Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 743: Chấm dứt ân oán (2)

Một cái mộc ấn đen nhánh xuất hiện trong tay Phương Tịch, miệng hắn lẩm bẩm, quanh thân hiện ra từng Long Chương Văn màu tím, trong đôi mắt hiện lên một vệt xanh biếc.
Thọ nguyên của lão long Phản Hư này hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
"Năm trăm năm! Không hổ là yêu thú, còn là Giao Long Nhất Tộc, thọ nguyên quả thật tương đối dài, nói không chừng còn động đến bí pháp duyên thọ hay đan được gì đó..."
Nhưng bây giờ Phương Tịch đã đầy sát ý nên hắn căn bản không quan tâm.
Chỉ cần thọ nguyên của nó không vượt qua bản thân hắn, vậy thì hắn có thể trảm sát!
Vù!
Trên Sinh Tử Ấn xuất hiện hư ảnh Yêu Ma Thụ.
Nhánh cây và tán cây của nó run nhè nhẹ, vô số Long Chương Văn dung nhập vào trong Khô Vinh Huyền Quang hóa thành một đạo Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang!
"Thái Thượng Bắc Đấu... Ti nhữ chi vong!"
Thần sắc Phương Tịch lạnh lẽo như thần linh cao cao tại thượng có thể quyết định vận mệnh của phàm nhân.
Vào giờ khắc này, tuổi thọ của hắn tiêu hao kịch liệt, năm ngàn năm chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Mà con tử ngọc Giao Long kia chợt cảm thấy có một loại đại khủng bố giáng lâm, trong lòng có cảm giác tâm huyết dâng trào mãnh liệt, rõ ràng đây là nguy cơ sinh tử thì không khỏi vô cùng hối hận: 'Chủ quan rồi, không ngờ chỉ là một tu sĩ Hóa Thần, vậy mà cũng có thể...'.
Nó gầm lên rồi thân thể ầm ầm nổ tung, hóa thành mấy chục con tử sắc Giao Long dài khoảng trăm trượng, có con thi triển thủy độn pháp, trốn vào Huyền Minh Uyên, có con thì phá không chạy trốn, có con thi triển Huyết Độn thuật, cũng có con tế Hỗn Nguyên Thiên La Tán ra phòng ngự, còn có mấy con lại hung án nhào đến Phương Tịch, mang theo khí thế đồng quy vu tận.
Bí pháp chia ra chạy trối chết như vậy thật sự khiến Phương Tịch cũng phải mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên lão long Phản Hư này có thể trốn thoát được một đám tu sĩ Phản Hư nhân tộc truy sát thật sự rất có bản lĩnh trong chuyện chạy trối chết.
Thế nhưng...
Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang vốn không nhìn che giấu và trốn chạy mà trực tiếp khóa chặt chân linh của địch nhân!
Dù tu luyện các loại bí thuật thế kiếp như đệ nhị Nguyên Anh cũng vô dụng!
Vù!
Huyền quang không biết quét qua hư không.
Mấy chục con Giao Long kia chợt sựng lại.
Sau đó...
Tử quang lóe lên, từng con Giao Long nổ tung, chỉ có một thi thể Giao Long dài cả ngàn trượng, ầm ầm rơi vào trong Huyền Minh Hải!
Phản Hư lão long - chết!
"May mà nó đã già yếu, thọ nguyên chỉ còn lại năm trăm năm, chứ nếu nó vẫn còn thanh niên... Thì khó nói rồi."
Phương Tịch thì thào, Sơn Hải Châu hóa thành một đạo quang huy to lớn, hai tay hắn kết quyết.
Từng sợi rễ đen nhánh từ trong quang môn xuất hiện như từng xúc tu, cuốn lấy thi thể Giao Long khổng lồ rồi kéo vào trong Sơn Hải Châu.
Hắn nhanh chóng quét dọn chiến trường, tiêu trừ tất cả khả năng bại lộ thân phận, khí tức và pháp lực, sao đó lập tức hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở chân trời...
Mấy canh giờ sau.
Một nơi dưới đáy Huyền Minh Uyên.
Sơn Hải Châu lẳng lặng nằm trên một mảnh bùn cát như di châu biển cả.
Trong động phủ.
Phương Tịch nhìn thi thể Giao Long cuộn thành một vòng nằm trước mặt mình nhưng vẫn tản ra khí tức khủng bố, trên mặt hiện ra một tia kinh hỉ: "Lần này, thật sự đã kiếm bộn rồi..."
"Chỉ là thi thể Giao Long cấp sáu hoàn chỉnh này cũng không biết giá trị bao nhiêu..."
"Càng không cần phải nói đến bảo tàng của Ngự Long Tông mà nó cất giấu, cùng... Hỗn Nguyên Thiên La Tán!"
Cuối cùng cây dù có duyên với Phương Tịch đã trở lại bên cạnh hắn.
"Hỗn Nguyên Thiên La Tán, am hiểu hóa giải công kích của pháp thuật Ngũ Hành, đứng dưới dù sẽ có mấy phần hương vị vạn pháp bất xâm... Mấu chốt nhất vẫn là nó có thể hóa giải lôi kiếp."
Chỉ dựa vào công hiệu cuối cùng thì Hỗn Nguyên Thiên La Tán này đã là bảo vật vô giá, lúc trước đã khiến Ngự Long Tông xém chút tán ga bại sản.
Phương Tịch vuốt ve mặt dù rồi đưa một tia pháp lực vào trong đó thăm dì thì đã phát hiện lạc ấn pháp lực mà lão long đã để lại.
Nó đã tế luyện Hỗn Nguyên Thiên La Tán rất lâu rồi nên lạc ấn mà nó để lại rất ngoan cố.
Nếm muốn chầm chậm luyện hóa thì có thể cần khổ công mấy chục năm!
Cũng may trong tay của Phương Tịch còn có một mảnh dù và khí linh, chỉ cần hắn dung hợp hai thứ này vào thì luyện hóa lạc ấn pháp lực chỉ là một cái nhấc tay.
"Lúc trước vị Hóa Thần Hắc Thủy Tông kia đã cố tình giữ lại khí linh, muốn đâm sau lưng Ngự Long Tông... Nhưng không ngờ lại tự hại mình."
"Cũng may bố trí của hắn cuối cùng vẫn thành công, mặc dù là ta đến hoàn thành."
Phương Tịch cũng không lập tức tế luyện Phản Hư chi bảo cấp sáu này mà phóng thần thức ra ngoài, tìm kiếm từng tấc một trên thân tử ngọc Giao Long.
Rốt cục hắn đã phát hiện có điểm không đúng ở chân phải trước của con tử ngọc Giao Long này.
"Phần vảy này hơi to một chút..."
Phương Tịch nâng chân trước lên, nắm lấy một miếng vảy rồi lập tức bộc phát cự lực khủng bố.
Thể phách của hắn vốn đã không tệ, nội tình rất tốt lại trải qua rất nhiều tinh huyết yêu tộc của Vạn Yêu Giáp rèn luyện nên hắn đã đạt thành tựu luyện thể cao đến mức không thể xem thường.
Lúc này hắn dùng toàn lực, quanh thân mơ hồ hiện ra hư ảnh tứ đại chân linh, còn có tiếng vạn thú gầm thét.
Phốc!
Nếu lão long Phản Hư này còn sống thì có lẽ Phương Tịch muốn nhổ lân phiến ra sẽ rất phiền phức nhưng lão long đã chết rồi nên thân thể cũng thành tử vật.
Hắn dùng sức một chút thì đã nhổ được miếng long lân tử sắc ra rồi.
Dưới long lân cũng không phải là da thịt huyết nhục mà là một vòng kim loại lạnh lẽo cứng chắc, trên đó còn có từng đám hoa văn thần bí phức tạp.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt sáng lên, lập tức nhổ hết những miếng long lân ở gần đó thì đã thấy một cái thiết hoàn, đeo vào long trảo.
Đây đương nhiên không phải gông cùm gì mà là vòng tay trữ vật của lão long!
"Phòng ngự còn rất chặt chẽ..."
Hắn vừa đưa thần thức vào trong thăm dò thì đã cảm nhận được một lớp phòng ngự kiên cố, không khỏi mỉm cười.
Luận làm sao phá giải túi trữ vật, vòng tay trữ vật... Thì kinh nghiệm của hắn rất phong phú.
Dù sao thần thức của Phương Tịch luôn vượt xa cùng cấp, còn là đại tông sư trận pháp.
Mà trong túi trữ vật đều là cấm chế thần thức làm chủ.
Hai loại này hắn đều rất am hiểu, hơn nữa hắn lại có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến nên phá giải cũng rất nhanh.
Lúc này, hắn cảm nhận được lực cản, lập tức bắt đầu thử phân tích.
"Thần thức của yêu thú xem như loại yếu, lực lượng thần thức của con Giao Long Phản Hư này hình như còn không bằng ta..."
Trong lòng Phương Tịch từ từ xuất hiện một ý niệm.
Chưa được bao lâu, dưới sự hỗ trợ của Thái Nhất mà hắn đã thấy được mấy chỗ sơ hở, thần thức của hắn hóa thành một cây tiêm trùy, hung hăng đâm vào điểm yếu của cấm chế.
Soạt!
Trên thiết hoàn truyền ra một tiếng vang giòn, dường như có vật gì đó vỡ.
Thần sắc Phương Tịch vui mừng, hắn vẫy tay.
Cái thiết hoàn này đã không còn chút kháng cự nào nữa, nó bộc phát ra một vầng quang huy đen nhánh, hình thể không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào bàn tay của hắn.
Phương Tịch đưa thần thức vào trong thì đã nhìn thấy các loại tài liệu, linh thạch chồng chất như núi...
"Tài phú tích lũy của một tông môn Phản Hư... Quả nhiên không thể khinh thường."
Hắn cảm khái.
Phương Tịch nhìn lướt qua rất nhiều đan dược, bảo vật thì ánh mắt của hắn chợt sáng lên, một vật phẩm đã xuất hiện trong tay của hắn, đó chính là một tấm huyết sắc mộc bài, trên đó có mây khói lượn lờ, ở trong mơ hồ hiện ra một thân ảnh mờ ảo.
Thân ảnh này Phương Tịch còn rất quen, đó chính là Mặc Ngân Thu!
"Vị môn chủ Mặc Môn này quả nhiên đã làm nhân sủng của lão long Phản Hư kia rồi... Sao lại thảm vậy chứ?"
Phương Tịch thì thào.
Nhưng mà bây giờ hắn đã nắm giữ Huyết Hồn Bài của người này nên cũng xem như hắn đã nắm cái mạng nhỏ của người này trong lòng bàn tay, trên lý luận thì hắn hoàn toàn có thể khống chế người này, thậm chí thông qua người này mà khống chế toàn bộ Mặc Môn để làm việc cho mình.
Nhưng Phương Tịch biết, nếu làm như vậy thì tai họa ngầm rất lớn!
Dù sao chuyện Thanh Hòa Tử làm sao lấy được Huyết Hồn Bài trong tay của lão long Phản Hư cũng khó giải thích được.
Nếu bộc lộ ra chuyện Thanh Hòa Tử Hóa Thần có thể giết Phản Hư thì danh khí đó cũng quá lớn rồi, rất không thỏa đáng.
Hơn nữa Mặc Ngân Thu còn từng bán đứng hắn!
"Mặc dù là tính mạng ép... Với thù hận giữa người này và Ngự Long Tông thì cũng không đến mức làm cho săn cho nó... Thế nhưng có một số chuyện làm chính là làm."
Phương Tịch luôn luận việc làm không luận tâm.
Mặc kệ tên Mặc Ngân Thu này thế nào, cuối cùng hắn vẫn bán mình.
Bởi vậy...
Soạt!
Trên hải vực Huyền Minh, thân ảnh Phương Tịch xuất hiện, hắn đánh một pháp quyết vào lệnh bài Huyết Hồn.
Trong lệnh bài này có một phần tinh huyết và thần hồn của Mặc Ngân Thu nên có thể tùy ý khống chế sống chết của lão.
Mà căn cứ vào khí tức của lão thì tìm kiếm chỗ bản thể chỉ là một cái nhấc tay.
Lệnh bài Huyết Hồn oanh minh một tiếng rồi hóa thành một huyết sắc quang cầu, bay ở phía trước.
Phương Tịch theo sát phía sau.
Mấy canh giờ sau, quang đoàn này dừng lại ở một chỗ trên mặt biển.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên quang huy, mặc dù hắn cũng không phát hiện được gì nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được tung tích của trận pháp.
"Xem ra, chỗ này chính là hang ổ của Mặc Môn ở Huyền Minh Uyên rồi? !"
Hắn thì thào.
Răng rắc!
Phương Tịch chợt siết nhẹ năm ngón tay lại, đã bóp nát Huyết Hồn Bài.
Một cấm chế xuất hiện, thần hồn trong đó hét thảm rồi cứ như vậy mà hóa thành tro tàn...
Trong một bí phú ở dưới hải vực.
"Có lẽ tên Thanh Hòa Tử kia... Đã phải bỏ mạng rồi?"
Trong tay Mặc Ngân Thu hiện ra một tài liệu khôi lỗi không trọn vẹn rồi thở dài: "Đạo hữu... Không phải ta muốn giết ngươi mà ta thật sự không còn cách nào khác..."
Lúc trước vận khí của lão không tốt, lại gặp phải lão long Phản Hư kia ở trong Huyền Minh Uyên, sau đó đã bị bắt lại.
Mặc dù trong lòng có đại nghĩa tông môn nhưng thời khắc sinh tử có đại khủng bố!
Mặc Ngân Thu giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý làm nhân sủng của lão long Phản Hư, giúp nó thu thập Nguyên Anh của tu sĩ nhân tộc tu sĩ nhân tộc chữa thương.
Đến bây giờ đã khó mà quay đầu.
Bất chợt!
Mặc Ngân Thu ôm đầu, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ kịch liệt và sự kinh nộ: "Chủ nhân... Vì sao?"
Nhưng một khắc sau, thần hồn của lão đã trực tiếp bị dật tất, tan vào trong trời đất...
Môn chủ Mặc Môn... Chết!
Trong mật thất, quang mang lóe lên, thân hình Phương Tịch theo đó xuất hiện.
Hắn nhìn Mặc Ngân Thu chết không nhắm mắt rồi thở dài, sau đó búng tay.
Một hỏa cầu rơi xuống, đốt thi thể của lão thành tro tàn.
Một lát sau, một cái túi trữ vật bai ra rơi vào trong tay hắn.
Thân hình hắn chợt biến mất, lại ra ngoài mật thất.
Dư nghiệt Mặc Môn nối giáo cho giặc nên đương nhiên phải diệt toàn bộ mới thỏa đáng.
Chỉ cần là địch nhân thì phải nhổ cỏ tận gốc, dù có nhân từ cũng không thể lưu.
Chẳng biết từ lúc nào đã có một trận pháp mọc lên, bao phủ cả mảnh hải vực này.
Từng ánh sáng màu xanh không ngừng lấp lóe, đó là từng tia Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang vô cùng cô đọng, tựa như từng mũi tên, từ giữa không trung rơi xuống, lấy đi tính mạng của tu sĩ Mặc Môn...
Dưới thần quang này, dù tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ là chuyện một tiễn.
Chưa được bao lâu, mảnh hải vực này đã khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có một đạo độn quang xanh biếc lấp lóe rồi chợt bay xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận