Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 123: Thanh Trúc hiện tại (1)

Nam Hoang tu tiên giới.

Rừng cây xanh um, suối chảy róc rách.

Ầm ầm!

Một tảng đá xanh bất chợt di chuyển hiện ra một đường hầm ở dưới.

Một tay Phương Tịch cầm Kim Giao Kiếm, một tay cầm phù lục, hắn cẩn thận ló đầu ra.

Sau khi hắn thấy tất cả ở bên ngoài vẫn như bình thường không có bao nhiêu biến hóa với lúc hắn rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng đã về đây."

Hắn hít sâu một cái, say sưa với linh khí của Nam Hoang tu tiên giới.

"Cũng chính là ta... Nếu đổi lại là một Võ Sư bốn bước khác dưới sự bao vây của toàn bộ cao thủ và quân đội Thành Tam Nguyên dù có thể đột phá thành công nhưng chỉ sợ cũng sẽ bị vây đến chết."

"Cũng may những gì ta muốn đều đã đến tay."

" Đột phá Chân Cương Võ Thánh, chuyển đổi thành tiên đạo, chính là tu sĩ Luyện Thể tầng ba có thể so với đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ."

"Cho dù ở phụ cận phường thị Thanh Trúc Sơn vẫn chưa kết thúc hỗn loạn ta cũng có thể tự vệ."

Lúc trước Phương Tịch chạy khỏi phường thị Thanh Trúc Sơn cũng bởi vì hắn sợ hỗn loạn.

Bây giờ lại hơi kích động, dù sao hỗn loạn cũng là bậc thang tốt nhất.

"Không được, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Chuyện gấp nhất bây giờ chính là tìm người để hiểu rõ thế cục gần đây."

Phương Tịch nhìn bầu trời, hắn chọn một phương hướng rồi thi triển thân pháp, nhanh chóng rời khỏi đây.

Việt Quốc.

Thành Gia Hợp.

Đây là một tòa thành trì của phàm nhân có khoảng cách gần với Thanh Trúc Sơn nhất.

Ở trong tửu lâu tốt nhất của thành trì - Thiên Tiên Lâu.

Thiên Tiên Lâu ở trung tâm của thành trì, tấc đất tấc vàng, xây dựng vô cùng lịch sự tao nhã.

Đặc biệt là tầng cao nhất, xưa nay chỉ mở ra đến tiếp đón khách quý.

Về phần khách quý là người phương nào thì cho dù là tiểu nhị trong lâu cũng chưa chắc biết rõ.

"Gia gia, nghe nói chủ nhân phía sau của Thiên Tiên Lâu dù là Thành chủ cũng phải cung kính đối đãi, cũng không biết là thần thánh phương nào?"

Trong một căn phòng nằm ở tầng hai của Thiên Tiên Lâu, cửa chính mở ra, có thể thấy được một nữ hài dịu dàng ăn mặc lộng lẫy đang tò mò hỏi gia gia ở bên cạnh.

"Hắc hắc, chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi..." Lão giả cười vuốt vuốt chòm râu, sau khi nữ hài năn nỉ một hồi lão mới chịu hạ giọng: "Có thể khiến Thành chủ đại nhân cũng khúm núm thì đương nhiên chỉ có những Tiên sư đại nhân kia rồi..."

"Thế mà là Tiên sư sao?" Sau khi nữ hài nghe được lời này, ánh mắt lập tức sáng lên, tròng mắt loạn chuyển nhìn xung quanh, dường như nó muốn tìm đường lên lầu.

Đáng tiếc, dường như lối vào tầng cao nhất cũng không ở đây.

Lúc này, nương theo tiếng bước chân một thiếu niên mặc Thanh y đi lên tầng này, hắn nhìn xung quanh một chút.

Tiếp theo dường như hắn đã xác định được phương hướng, hắn bước đến trước một bức tường gỗ.

Trên tường gỗ có treo một bức tranh mĩ nữ cổ trang.

"Là chỗ này..."

Phương Tịch lẩm bẩm một tiếng rồi bước vào.

Ba!

Một trận quang mang hiện ra, cả người hắn đã tiến vào trong quang mang rồi biến mất không thấy gì nữa.

Phương Tịch đã học qua Trận Đạo Sơ Giải nên đương nhiên có thể nhận ra, đây chỉ là một tiểu cấm chế để ngăn cản phàm nhân mà thôi, đối với người tu tiên lại hoàn toàn vô hiệu.

"Gia gia..."

Nhìn bóng lưng hắn biến mất, nữ hài kéo kéo gia gia ở bên cạnh.

Hai mắt của lão giả cũng nhìn chầm chằm, ngay cả rượu chảy lên người lão cũng không phát hiện, thật lâu sau lão mới quay người nói với tôn nữ: "Vân Vân, vận khí của ngươi rất tốt, vị thiếu niên thanh y kia có lẽ là một vị Tiên sư đại nhân đó..."

"Tiên sư..."

Nữ hài nghe xong, trong đôi mắt tràn đẩy vẻ hâm mộ.

Sau cấm chế là cầu thang bằng gỗ.

Phương Tịch bước từng bước lên cầu thang, đã đi đến tầng cao nhất của Thiên Tiên Lâu.

Nơi này bài trí trang nhã tinh xảo, mỗi vật phẩm có lẽ đều là vật khó tìm trong phàm tục, tầm nhìn cũng rất rộng rãi, có thể quan sát toàn bộ cảnh sắc của Thành Gia Hợp.

Chỉ có chỗ ngồi là rất ít, lúc này có vài người đang ngồi.

"Ha ha... Vị đạo hữu này, tại hạ Cát Hồng Đan, kẻ hèn này chính là chủ của Thiên Tiên Lâu."

Một người ăn mặc như viên ngoại trong phàm nhân mỉm cười chắp tay: "Bổn lâu mở cửa với tất cả tu tiên giả, đạo hữu có thể tùy ý ở lại hưởng dụng, tất cả những phàm vật đều là miễn phí."

"Đạo hữu quá hào phóng!"

Phương Tịch chắp tay.

Cát Hồng Đan cười ha ha: "Bỉ nhân thích kết giao bằng hữu... Thật không dám giấu giếm, cũng là Bát Vương gia Việt Quốc đang ủng hộ bỉ nhân, không biết quê quán đạo hữu ở đâu, có nguyện ở thế tục làm cung phụng hay không? Chỉ cần đạo hữu nguyện ý đến Vương phủ, linh thạch thì khó nói nhưng sẽ hưởng dụng tất cả những tục vật, bất luận là vàng bạc, châu báu, mỹ nữ, hào trạch, bảo mã, đồ cổ... Muốn gì có nấy."

"Đa tạ ý tốt của Cát đạo hữu, đáng tiếc tại hạ còn trẻ nên vẫn muốn đấu tranh đạo đồ một phen."

Phương Tịch uyển chuyển cự tuyệt, rồi lại hứa hẹn: "Chờ sau khi tại hạ tuổi già hoặc lúc nản lòng thoái chí chắc chắn sẽ đến đây nhìn một chút, đến lúc đó còn xin đạo hữu thu nhận."

"Ha ha, nhất định nhất định." Cát Hồng Đan cũng không cưỡng cầu, loại tu sĩ trẻ tuổi này y đã gặp nhiều, ai cũng tâm cao khí ngạo, những tu sĩ sau đại hạn sáu mươi trở đi mới là mục tiêu của y.

Tu sĩ tuổi già vô vọng Trúc Cơ muốn thành lập gia tộc ở phàm tục hay là kéo dài huyết mạch thì cách tốt nhất chính là đầu nhập quyền quý, như vậy thì vinh hoa phú quý cần cái gì có cái đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận