Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 304: Kết oán

Mặc dù thương thế của Bạch Phong Chân Nhân đã khỏi hắn nhưng dù sao bản thân cũng bị trọng thương, tổn hao nhiều nguyên khí, nói không chừng sẽ giảm thọ.

Hơn nữa thọ nguyên của lão vốn không còn nhiều, trải qua giáo huấn lần trước nên đã cân chắc chuyện bồi dưỡng người thừa kế.

Năm đó Khương lão tổ vạn dặm đến giúp nên yêu đan của Kim Quan Lôi Bằng Bạch Phong Chân Nhân không tranh nổi với người ta, cũng không tiện tranh giành, khiến Âu Dương Chấn mất cơ duyên Kết Đan.

Trước đó Bạch Phong Chân Nhân cam mạo kỳ hiểm, xâm nhập Vạn Thú Sơn Mạch săn giết yêu vương, chính là vì muốn tìm một viên yêu đan cấp ba, đáng tiếc sắp thành lại bại, bản thân còn bị trọng thương.

Đến bây giờ, di tích Cửu Diệp Phái xuất thế, ngay cả Âu Dương Chấn cũng đích thân đến, đủ thấy Bạch Trạch Tiên Thành rất xem trọng.

"Dù sao Cửu Diệp Phái cũng là đại phái, có nhiều vị Kết Đan Chân Nhân, chắc chắn trong di tích sẽ có linh vật Kết Đan... Lần này đệ tử Bạch Trạch Tiên Thành chúng ta đều phải giúp Âu Dương sư huynh."

Viên Phi Hồng nói xong câu cuối, trong lời nói cũng có sự kiên quyết, chợt lại cười khổ: "Không những Bạch Trạch Tiên Thành chúng ta mà Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông, Di Lăng Cốc đều có đệ tử đến đây, thậm chí dẫn đội Di Lăng Cốc còn là Tử Vân Kiếm Du Xung, người này là kỳ tài ngút trời, trong một giáp đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, chính là hạt giống Kết Đan của Di Lăng Cốc lại còn là kiếm tu... Trước đó có xảy ra tranh chấp với Linh Kiếm Môn ở bên ngoài Phỉ Thúy Đảo, chỉ ba kiếm đã trọng thương Lý Như Kiếm..."

Lần này thái độ của y đối với Phương Tịch cung kính hơn rất nhiều, nguyên nhân cũng vỉ nghe nói Phương Tịch lực khắc kiếm tu Trúc Cơ hậu kỳ.

'Lý Như Kiếm thảm thật... Không đúng, thương thế lần trước hắn đấu với ta vẫn chưa dưỡng tốt?'.

'Tên Du Xung này là chiếm tiện nghi của ta!'.

Phương Tịch thầm chửi bậy rồi lại im lặng rơi một giọt nước mắt đồng cảm cho Lý Như Kiếm.

Lão nhân gia kia cũng không dễ dàng mà, đầu tiên là tằng tôn chết đi, sau đó lại hai lần bị trọng thương, phần lớn là phải giảm thọ...

Nhìn bóng lưng Viên Phi Hồng đi xa, Phương Tịch lại thở dài: "Tứ đại thế lực Kết Đan... Bây giờ Hồ Vạn Đảo, thật sự là loạn thành một bầy... Nói không chừng Tư Đồ gia cũng sẽ thừa cơ nhúng một tay."

Chỉ ngẫm lại tình cảnh kia, Phương Tịch cũng cảm thấy nhức đầu.

"May mà... Ta cũng không rời khỏi cửa!"

"Ngoại giới nhao nhao hỗn loạn, lại có liên can gì đến ta?"

Hai năm sau.

Phỉ Thúy Đảo có tin tức truyền đến.

Dưới sự liên thủ của mấy vị Trận Pháp Sư cấp hai, sau khi vận dụng một tấm Phá Cấm Phù cấp ba trân quý công kích chỗ bạc nhược thì cuối cùng đã phá đi một phần cấm chế hộ đảo của Cửu Diệp Phái.

Dù trận này đứng hàng cấp ba thượng phẩm nhưng chỉ là một tòa tử trận, lại trải qua năm tháng dài đằng đẵng cọ rữa, xuất hiện sứt mẻ, vậy thì có khả năng phá trận.

Bởi vậy quần tu thăm dò đã xâm nhập, có thể tiến vào một số khu vực ở trên đảo.

Sau đó đại chiến không hề nghi ngờ gì mà bộc phát.

Kíp nổ của đại chiến chính là tìm được một linh dược viên, nghe nói trong đó trồng rất nhiều thiên địa linh dược.

Thậm chí ngay cả Kim Ngọc Linh Chi mấy trăm năm cũng có.

Loại thiên địa linh vật này linh khí bên ngoài cũng khó nuôi sống, có thể làm chủ dược luyện chế Trúc Cơ Đan, nhất thời khiến rất nhiều tu sĩ đỏ mắt.

Lại càng không cần phải nói, trong dược viện còn có những linh dược trân quý khác, nghe nói dù nuốt sống cũng có lợi rất lớn cho tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thậm chí hậu kỳ tăng tiến tu vi.

Lúc này mới bộc phát một trận đại chiến, thậm chí còn mạo muỗi tác động cấm chế khiến đại trận hộ đảo phản kích.

Nghe nói tu sĩ xông vào linh dược viên mười hết sáu, bảy tên chết tại chỗ, may mắn trốn được thì tạo ngộ chặn đánh và phục sát, cuối cùng người sống sót đều giữ kín như bưng, nhưng cũng mang ra không ít đồ tốt.

"Không biết họ ra sao rồi..."

Phương Tịch buôn ngọc giản xuống, hớp một ngụm Đào Hoa Nhưỡng rồi thở dài.

Căn cứ tin tức của Chung Hồng Ngọc, chuyện xảy ra lúc nàng đang tọa trấn ở Linh Không Đảo, Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất lại đúng lúc ở trong di tích Phỉ Thúy Đảo.

Kết quả đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của hai người.

"Hi vọng đừng xảy ra chuyện gì..."

Tu sĩ vì đột phá cảnh giới mà mạo hiểm, dù vẫn lạc cũng là chuyện bình thường, Phương Tịch cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Một tháng sau.

"Công tử, đêm khuya sương nhiều, tối nay tinh tượng lại sáng ngời..."

Phương Tịch uống trà ở đỉnh Trường Thanh Các, một nữ tử có khí chất dịu dàng, làn da vô cùng mịn màng, đang bưng một đĩa điểm tâm bước đến.

Đây là tọc nhân của Hạ Hầu Oánh, tên là Hạ Hầu Hinh.

Từ sau khi Ngôn Doanh nhanh chóng trở thành tân sủng của Phương Tịch thì Hạ Hầu Oánh cũng bắt đầu nửa nghỉ hưu, cũng đề cử tộc nhân Hạ Hầu Hinh thay thế vị trí của mình.

"Ừm, để xuống đi..."

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Hạ Hầu Hinh, Phương Tịch thầm cảm khái, đúng là sở thích của mình chưa bao giờ thay đổi, chính là thích người trẻ tuổi xinh đẹp!

"Hửm?"

Đúng lúc này, thần sắc hắn hơi đổi, phát ra một tiếng hét dài.

Trong nháy mắt, Phương Tịch đã chân đạp Thanh Giác Ngư Long bay lên không trung của Long Ngư Đảo.

Mà trong màn đêm cách đó không xa, có mấy đạo quang hoa đang kịch liệt truy đuổi, tốc độ bay rất nhanh, hiển nhiên là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đấu pháp.

Hai đạo động quang ở trước là một xanh một hồng, bị mấy đạo lưu quang ở phía sau truy sát, đang bay về hướng Long Ngư Đảo.

Khí tức của những Trúc Cơ này đều vô cùng cường đại, mà hai đạo đang chạy trốn thì Phương Tịch rất quen thuộc.

Là Lưu Tam Thất và Nguyễn Tinh Linh.

"Vào đại trận trước!"

Phương Tịch cấp tốc dùng thần thức truyền âm, khoát tay lấy một cây trận kỳ ra.

Sương mù ngoài rìa của Huyền Mộc Đại Trận tản ra cho hai vệt độn quang một phấn một thanh trốn vào trong trận pháp rồi lập tức khép kín.

"Đa tạ Phương đạo hữu..."

Sắc mặt Lưu Tam Thất tái nhợt, ngực còn lấm tấm vết máu, ôm quyền cảm tạ.

Nhìn Nguyễn Tinh Linh thì còn tốt nhưng bộ dáng cũng đã tổn thương một chút nguyên khí.

"Xem ra... Thu hoạch của hai vị trong linh dược viên của Phỉ Thúy Đảo tương đối khá nhỉ!"

Phương Tịch trêu ghẹo.

Hắn cũng biết trên người Lưu Tam Thất nghi là có mang loại linh thể hệ Mộc nào đó nên đối với chuyện tìm kiếm linh dược thì y tương đối có thiên phú.

Hơn nữa hai vị này đều là hảo thủ Trúc Cơ trung kỳ, cũng không đến nỗi không có chuyện gì mà bị một đám Trúc Cơ truy sát.

"Ai... Chỉ là vài cọng Kim Ngọc Linh Chi, còn có một gốc Đan Vân Đằng tám trăm năm tuổi mà thôi..."

Lưu Tam Thất than thở trả lời.

"Không tệ không tệ, Đan Vân Đằng tám trăm năm kia có thể luyện chế Trùng Nguyên Đan giúp tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đột phá hậu kỳ, dù ăn sống cũng có hiệu quả vài phần... Về phần Kim Ngọc Linh Chi thì càng không cần phải nói, dù chúng ta dùng không được cũng có thể lấy được mấy vạn linh thạch mà..."

Phương Tịch gật đầu, lại liếc qua Nguyễn Tinh Linh.

Nàng không nói một lời, chỉ đứng một bên, ngưng thần ứng đối với kẻ bên ngoài.

"Lưu Tam Thất, Nguyễn Tinh Linh... Nhanh chóng giao Đan Vân Đằng ra."

Tử sắc quang mang thu lại, ba tu sĩ mặc pháp bào tím xuất hiện, người dẫn đầu trong đó rõ ràng là Tử Vân Kiếm Du Xung mà Phương Tịch đã gặp qua một lần.

Chỉ là bây giờ người này đã sớm có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, một thân kiếm khí không thể khinh thường.

Y phất tay để các sư đệ ở sau lưng ngừng lại, đến ngoài rìa Huyền Mộc Đại Trận, tử khí chợt lóe lên trong mắt, dường như có thể trực tiếp xuyên thấu cách trở của Huyền Mộc Đại Trận mà thấy bọn người Phương Tịch đang núp sau mê vụ.

"Long Ngư đảo chủ Phương Tịch?"

Khóe miệng của hắn chứa một tia cười lạnh, là hạt giống Kết Đan của tông môn Kim Đan ở trong ba nước y thật sự hoành hành không sợ: "Đừng tưởng rằng đánh bai một Trúc Cơ hậu kỳ của tông môn tam lưu thì chính là một nhân vật... Thuaef dịp bây giờ nhanh chóng mở trận pháp, giao hai người kia ra nếu không đừng trách ta không nói trước!"

"Phương đạo hữu, ta nguyện mang Đan Nguyên Đằng tặng cho ngươi..."

Lưu Tam Thất ở trong đại trận nghe Du Xung ở bên ngoài uy hiếp thì cắn răng lấy một cái hộp bằng ngọc bích ra, nhịn đau nói.

Y là tán tu, đương nhiên sẽ hiểu không nên tranh đạo lý với cường quyền, lúc trước chạy trốn là vì sợ Du Xung trực tiếp giết người đoạt bảo, dù sao lúc trước y sở tác sở vi, xem như đã đắc tội người này.

Lúc này y giao Đan Nguyên Đằng ra bất quả là mượn tay của Phương Tịch, giao linh dược cho Du Xung, của đi thay người mà thôi.

Dù sao ở tu tiên giới mạnh được yếu thua này dù muốn đàm phán chịu thua thì bản thân cũng phải có thủ đoạn khiến kẻ mạnh gãy vài cái răng, nếu không chỉ là đưa dê vào miệng cọp.

Bây giờ ba Trúc Cơ trung kỳ, dựa vào đại trận của Long Ngư Đảo, miễn cưỡng có lực lượng đàm pháp, hay nói cách khác là chịu thua.

"Đan Vân Đằng? Đúng là đồ tốt..."

Phương Tịch mở hộp ngọc ra, chỉ tháy trong đó có một đoạn dây leo màu đỏ hồng nằm trong đó, dây leo này to như cánh tay của trẻ con, bên ngoài đầy đường vân rậm rạp có mùi thơm tản ra bốn phía.

"Ta cũng là Trúc Cơ trung kỳ, đang lo sau này pháp lực đủ nhưng lại có linh đan diệu dược để xông quan đây này... Lưu đạo hữu quả nhiên là cơ duyên tốt!"

Hắn phối hợp thu hộp ngọc bích vào trong nhẫn trữ vật, sau đó lại mở một phần trận pháp ra triển lộ thân hình.

Du Xung ở đối diện đã sớm thấy nhất cử nhất động của Phương Tịch nên mặt âm trầm như nước: "Phương Tịch... Ngươi chớ sai lầm!"

"Du đạo hữu... Ngươi có biết Long Ngư Đảo của bản nhân có một quy củ, vào đảo ta, ân oán đều tiêu!"

Phương Tịch cười ấm áp, không nhanh không chậm nói: Trong di tích, thu hoạch của mỗi người là dựa vào cơ duyên, đạo hữu sở tác sở vi, dường như không quang minh lỗi lạc đó nha... Không bằng bán mặt mũi cho bản nhân, chúng ta đều dừng tay thế nào?"

"Hừ, rõ ràng là Đan Vân Đằng do một vị sư đệ của bản nhân lấy trước, là người bên cạnh ngươi và Nguyễn Tinh Linh, đánh lén sư để của bản nhân..."

Du Xung hừ lạnh: "Hôm này không những ta muốn có linh dược mà còn muốn bắt lấy hai người sau lưng ngươi để hỏi tội, ngươi lại có thể làm gì? Ân oán đều tiêu, khẩu khí lớn thật!"

"Ai..."

Phương Tịch thở dài: "Đã như vậy, mời đạo hữu động thủ..."

Tử khí chợt lóe trên mặt Du Xung, mất sư đệ Trúc Cơ ở sau lững cũng muốn động thủ theo, đã lấy Phá Cấm Phù cấp hai ra.

Nhưng một khắc sau chỗ bụng dưới của Du Xung chợt phát ra một tiếng thanh minh, khiến y biến sắc, chợt dừng độn quang lại, cười lên: "Rất tốt... Sớm biết kiếm thuật của Long Ngư đảo chủ sắc bén, không ngờ lời nói cũng như vậy, sau này ta cũng muốn lĩnh giáo đảo chủ một phen... Chúng ta đi!"

Lời còn chưa dứt, Du Xung đã khống chế kiếm quang, bay một vòng tròn rồi mới đi.

"Chuyện này..."

Một đám sư đệ Trúc Cơ hai mặt nhìn nhau, sau đó vội đuổi theo.

Một trận bát thiên đại họa cứ như vậy bị trừ khử không còn chút tăm hơi.

"Phương đạo hữu..."

Lưu Tam Thất thấy vậy, mắt hơi choáng váng.

Tính tình của Du Xung này là một lời không hợp lập tức rút kiếm, sao đến Long Ngư Đảo này lại có thể nhịn như vậy?

Nói lại, kể từ đó gốc Đan Vân Đằng kia của y chẳng phải là lỗ rồi sao?

Lưu Tam Thất giương mắt nhìn Phương Tịch, chợt nghiêm sắc mặt: "Ân cứu mạng, ba, bảy ngày sau nhất định báo đáp!"

Mặc dù đau lòng vì linh dược nhưng y cũng biết nếu không có Phương Tịch thì e là chuyện hôm nay không thể nào lành được.

"Ừm, Đan Vân Đằng này đủ luyện chế mấy viên Trùng Nguyên Đan, hôm nay ai gặp là có phần, không ai thiếu được..."

Phương Tịch dửng dưng cười một tiếng, tu vi của hắn đã nâng đến Trúc Cơ hậu kỳ, đan dược này thật sự không có tác dụng gì.

Nhưng sau khi cho Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất mỗi người một viên rồi thì còn có thể bán kiếm chút linh thạch hoặc đổi linh vật cũng không tệ.

'Có lẽ... Ta có thể tổ chức một hội trao đổi tư nhân trên Long Ngư Đảo đi, chỉ tiếp đãi đồng đạo Trúc Cơ? Lần này tiểu phá di tích, chắc chắn sẽ chảy ra không ít đồ tốt?'.

Phương Tịch sờ cằm, nghĩ đến một ý tưởng rất có triển vọng.

Dù sao chỉ cần giao dịch ở Long Ngư Đảo thì làm gì hắn cũng không sợ.

Thậm chí muốn đen ăn đen cũng rất đơn giản...
Bạn cần đăng nhập để bình luận