Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 134: Giết rắn (2)

Đi săn rất cần sự kiên nhẫn.

Phương Tịch cùng Lệnh Hồ Sơn chờ bảy ngày liên tiếp, con Xà Giao kia cũng chưa từng xuất hiện.

Cho đến tối ngày thứ tám.

Tê tê!

Một xà đạo từ Lão Long Đàm hiện ra, một đường uốn lượn đi đến chỗ có cạm bẫy.

Trong bóng tối, một con bò vàng bị Xà Giao một ngụm nuốt trọn.

Sau khi nó nuốt một con bò vàng này vẫn chưa thỏa mãn lại bắt đầu thôn phệ một con dê trắng ở bên cạnh, đều là một ngụm một con, nó ăn vô cùng thoải mái.

Càng mấu chốt là cho dù nó ăn nhiều bò dê đã nạp liệu như vậy nhưng hành động vẫn nhanh như gió, tốc độ của nó không có bao nhiêu biến hóa với lúc trước, khiến Phương Tịch cho rằng Lệnh Hồ Sơn mua thuốc giả.

Cũng may là thị lực của hắn hơn người, sau khi hắn cẩn thận quan sát đã phát hiện ra dường như con Xà Giao này đang trở nên hơi lười biếng.

"Ngay lúc này!"

Lệnh Hồ Sơn gầm lên một tiếng, lão cầm theo một thanh khai sơn đại khảm đao còn cao hơn người khác trực tiếp xông lên.

"Ngự!"

Cùng lúc đó, những tướng lĩnh trong Phong Lôi Quân hét lớn, một vị Võ Sư lập tức hung hăng đập xuống một chùy, khởi động hơn mười vị Võ Giả hợp lực kéo xe nỏ ra.

Sưu!

Trong tiếng nổ chói tai, một đạo quang mang đen nhánh trong chớp mắt đã áp sát, ma sát với thân Xà Giao tạo ra một đạo hỏa hoa sáng rực.

Phương Tịch có thể thấy rõ ràng dưới một kích này vậy mà Xà Giao chỉ rớt vài miếng vảy, trên thân nó hiện ra một vết máu không đáng kể.

"Súc sinh, nạp mạng đi!"

Lúc này Lệnh Hồ Sơn cũng đánh tới.

Trong đêm tối, đại khảm đao trên tay lão mạnh mẽ bộc phát ra một vòng huyết quang.

Cương khí Tông Sư!

"Bí kỹ - Thiên Trảm!"

Khảm đao to lớn như một đạo sấm sét, đánh lên thân xà giao.

Phốc!

Một vết thương sâu tới xương hiện ra.

Tê tê!

Vảy toàn thân Xà Giao lay động, đuôi rắn bắn ra mạnh mẽ.

Ba!

Mặt đất đảo lộn như đã bị cày qua nhiều lần.

Lực lượng kinh khủng nện lên người Lệnh Hồ Sơn, cho dù lão có hai tầng phòng ngự là áo giáp với Chân Cương cũng bị đánh bay như một con ruồi.

"Phong Tự Doanh, lên!"

Đại tướng trong Phong Lôi Quân hạ lệnh không chút do dự.

Một chi tiểu đội trăm người lập tức cầm các loại vũ khí như trường thương, đại phủ tiến lên, bắt đầu dây dưa với Xà Giao.

"Lôi Tự Doanh, phong tỏa đường lui!"

Theo mệnh lệnh đưa ra từng Võ Giả như tre già măng mọc, tạo ra từng vết thương nhỏ bé không đáng kể trên thân của Xà Giao, sau đó bị yêu thú dễ dàng xé rách, nuốt...

Nhìn tổng thể chính là lấy mạng người để ngăn cản Xà Giao chạy trốn.

"Tê tê!"

Xà Giao lại ăn một đao của Lệnh Hồ Sơn khi lão chạy về, trong lúc giận dữ nó mở miệng ra nuốt hơn phân nửa một binh lính Phong Lôi Quân rồi ngẩng đầu lên cao phát ra âm thanh uy hiếp.

"Đã đến lúc..."

Từ nãy đến giờ Phương Tịch vẫn luôn khoác Mê Thải Y thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh chiến trường.

Đến lúc Xà Giao dựng nửa thân trên để uy hiếp thì ánh mắt hắn sáng lên, phóng xuất Kim Giao Kiếm.

Hưu!

Kim sắc kiếm quang như một đạo lưu tinh xé rách màn đêm đen tối, đâm trực tiếp vào chỗ bảy tấc của Xà Giao!

Phốc!

Dù sao cũng là Kim Giao Kiếm dù sao cũng là Thượng phẩm Pháp khí, vô cùng sắc bén, vảy Xà Giao chỉ ngăn cản được một chút đã bị đâm rách, máu rắn tuôn ra xối xả.

"Tê tê!"

Xà Giao bị đau, lập tức phun ra thi thể đã nuốt vào hơn phân nửa, mạnh mẽ lộn một vòng.

Ầm ầm!

Giống như động đất, binh lính Phong Lôi Quân một mảnh người ngã ngựa đổ, kẻ xui xẻo trực tiếp bị ép thành thịt nát.

Mà nhân cơ hội này Xà Giao nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, bò điên cuồng về hướng Lão Long Đàm.

Chỉ cần nó chui vào trong nước sẽ không sợ hãi.

"Ngăn cản con súc sinh này!"

Lệnh Hồ Sơn gầm lên một tiếng trường đao liên trảm ngăn trước mặt cự xà.

Nhưng Xà Giao chẳng ngó ngàng gì tới, nó mặc cho trên thân thêm nhiều vết thương chỉ liều mạng bò về Lão Long Đàm.

Đối với nó, tổn thương do những con kiến nhỏ này gây ra không thể so sánh với đạo kim quang kia.

"Đáng hận, lại là như vậy, lại là như vậy!"

Lệnh Hồ Sơn trừng muốn nứt cả mắt.

Lần bao vây trước cũng như vậy, cho dù lão có thể phá phòng nhưng những thương thế này đối với thân hình khổng lồ của Xà Giao cũng không chút đáng kể, nó thật sự chịu thương thế để chui về Lão Long Đàm.

Lần này, chẳng lẽ lại giẫm lên vết xe đổ sao?

"Đi!"

Thời khắc mấu chốt, Phương Tịch lai xuất thủ lần nữa.

Lần này, Kim Giao Kiếm như một cây kim châm, xuyên qua Xà Giao ngăn cản đâm vào trong mắt trái của nó.

"Tê tê!"

Xà Giao bị đau, mạnh mẽ hít vào một hơi, có một đoàn hắc vụ hiện ra trong miệng, lại nổ ầm ầm.

Từng đạo khói đen như xiềng xích khiến Phương Tịch đang ẩn nấp không thể không lộ ra chân thân: "Yêu thuật?"

Hắn đối phó với yêu thú ở Đại Lương đã nhiều nên xém chút đã quên yêu thú ở tu tiên giới biết yêu thuật.

Đương nhiên có lẽ là linh khí ở Đại Lương cằn cỗi nên những yêu thú lúc trước đều không có năng lực này.

Nhưng con Xà Giao này có huyết mạch nồng đậm, thiên phú dị bẩm thiên phú dị bẩm, trong thời khắc nguy cấp nó đã thức tỉnh được một loại yêu thuật nào đó trong huyết mạch.

Ầm!

Sau khi Xà Giao nhìn đến con kiến đáng ghét chân chính đánh lén mình, Xà Giao tê minh một tiếng, đuôi rắn khổng lồ mạnh mẽ đập xuống.

"Huyền Thiết Thuẫn!"

"Kim Chung Tráo!"

"Chân Cương!"

Phương Tịch liên tục tạo cho mình ba tầng phòng ngự, rồi cảm giác có một cỗ lực lượng như bài sơn đảo hải đến, mạnh mẽ quất hắn bay ra ngoài.

Huyền Thiết Thuẫn bay ra trước tiên, Kim Chung Tráo bất chợt bị xé rách.

Ngay của Chân Cương hộ thể cũng bị chấn động đến cực hạn.

Cũng may mà tố chất thân thể của Phương Tịch cũng là Võ Thánh, tạng phủ cứng cỏi, không sợ chút chấn động.

Hắn ổn định thân hình ở giữa không trung, gọi Hắc Vân Đâu đến rồi mượn lực nhảy lên nhẹ nhàng.

Chân Cương bạo phát, Phương Tịch đã bay đến sau lưng của Xà Giao, hắn nhìn thấy vết thương ở bảy tấc của nó vẫn đang chảy máu.

"Triền Nhiễu Thuật!"

Từng đạo xích sắt tùy ý sinh trưởng trên phiến lá của Thiết La Thảo, như mặt đất sinh ra thiết trảo, khống chế gắt gao Xà Giao.

"Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Tay hắn cầm Kim Giao Kiếm, nhân kiếm hợp nhất như một đạo kim sắc lôi đình, đánh lên chỗ có vết thương trên thân Xà Giao.

"Tê tê!"

Xà Giao gào thét, thân thể khổng lồ của nó đã bò đến bên cạnh Lão Long Đàm, còn lại một con mắt nhìn chằm chằm đầm nước nhưng cuối cùng vẫn kém một bước.

Đùng!

Thi thể khổng lồ của nó đổ xuống, nặng nề ngã xuống bên cạnh hồ nước.

Một trong Bát Đại Yêu Vương của Định Châu, đã mất mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận