu.

'Chuyện đã đến nước này rồi thì chỉ đành tùy ý, không nên cưỡng cầu...'.

'Cổ trùng chỉ là công cụ, sau này có cơ duyên thì tăng lên, không có cơ duyên thì thôi vậy...'.

Trong lòng Phương Tịch âm thầm đưa ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận