Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 190: Đấu pháp

Nửa năm sau, phụ cận Đào Hoa đảo.

Buổi tối.

Trên một chiếc phi chu cỡ lớn dài khoảng mười trượng.

"Họ Nguyễn, Đào Hoa đảo, lão tử đến rồi!"

Lão đại Khấu gia mặc một bộ linh giác bạc, trong tay cầm mũ giáp, thần sắc băng lãnh, mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm Đào Hoa đảo.

Năm đó, y được gia chủ Lô gia mời đến giết Nguyễn Tinh Linh nhưng không ngờ lại bị đối phương đánh đại bại, thậm chí còn xui xẻo đến mức hồ đồ khiến nhị đệ chết.

Khấu Gia Tam Hung tiếng tăm lừng lẫy ở phường thị Thanh Trúc Sơn giờ đây chỉ còn lại một mình y cô đơn.

Thù này cao bằng trời, sâu hơn biển cả!

Lão đại Khấu gia vẫn luôn muốn báo thù, thế nhưng y đánh không lại Nguyễn Tinh Linh.

Sau này, y được Long Ngư Chung gia âm thầm mời chào, trở thành hắc thủ chuyên là chuyện bẩn thỉu cho chúng, tu vi cũng có tăng tiến, đến bây giờ y đã đến cảnh giới Luyện Khí tầng mười đại viên mãn.

Cũng bời vi y kiêm tu luyện thể có thể so với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nên được một vị trưởng lão Chung gia xem trọng, ban cho bộ Bạch Quy Giáp này và một thanh trọng kiếm màu đen để giả mạo Ngân giáp nhân đã từng hoành hành một thời rồi lại bất ngờ mai danh ẩn tích để tập kích phường thị Linh Không.

Mặc dù sau này y bị Thái Thúc gia đoán ra thân phận nhưng trước khi hai bên hoàn toàn vạch mặt thì lớp ẩn giấu nay vẫn cần thiết.

"Mọi người nghe rõ, tối nay tiến công Đào Hoa đảo, chủ công Hồ Kính Nguyệt, trên Đào Hoa đảo một Luyện Khí hậu kỳ cũng không có, mọi người có thể yên tâm đùa giỡn... Không cần lo lắng đội chấp pháp Tam Thập Lục Đảo, chúng cùng bên trên có hiểu ngầm, sẽ không đến quấy rầy hào hứng của chúng ta."

Lão đại Khấu gia nói với một đám cướp tu cùng hung cực ác ở sau lưng.

Mặc dù liên minh Tam Thập Lục Đảo có quan hệ đối địch với Chung gia nhưng nhiều phe phái nên rất phức tạp, đồng thời 'ba nhà trên' trong đó cũng không nguyện ý nhìn thấy Đào Hoa đảo có tu sĩ Trúc Cơ quật khởi.

Ở sau lưng lão đại Khấu gia, rất nhiều tu sĩ hung thần ác sát sôi nổi hò hét, những người này một phần nhỏ là cướp tu mà trong những năm nay y tiện tay thu phục, còn một bộ phận là từ Long Ngư Chung gia.

Trước đó công phá Hắc Sa đảo Mạc gia thì có chúng xuất lực.

"Đại đương gia, Đào Hoa đảo có Hồ Kính Nguyệt. Song Tử Phong, Phỉ Thúy Nhai đều có trận pháp thủ hộ..."

Một trung niên nhân mặt thanh sam bước ra, phe phẩy một cây quạt xếp bằng ngà voi, phong độ phiên phiên, lúc y còn trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử.

Lúc này hai hàng lông mày hẹp dài, mang theo khí chất quân sư quạt mo xảo trá.

"Mạc Thanh Ngọc... Trước đó công phá Mạc gia cũng nhờ có nội ứng của ngươi, ha ha... Lão tử vô cùng bội phục ngươi, ngay cả nhà của mình cũng tàn sát, thật sự là một kẻ hung hãn vô cùng! Có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng."

Tiếng nói của lão đại Khấu gia như chuông lớn.

Trung niên nhân này, rõ ràng là năm đó đã cùng với Phong Mãn Lâu theo đuổi Nguyễn Tinh Linh, Mạc gia Mạc Thanh Ngọc.

Năm đó, sau khi lão gia chủ Mạc gia chết, Bởi vì tên này gây thù chuốc oán quá nhiều nên bị đuổi khỏi đảo, không biết tung tích, hóa ra đã đi làm cướp tu.

"Hừ, tân gia chủ vốn là tử địch của phe ta, sau khi hắn thượng vị đã chèn ép phe ta rất nhiều, từ lâu đã có huyết hải thâm cừu."

Mạc Thanh Ngọc hừ lạnh, tiếp tục nói: "Nguyễn Đan chỉ ở Hồ Kính Nguyệt, tiểu đệ chờ lệnh, trước sẽ dẫn một đội nhân mã tiến đánh Phỉ Thúy Nhai, phô trương thanh thế để hấp dẫn sự chú ý."

"Thế nào? Ngươi có thù với tu sĩ ở đó hay sao?" Vẻ lạnh lùng lóe lên trong mắt của lão đại Khấu gia.

Ba nhà Đào Hoa đảo này, năm đó đều là thủ hạ của Nguyễn Tinh Linh cũng đều là cừu nhân của y.

Nếu có cơ hội đương nhiên một tên cũng không muốn bỏ qua.

Dừng một chút, y hỏi: "Lực phòng ngự bên đó thế nào?"

"Đại đương gia cứ yên tâm, chỉ có hai tu sĩ Luyện Khí tầng sáu, một tên trong đó đã bị trọng thương, tên còn lại chỉ biết co đầu rụt cổ, không đáng giá nhắc tới... Trận pháp cũng chỉ là cấp một trung phẩm dù không có Phá Cấm Phù, cho ta mấy người vây quanh tấn công nửa canh giờ chắc chắn có thể phá."

Pháp lực trên người Mạc Thanh Ngọc cuồn cuộn, thế mà đã tiến vào Luyện Khí tầng bảy.

Mà làm cướp tu thì thương xuyên đấu pháp là bình thường, kinh nghiệm sát phạt vô cùng phong phú.

Nửa năm trước, tấn công Hắc Sa đảo, đầu gia chủ Mạc gia chính là tự tay gã cắt.

"Ừm, dẫn thêm vài huynh đệ, chém đầu lão ô quy gì đó cho lão tử."

Lão đại Khấu gia lập tức đưa ra quyết định.

Sau khi chia người xong, linh chu nghênh ngang bay vào phạm vi của Đào Hoa đảo, bay đến phía trên hồ nước sáng chói.

Ầm ầm!

Trên linh chu, từng trận văn lấp lóe, đại lượng linh quang hội tụ hóa thành một đạo sấm sét thô to, đánh xuống Thủy Nguyệt Đại Trận.

Trong đại trận, một vầng minh nguyệt quang hoa lập loè, quấn lấy sấm sét, rồi nhanh chóng tiêu hao.

Động tĩnh lớn như này, trong nháy mắt đã khiến đảo nhỏ hoảng sợ.

Tiếng la giết, tiếng cầu cứu, tiếng khóc hỗn tạp cùng một chỗ.

Hỗn loạn thật lớn bắt đầu lan ra...

Phỉ Thúy Nhai.

Lô Quá bị tiếng vang ầm ầm đánh thức, bước ra ngoài xem xét, chợt cảm thấy đại sự không ổn.

Chỉ thấy Tiểu Vân Vũ Trận lấp lóe, từng lớp sương mù tản ra, mơ hồ hiện ra tình cảnh bên ngoài.

Hơn mười tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, do một tên văn sĩ trung niên Luyện Khí hậu kỳ dẫn đầu, sử dụng pháp khí, phù lục... Điên cuồng công kích trận pháp.

"Không tốt, có cướp tu? !"

Y lập tức lấy ra một kiện pháp khí Song Đầu Kim Toa, lại thấy Hải Đại Quý, Vương quả phụ và Vương Tiểu Hổ đều chạy ra, mặt đầy lo lắng.

"Thật sự đến rồi sao? Ôi mẹ ơi..."

Hải Đại Quý bị dọa đến mức tay chân bị nhũn ra, tay cầm phù lục cũng đang run rẩy.

"Liều với bọn chúng!"

Vương quả phụ cầm pháp khí trường đao màu đen, kéo Vương Tiểu Hổ ra sau lưng để bảo vệ.

"Quả nhiên đã đến rồi..."

Phương Tịch mặc một bộ pháp bào màu xanh, rời khỏi đại môn của viện tử, nhìn thấy cản này, hắn không kinh ngạc chỉ có bình đạm như nước.

"Lão gia!"

Đám Hải Đại Quý thấy Phương Tịch không sợ hãi, dường như đã nhìn thấy chỗ nương tựa.

"Địch nhân thế mạnh, Tiểu Vân Vũ Trận chỉ là trận pháp cấp một trung phẩm, chịu không nổi công kích điên cuồng như vậy... Đến lúc chúng tiến lên đánh giết thì dư ba đấu pháp sẽ hủy linh điền."

Phương Tịch vuốt ve linh, thần sắc không muốn.

'Đến lúc nào rồi? Mà còn tiếc linh mầm?'.

Khóe mắt Lô Quá kinh hoàng, dựa vào kinh nghiệm đấu pháp nhiều năm của y, thừa dịp trong một khắc đại trận bị phá, y cần phải nhảy hồ nhảy mạng, có lẽ sẽ có thể tranh thủ được chút hi vọng sống.

Dù sao thì bên mình chỉ có hai Luyện Khí tầng sáu mà đối phương lại có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.

"Mấy người các người cùng ta xuất trận nghênh địch."

Phương Tịch lấy Đào Mộc Kiếm ra, cầm trong tay rồi nói với đám Lô Quá.

Hắn cũng không quay đầu lại, đi ra bên ngoài trận pháp, vẻ mặt bình tĩnh.

"Chuyện này..."

Hải Đại Quý cắn răng đi theo.

"Lão gia muốn tìm chết, đừng kéo theo cô nhi quả mẫu chúng ta..." Vương quả phụ hùng hùng hổ hổ nhưng cũng bước theo.

"Các ngươi... Ai!"

Lô Quá oán hận giậm chân một cái, nhanh chóng tính toán thực lực song phương bước đến biên giới trận pháp rồi dừng lại.

Phương Tịch rời khỏi phạm vi bao phủ của Tiểu Vân Vũ Trận, đã thấy Mạc Thanh Ngọc bộ dáng trung niên: "Đây không phải là Mạc Thanh Ngọc Mạc đạo hữu sao? Sau lại già như vậy rồi?"

"Lão ô quy người, hôm nay ta muốn chém đầu chó của ngươi."

Mạc Thanh Ngọc thấy Phương Tịch thì thù mới hận cũ cùng một chỗ xông lên đầu.

Năm đó tên này dùng một thanh phi kiếm pháp khí hạ phẩm làm nhục mình, mối hận này gã vẫn luôn ghi nhớ.

Y vỗ Tượng Nha Phiến, pháp lực Luyện Khí hậu kỳ cường đại rót vào, linh quang màu xanh hình thành từng đạo phong nhận phong nhận bắn qua Phương Tịch.

Đối mặt với vòi rồng đoạt mệnh màu xanh này Phương Tịch kháp quyết: "Mộc Thuẫn Thuật!"

Ầm ầm!

Mặt đất nứt ra, một bức tường gỗ khổng lồ hiện ra, như một tấm thuẫn lớn, ngăn trở tất cả phong nhận màu xanh.

Mặc dù mỗi đạo phong nhận đều lưu lại dấu vết rất sâu trên mộc thuẫn nhưng vẫn không thể đột phá.

"Chuyện này..."

Khóe mặt Mạc Thanh Ngọc giật giật, quát: "Ngươi đã là Luyện Khí hậu kỳ?"

"Mất mấy chục năm cũng miễn cưỡng đột phá cánh cửa hậu kỳ. Không phải ngươi cũng vậy sao?"

Phương Tịch cười ha ha, hai tay hợp lại: "Địa Thứ Thuật!"

Phốc phốc!

Mặt đất nứt ra, từng bụi gai gỗ màu như hắc thiết trồi lên.

Đối mặt với pháp thuật Luyện Khí hậu kỳ thì những tên cướp tu Luyện Khí trung kỳ chỉ như gà con, bị từng cây gai gỗ đâm xuyên hộ tráo phòng ngự rồi sau đó xuyên qua chỗ yếu hại, máu me đầm đìa...

Chỉ một chiêu đã diệt hết mười mấy tên cướp tu Luyện Khí trung kỳ.

"Uy năng này... Không đúng!"

Mạc Thanh Ngọc thôi động một khối ngọc bội màu xanh trong tay, hóa thành quang tráo, ngăn cản được một cây gai gỗ, y chợt cảm thấy tối nay chủ động tìm đến tên này gây phiền phức là một quyết định vô cùng sai lầm.

'Có thần thức hỗ trợ, trong lúc đấu pháp cũng tương đối sắc bén đó nha...'.

Bây giờ Phương Tịch thật sự chỉ vận dụng pháp lực Luyện Khí tầng bảy.

Nhưng mà thần thức của hắn trải qua hai lần đột phá tiểu cảnh giới đã có thể bao phủ phạm vi sáu, bảy trượng, có thể phối hợp để đấu pháp.

Dưới thần thức, nhất cử nhất động của đối phương, thậm chí pháp lực vận chuyển đều rất rõ ràng, như hắn đang bật hack vậy.

Ngay cả chỗ sơ hở trong lúc phòng ngự hắn cũng nhất thanh nhị sở.

Bởi vậy hắn mới có thể dùng một pháp thuật phổ phổ thông thông Mộc Thứ Thuật giết hơn mười tên Luyện Khí trung kỳ.

'Có thần thức phụ trợ có thể dùng pháp lực ít nhất, hoàn thành nhiều việc nhất.'.

'Bây giờ, ta chỉ dựa vào pháp thuật cũng có thể giết được tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường.'.

Phương Tịch cười một tràng dài, Đào Mộc Kiếm hóa thành một đạo quang hoa màu xanh sẫm bay ra.

"Hây!"

Mạc Thanh Ngọc khống chế pháp khí cây quạt ngăn cản, sau mấy chiêu gã đã cảm thấy sai sai.

Mỗi lần Đào Mộc Kiếm đều tránh nặng tìm nhẹ, tùy tiện né tránh sát chiêu của gã, sau đó mỗi kiếm đều từ những vị trí mà gã không ngờ mà đâm đến, đánh gã đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không phải có ngọc bội phòng ngự thì nói không chưng gã đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

"Chuyện này..."

Lô Quá cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y chợt nhớ lại, lúc y còn rất nhỏ đã nghe nói đến người này một người một kiết trấn áp Lô gia.

Năng lực đấu pháp của hắn có một không hai ở Đào Hoa đảo.

Bây giờ nhìn rõ, thật sự là bảo đao vẫn chưa cùn.

Không, phải nói là trước kia trường kiếm nằm trong vỏ, bây giờ mới thấy được sự sắc bén.

Mạc Thanh Ngọc đã sinh ra thoái ý, gã điên cuồng rót pháp lực vào Tượng Nha Phiến, thổi Đào Mộc Kiếm ra xa, trong tay gã bay ra mấy tấm phù lục, dây dưa với Phương Tịch, còn bản thân gã thì chạy về hướng Hồ Kính Nguyệt.

Nhưng mà ngay lúc gã chạy ngang qua một hố đất, chợt có dị biến.

Mấy hạt giống nhanh chống nảy mầm, từng đạo dây leo chợt hiện ra, vây gã lại.

Cạm bẫy Triền Nhiễu Thuật!

Chẳng biết từ lúc nào Phương Tịch đã đoán được đường chạy trốn của Mạc Thanh Ngọc.

Lúc này, thân ảnh hắn lóe lên đã đến trước mặt Mạc Thanh Ngọc, tùy ý tán một cái.

Ba!

Hộ tráo của ngọc bội bị vỡ vụn, đầu Mạc Thanh Ngọc cũng biến hình theo...

"Lão gia thần uy!"

Chẳng biết từ khi nào Lô Quá đã ra khỏi trận pháp, đứng ngang hàng với Hải Đại Quý, lớn tiếng khen hay.

Lúc này, Phương Tịch nhìn về hướng Hồ Kính Nguyệt, từ nơi đó mơ hồ có ánh lửa.

"Hồ Kính Nguyệt bị vây công? Chẳng lẽ là Ngân Giáp ma đầu sao?"

Sắc mặt Vương quả phụ khó coi.

"Các ngươi về đi, giữ chặt trận pháp, không được ra ngoài."

Lúc này Phương Tịch phóng thần thức ra, không phát hiện tu sĩ Trúc Cơ nên đã có nắm chắc, hắn chỉ Lô Quá: "Lô Quá, ngươi có tu vi cao nhất, theo ta đến Hồ Kính Nguyệt dò xét..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận