Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1279: Uyên Ly (1)

Ngay cả hắn cũng bị một ánh kiếm quét trúng, suýt nữa thân chết đạo tiêu. Sau đó, hắn trốn xuống thế gian và ngất ở nơi hoang dã, lại gặp phải Trác Nhất Phàm.
- Ta đang bị kẻ thù lợi hại truy sát. Hôm nay, ngươi đã trợ giúp ra, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta có thể truyền cho ngươi một chiêu kiếm pháp, bảo đảm ngươi có thể độc bộ võ lâm...
Bành Hi Phạm lặng lẽ điều tức một lúc, sau đó nhìn về phía Trác Nhất Phàm và nói.
Trác Nhất Phàm lập tức quỳ xuống không dậy, dập đầu côm cốp:
- Ta không cần kiếm pháp, ta chỉ cầu tiên duyên, vẫn mong tiên trưởng giúp ta.
- Ngay cả bản thân ta bây giờ đang bị kẻ thù truy sát, khó có thể bảo toàn được, ta làm sao giúp được ngươi chứ?
Bành Hi Phạm cười gượng.
- Nếu tiên trưởng không có nơi nào đi, không bằng để tiểu nhân dẫn đường, dẫn tiên trưởng đi tới một nơi khác để tạm thời tránh né vậy?
Trác Nhất Phàm đảo tròng mắt, lập tức mở miệng kiến nghị:
- Thanh Hòa Sơn kia đã từng là động thiên phúc địa nhưng bị Thục Trung Nhất Kiếm chiếm mất. Ta đã từng có duyên gặp mặt lão tiên ở chỗ này vài lần.
- Thục Trung Nhất Kiếm, Phương đạo hữu à?
Bành Hi Phạm nghe vậy thì vui mừng ra mặt:
- Đạo hữu này có pháp lực cao cường, cũng lại từng quen biết ta. Ta thật sự có thể tìm tới chỗ hắn nương tựa...
Ở Thanh Hòa Sơn, Phương Tịch đang dốc lòng tìm hiểu Tiên Thiên Nguyên Từ Bàn lại nhíu mày. Hắn bấm ngón tay tính toán, tiếp theo cười lạnh:
- Thứ vô dụng gì cũng dám tới dây dưa với ta à?
Hắn đã tính được kiếp số trước mắt.
- Lúc này, Thục Sơn tuân theo khí vận chính ma tranh đấu, đang lộ ra sự sắc bén, không thích hợp giao phong...
- Nếu ta vẫn yên tâm làm rùa đen rút đầu, có thể tránh thoát được một kiếp này.
- Nếu ta cậy mạnh ra ngoài, vậy thật sự khó có thể nói được.
- Chẳng qua, cho dù ta có thể tránh thoát được kiếp nạn này, sau này kiếp vận tích lũy, sát kiếp quá nặng!
Phương Tịch suy tính xong, lập tức cười lạnh.
Hắn không phải phụ thân của Trác Nhất Phàm và Bành Hi Phạm, chắc chắn sẽ không đỏ mắt ra tay cứu người.
Tu đạo giả có tâm tính lãnh đạm. Cho dù hai người này quỳ chết ở bên ngoài, hắn cũng sẽ không liếc nhìn thêm một cái.
- Cần gì quan tâm ngươi có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, ta chính là con hổ không ra khỏi hang, ngoại trừ cố công kích vào đây, ta xem ngươi còn có cách nào nữa?
Phương Tịch bình tâm tĩnh khí, lặng lẽ ngồi tĩnh tọa. Hắn lập tức cảm giác nguyên thần sáng tỏ, hình như sắp bớt đi một tầng kiếp số.
Hắn lập tức mỉm cười, biết mình căn bản không bị Thiên Cơ của Đại Thiên Thế Giới này mê hoặc. Có thể nói đây là ưu thế lớn nhất của Vực Ngoại Thiên Ma.
- Ừ... Hình như Thôi Phi Phi cũng gặp khó khăn. Nhưng nữ nhân kia sống hay chết đều không liên quan tới ta... Về phần đám người Thiên Khốc Đầu Đà, Phật Môn khó giữ được hắn, lẽ nào còn chờ ta bảo vệ hắn sao? Nực cười!
- Về phần hai người Vân San San. Bọn họ đều là Địa Tiên Tán Tiên ở nổi danh hải ngoại, lại có bảo vật của tiên phủ, bọn họ không gây phiền phức cho người khác đã không tệ rồi.
Hắn lo liệu đường nhân quả của bản thân xong lại suy nghĩ, sau đó cho gọi hai đồng tử Thanh Phong Minh Nguyệt tới, điềm nhiên nói:
- Kể từ hôm nay, Thanh Hòa Sơn ta trực tiếp phong núi. Bất kỳ kẻ nào cũng không được ra vào... Nếu các ngươi vi phạm vào đại kỵ của ta, bị Lục Âm Chân Thủy dìm chết, vậy cũng chỉ có thể xem như các ngươi số khổ!
- Lão gia, chúng ta không dám.
Thanh Phong Minh Nguyệt khiếp sợ đến mức liên tục dập đầu.
Trước đây, bọn họ có thể ra vào đại trận là hoàn toàn dựa vào Phương Tịch trao cho bọn họ quyền hạn. Bây giờ hắn đã thu hồi tất cả, đương nhiên quyền hạn đó sẽ không còn giá trị nữa.
Lúc này, cho dù bọn họ có muốn ra ngoài, cũng sẽ chỉ bị đại trận dìm chết!
Quả nhiên mấy ngày sau, Bành Hi Phạm và Trác Nhất Phàm đã đến.
Nhưng mặc cho hai người này đứng ở ngoài đại trận kêu gào thế nào, Phương Tịch đều không ra gặp.
Hành vi như vậy tất nhiên khiến trong lòng Trác Nhất Phàm giá lạnh. Bành Hi Phạm càng tuyệt vọng hơn. Hắn chỉ có thể thả ra kiếm quang, mang theo Trác Nhất Phàm rời đi...
Không lâu sau lại có thư truyền đến, nói Thôi Phi Phi đang gặp nguy hiểm tới tính mạng...
Thế nhưng Phương Tịch căn bản hoàn toàn không xúc động.
Mấy tháng sau, một con Hỏa Nha khống chế khói đen cuồn cuộn bay ở phía trước.
Một yêu nhân Ma Giáo đuổi theo phía sau.
Yêu nhân Ma Giáo này tóc tai bù xù, mặc một bộ áo bào gai, trong tay cầm một lá cờ đen dính không ít vết máu, thoạt nhìn không phải là người lương thiện.
Hắn độn quang thật ra cũng bình thường, thế nhưng Hỏa Nha bay phía trước có thân hình hơi mập mạp, bỗng nhiên rên rỉ và rơi xuống đất, hóa thành một phụ nhân đang mang thai. Người đó chính là Thôi Phi Phi!
- Ha ha... Lão tử tu luyện Tu La Hóa Huyết Ma Phiên, cần phải có sinh hồn tu sĩ làm căn cơ tu hành. Ngươi chạy đi. Sao ngươi không chạy tiếp đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận