Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 813: Đánh chết tươi

Đối với đệ tử có Tinh Thần Thánh Thể của Tinh Thần Tông thì Phương Tịch như sấm bên tai.
Trong truyền thuyết Tinh Thần Thánh Thể vượt qua rất nhiều linh thể, chính là một loại thể chất gần 'Tiên Thể', trời sinh phù hợp với rất nhiều công pháp bí thuật tinh thần đại đạo.
Kẻ này bái vào Tinh Thần Tông, lập tức gây oanh động, ngay cả lão tổ Hợp Thể cũng từng xuất quan khảo sát, sau đó truyền thụ Đại Chu Thiên Tinh Thần Luyện Khí Thuật!
Y tu luyện công pháp tuyệt đỉnh, tiến độ tu hành một ngày ngàn dặm, còn có thể vượt cấp chiến đấu, tích súc khí thể vô địch, Tiên Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó liên phá rất nhiều cửa ải Kết Đan, Ngưng Anh, Hóa Thần!
Nghe nói tiến cấp như vậy không những có tiềm lực kinh người, chiến lực vô song mà nhu cầu với linh vật khi phá cảnh cũng rất ít.
Ai cũng nói tương lai người này ít nhất cũng là Hợp Thể, Đại Thừa cũng có một tia hi vọng.
Chính là viên châu trong mắt của trên dưới Tinh Thần Tông!
'Người này lại vẫn lạc?"
Phương Tịch chậm rãi xoa tay, xác nhận lại lần nữa: "Có biết hung thủ là ai không? Không phải hắn đã Hóa Thần rồi sao, ai có thể giết được hắn chứ?"
Nữ tu họ Thần thở dài: "Hắn cũng vào Hải Ngoại Tiên Phủ... Bây giờ hắn đã tu luyện đến Hóa Thần viên mãn, chấp chưởng mấy món Phản Hư chi bảo cấp sáu, thậm chí còn luyện thành một môn đại thần thông tinh thần, lần này vào Hải Ngoại Tiên Phủ đã liên tục đánh lui mấy vị tu sĩ Phản Hư, thanh danh đại chấn, nghe nói hắn định dựa theo thói quen trước đó, uẩn dưỡng một cỗ khí thế vô địch, sau khi về tông sẽ lập tức trùng kích đại bình cảnh Phản Hư!"
"Tinh Thần Tông làm việc luôn luôn có chút bá đạo, ngay lúc mấu chốt này Tinh Thần Thánh Tử làm việc không khỏi hơi ngang ngược càn rỡ, đắc tội không ít tu sĩ, chỉ là đa phần tu sĩ cố kỵ Tinh Thần Tông nên mới không tính toán với hắn... Nhưng cuối cùng khi người này khiêu chiến với một vị tán tu Phản Hư, không biết vì sao lại xảy ra bất ngờ, bị đánh chết tươi!"
"Ách..."
Phương Tịch có chút cạn lời: "Cứ như vậy mà chết sao?"
"Dù thiên tài hơn nữa thì chết chính là chết..." Nữ tu họ Thần trợn mắt.
"Ý của ta là Tinh Thần Tông chấp nhận như vậy sao?" Phương Tịch kinh ngạc nói.
"Làm sao có thể?"
Nữ tu họ Thần lắc đầu: "Tinh Thần Tông sẽ không thể nào không khôn ngoan như vậy, lúc Tinh Thần Thánh Tử kia khiêu chiến bên cạnh đương nhiên có người hộ đạo, chính là Tam Kiếm Linh Quân... Kết quả Tam Kiếm Linh Quân lại không kịp cứu viện, trong cơn giận dữ các tu sĩ Phản Hư như Tử Phong Linh Quân cũng cùng ra tay, kết quả cũng bị tán tu Phản Hư kia đánh chết tươi, thân tử đạo tiêu..."
"Thật sự là đại bi kịch..." Phương Tịch hít một hơi khí lạnh.
"Ai... Cũng xem như Tinh Thần Tông năm hạn bất lợi, sau đó tán tu Phản Hư kia đã lấy được chỗ tốt lớn nhất trong Hải Ngoại Tiên Phủ, nghe nói còn bị tu sĩ Hợp Thể Tinh Thần Tông truy sát, một đường không có đoạn sau nhưng chắc là không chết..."
Nữ tu họ Thần nói tiếp: "Hôm nay thiếp thân đến đây là vi ban bố lệnh truy nã của Tinh Thần Tông... Gặp được người này lập tức báo với Tinh Thần Tông sẽ được trọng thưởng!"
Cô ta lấy một khối ngọc giản ra, Phương Tịch nhận lấy nhìn thì thấy một thiếu niên phong thần tuấn tú, trên đầu có một mảnh khánh vân, trong đó mơ hồ ẩn giấu một cung điện thì trong lòng không khỏi cạn lời: 'Quả nhiên là ngươi...'.
"Người này tự xưng là Phương Tiên Đạo Chủ, nghe nói đã cõng truy nã của Ngũ Hành Tử trong Nhân Tộc Ngũ Tử từ trước, có thể chạy thoát khỏi tay tu sĩ Hợp Thể, quả nhiên là tu sĩ càng yêu nghiệt hơn Tinh Thần Thánh Tử kia."
Nữ tu họ Thần hơi cảm khái: "Tinh Thần Thánh Tử kia cũng là mây đen che đầu, khiêu chiến ai không được? Hết lần này tới lần khác lại khiêu chiến tu sĩ bị truy nã cùng hung cực ác, không gì kiêng kị như vậy, cũng xem như số mạng của hắn không tốt..."
"Vị Phương Tiên Đạo Chủ này, thật sự là kỳ tài ngút trời, dù trong lịch sử của nhân tộc cũng có thể xếp hàng đầu đúng không?"
Phương Tịch không khỏi cảm khái.
"Sao tài bằng người kia được?" Nữ tu họ Thần mỉm cười: "Dù Phương Tiên Đạo Chủ kinh tài tuyệt diễm cũng chỉ là Phản Hư trốn thoát khỏi tay Hợp Thể thôi... Người thật sự có thiên tư nghịch thiên trong nhân tộc ngươi vẫn chưa gặp đâu."
"A? Xin lắng tai nghe!"
Phương Tịch lập tức làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
"Căn cứ vào ghi chép trong sử sách, có lẽ khoảng trăm vạn năm trước, lúc ấy cương vực của nhân tộc vẫn chưa đạt đến chín mươi chín vực, thậm chí tranh bá với hai tộc yêu mà con rơi vào hạ phong... Lúc ấy, có một tu sĩ phi thăng từ hạ giới."
Nữ tu họ Thần lộ ra vẻ mơ ước: "Vốn dĩ hắn không có tiếng tăm gì nhưng lúc ở Hóa Thần đã giết yêu ma Phản Hư đơn giản như ăn cơm uống nước, sau khi đến Phản Hư còn hạ gục thậm chí đánh chết đại năng Hợp Thể... Thậm chí nghe nói lúc hắn ở Hóa Thần đã chạy thoát dưới tay một dị tộc Hợp Thể kỳ ở trạng thái không tốt..."
"Kinh khủng như vậy sao? Chẳng lẽ ngoại trừ linh căn Tiên phẩm phối hợp Tiên thể ra hắn còn nắm giữ Tiên Phủ Kỳ Trân? Còn tu luyện rất nhiều đại thần thông nghịch thiên sao?" Phương Tịch đưa ra suy đoán.
"Không, trước Hợp Thể hắn cũng không nắm giữ bảo vật nào như Tiên Phủ Kỳ Trân, mà sau khi Hợp Thể mới cơ duyên xảo hợp mà thu được một món... Còn dựa vào nó mà bức lui Đại Thừa tuyệt đỉnh của hai tộc yêu ma! Sau khi tấn thăng Đại Thừa kỳ còn một mình dẫn đầu nhân tộc khai cương khoách thổ, đúc thành căn cơ huy hoàng hôm nay!"
Nữ tu họ Thần nói: "Hơn nữa, nghe nói tư chất của người đó hình như còn không tốt bao nhiêu..."
"So với thiên tư nghịch thiên cỡ này thì Phương Tiên Đạo Chủ thật sự không tính là gì..."
Phương Tịch hơi cảm khái.
"Thiên tư nghịch thiên như vậy, trăm vạn năm mới xuất hiện một vị..." Nữ tu họ Thần cũng hơi cạn lời: "Phương Tiên Đạo Chủ cũng có thể xưng tuấn ngạn ưu tú trong mười vạn năm."
"Người này không những gánh lệnh truy nã của Ngũ Hành Tử, Tinh Thần Tông mà còn lấy được chỗ tốt to lớn của Hải Ngoại Tiên Phủ... Thật sự khiến người ta phải động tâm." Phương Tịch sờ cằm, cảm khái.
"Thế nào? Đạo hữu cảm thấy hứng thú sao?" Nữ tu họ Thần cười như không cười hỏi, cô ta cũng hiểu rất rõ tác phong của lão tổ Vương gia.
"Đương nhiên hứng thú rồi nhưng lão phu cũng sẽ không xuất thủ..." Phương Tịch lại nằm xuống: "Lão phu mới chỉ là Phản Hư sơ kỳ, vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, sao phải đối nghịch với loại hung nhân kia?"
"Đúng vậy..."
Nữ tu họ Thần chợt trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói: "Dù là thiếp thân cũng không dám..."
Phương Tịch nhìn ra được, sở dĩ cô ta phát lệnh truy nã hoàn toàn là bán mặt mũi cho Tinh Thần Tông thôi.
Trong thâm tâm chỉ hận không thể khiến toàn bộ để tử đều biến thành kẻ điếc mù lòa, nhìn thấy cũng phải làm như không thấy.
Uy của Phương Tiên Đạo Chủ chính là đây!
Mấy năm sau.
Phương Tịch bước đến cửa Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Theo rất nhiều tu sĩ cấp cao trở về nên Yêu Nguyệt Tiên Thành bây giờ đã khôi phục sự náo nhiệt trước kia.
Phương Tịch đến đây là để tiễn đám người Vương Linh Ứng, Lý Như Lệnh.
"Bây giờ bảo vật trong Hải Ngoại Tiên Phủ đã chia cắt gần như không còn, đã không thu hút được hứng thú của tu sĩ Phản Hư nữa..."
Hắn tha thiết căn dặn Vương Linh Ứng: "Ngươi có tu vi Hóa Thần, cộng với mấy tấm phù lục giữ mạng mà lão phu ban cho ngươi, đã đủ để đứng vững ở Huyền Minh Uyên... Nhiệm vụ tiếp theo ngươi đã rõ chưa."
Nếu chút chuyện nhỏ này mà Vương Linh Ứng cũng làm không xong thì Phương Tịch sẽ cân nhắc thay người.
Lý Như Lệnh ở bên cạnh nhìn rất không tệ.
"Xin lão tổ tông yên tâm, dù Linh Ứng phải đích thân xuất mã cũng sẽ hoàn thành giao phó của lão tổ tông!"
Vương Linh Ứng chợt ớn lạnh, vội bảo đảm.
"Ừ, đã như vậy thì các ngươi đi đi!"
Phương Tịch khoát khoát tay, nhìn đám tộc nhân Vương gia lên kim sắc linh chu bay về Huyền Minh Uyên.
Đúng lúc lại hoàn toàn ngược với con đường của đa phần tu sĩ...
Chờ sau khi quang huy của linh chu biến mất ở chân trời, dưới chân hắn lóe lên độn quang, hắn cũng không trở về đảo giữa hồ mà đến động phủ của Xích Tùng Tử.
Những tu sĩ Phản Hư này đương nhiên là người về sớm nhất.
Phương Tịch định mang theo chút lễ vật đến hỏi thăm một phen.
Dưới một cây cổ tùng to lớn.
Xích Tùng Tử và Quảng Thiên Kiếm đang ngồi cạnh bàn đá.
"Xích đạo hữu, Quảng đạo hữu!"
Phương Tịch hạ độn quang xuống: "Thấy hai vị bình an vô sự, thật sự quá tốt..."
"Vương đạo hữu... Ai, lão phu đã hối hận rồi."
Thần sắc Xích Tùng Tử hơi tái nhợt, thấy 'lão tổ Vương gia' đến thì không khỏi cười khổ.
Phương Tịch nhớ rõ người này đã tổ đội với Tử Phong Linh Quân, hiển nhiên đã bị liên lụy.
Xem ra còn thụ thương không nhẹ.
Ánh mắt hắn lại thoáng nhìn qua thì thấy thanh kiếm cổ mà Quảng Thiên Kiếm luôn đeo cũng đã biến mất.
Nhưng Phương Tịch là người nào?
Đương nhiên hắn sẽ không đặt câu hỏi vạch khuyết điểm của người ta.
Sau khi ba người uống hết một bình linh trà xong thì vẫn là Xích Tùng Tử mở miệng trước: "Lần này đi Hải Ngoại Tiên Phủ có thể nói lão phu và Quảng đạo hữu cũng không thu hoạch được chút gì mà còn mất không ít... Ngay cả thanh phi kiếm của Quảng đạo hữu cũng bị Phương Tiên Đạo Chủ đánh gãy..."
"Người này lại hung tàn như vậy sao?"
Phương Tịch lại 'cả kinh thất sắc' lần nữa!
"Ai, cũng trách lão phu và Quảng đạo hữu, thấy Tử Phong Linh Quân xuất thủ lại xuất thủ vây công theo... Kết quả Tử Phong Linh Quân trực tiếp vẫn lạc, ngay cả Tam Kiếm Linh Quân của Tinh Thần Tông cũng vậy..."
Trong mắt Xích Tùng Tử lóe lên vẻ nghĩ mà sợ và may mắn.
"Phương Tiên Đạo Chủ... Chờ sau khi ta đúc kiếm gãy lại, tu vi tăng lên chắc chắn sẽ đi luận kiếm với hắn!"
Quảng Thiên Kiếm hừ lạnh, kiếm tu chính là ý chí kiên cường như vậy.
Nhưng Phương Tịch nghi ngờ, có lẽ y mãi mãi cũng không đúc kiếm lại nữa...
"Người kia... Ai, đạo hữu vẫn nên thầm ăn thua thiệt này mới tốt."
Trên mặt Xích Tùng Tử hiện ra vẻ sợ hãi: "Sau đó lão tổ Hợp Thể của Tinh Thần Tông đuổi đến đại chiến với Phương Tiên Đạo Chủ kia... Lão phu cũng đã thấy rõ, Phương Tiên Đạo Chủ lấy bản thân trọng thương để đánh đổi khiến lão tổ Hợp Thể cũng bị thương nhẹ..."
Loại người hung ác cỡ này, tu sĩ Phản Hư bình thường không dám trêu chọc.
Dù sao vạn năm thọ nguyên vẫn chưa sống đủ mà!
Phương Tịch cũng không thấy kỳ lạ.
Phương Tiên Đạo Chủ chính là kẻ mạnh mà ngay cả hóa thân Ngũ Hành Tử truy sát cũng có thể chạy thoát.
Mặc dù Mộc Hóa Thân của Ngũ Hành Tử mới đến Hợp Thể sơ kỳ như có cảm ngộ đạo pháp của Ngũ Hành Tử nên thần thông pháp lực cũng rất kinh người.
Nếu thật sự đánh thì có thể còn lợi hại hơn cả Thiên Phượng Hợp Thể kia.
"Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa."
Phương Tịch cũng mỉm cười: "Không biết hai vị đạo hữu có đường dây tham gia hội trao đổi của tu sĩ cấp cao gần đây không?"
Chuyện Hải Ngoại Tiên Phủ đã tạm thời kết thúc.
Ngoại trừ Phương Tiên Đạo Chủ ra thì chắc không ít tu sĩ cấp cao cũng có thu hoạch.
Lúc này sẽ cần nơi giao dịch để bổ sung cho nhau.
Phương Tịch đã chú ý đến chuyện này lâu rồi.
Hắn không làm được kẻ mạnh thám hiểm khai hoang đầu tiên, không để ý sống chết mà truy tìm kỳ trân dị bảo nhưng hắn có thể ở hậu phương vung vẩy tiên ngọc thu mua vật mình cần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận