Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1137: Kinh biến (2)

Ân, Đại Thừa vượt qua tám lần Tiên Lôi Kiếp, ở Chân Tiên giới địa vị khác biệt, thường thường được gọi là Chuẩn Tiên Nhân, dù sao ai cũng không biết đối phương có thể vượt qua Tiên Lôi Kiếp lần thứ chín, một bước lên trời, trở thành Tiên Nhân trường sinh bất tử hay không! Dù xác suất này rất nhỏ...
Nếu Cát lão thành công, không chỉ thân phận Phù Sư, ngay cả thực lực địa vị bản thân cũng sẽ tăng lên... Ở trong Liệt Nhật Tiên Thành coi như một phương hào kiệt.
Ở trong đó, không biết liên lụy bao nhiêu lợi ích phân phối, đều có thể làm Đại Thừa giết người hoặc bị giết, nữ nhân này lại trực tiếp tiết lộ cho ta...
Phương Tịch sờ sờ gương mặt:
- Chẳng lẽ bị kỹ xảo của ta đả động?
Hắn trở lại động phủ ở hẻm Chu Tước, bỗng nhiên đôi mắt khẽ động, nhìn thấy rất nhiều tu sĩ hội tụ ở ngoài động phủ.
Sử Ngọc Thư, Mã Cảnh, Lý Điệu đều có mặt, vẻ mặt như cha mẹ chết.
Mà trong một đám tu sĩ giằng co khác, một lão ẩu tay cầm văn thư, thanh âm sắc nhọn quát:
- Khế đất ở đây, động phủ này chính là sản nghiệp của Chính Dương Môn, bây giờ Chính Dương Môn không còn, cũng là của Trương gia chúng ta, không quan hệ tới các ngươi...
Sử Ngọc Thư đỏ bừng cả khuôn mặt, lại nói không ra lời, chỉ lúng ta lúng túng nói:
- Ta có thể đi, nhưng Mã Cảnh, Lý Điệu đều là hạt giống của bản môn, bản môn thiết trí động phủ bí mật ở đây, chính là vì phòng bị việc này, còn xin Trương gia thu lưu...
Mã Cảnh, Lý Điệu bình thường trốn học đi Thái Hư Điện chơi game, lúc này sắc mặt trắng bệch, tựa như hai con chim cút, bị đẩy tới đẩy lui, nửa ngày đánh không ra một cái rắm.
- Ai... ‌ hỏa chủng của môn phái lại tính tình như vậy, Chính Dương Môn xong.
Bên cạnh, một lão tu thở dài.
- Lão trượng, chuyện gì xảy ra thế?
Phương Tịch tiến tới hỏi.
- Bái kiến tiền bối...
Lão tu kia thói quen quan sát tu vi của Phương Tịch, lập tức mặt lộ vẻ kinh sợ chắp tay:
- Môn chủ Chính Dương Môn bỏ mình, Chính Dương Môn phân gia... Bây giờ đang đợi Thành Vệ Quân tới chủ trì phân chia tài sản...
- Sao Chính Dương Môn lại đột nhiên... không còn?
Phương Tịch không hiểu ra sao, môn chủ Chính Dương Môn kia, nếu hắn nhớ không lầm, tựa hồ có tu vi Hợp Thể? Còn có đến sống rất lâu...
- Ai, còn không phải Thần Mộc Cung... Vị thiếu cung chủ kia được Nguyên Thần Đan, được vinh dự Tiên Nhân chi tư, bắt đầu khuếch trương địa bàn... rất nhiều môn phái nhỏ như Chính Dương Môn, Hợp Tình Phái, Đoạn Đao Sơn... Tất cả đều bị quét ngang, bây giờ người đứng đầu trong phe phái gia tộc ở Chính Dương Môn dẫn người Trương gia đến náo.
Lão tu từ tốn nói.
Một hạt Nguyên Thần Đan kia, lại gián tiếp dẫn đến mấy tông môn Hợp Thể diệt vong?
Phương Tịch nghe mà âm thầm líu lưỡi, sau đó nhìn thấy biểu hiện của Sử Ngọc Thư, cũng âm thầm lắc đầu.
Đối phương có thể bị môn chủ phái tới dạy bảo những hạt giống kia, tự nhiên là người cực kỳ trung thực.
Lúc này ngược lại bị lão ẩu Trương gia lợi dụng quân tử có thể lấn chèn ép.
Quả nhiên, sau một lát, Thành Vệ Quân đến, trải qua tranh luận, Sử Ngọc Thư đầy bụi đất thua trận.
Nếu ngay từ đầu hắn dựa vào lí lẽ biện luận, còn không đến mức như vậy.
Nhưng nản lòng thoái chí, chính là kết cục này.
- Trương lão...
Sử Ngọc Thư mong đợi nhìn về phía lão ẩu:
- Không biết tại hạ đề nghị như thế nào?
Mấy vị tộc lão của Trương gia thương lượng, cuối cùng một lão giả ra khỏi hàng, thở dài nói:
- Nếu hai người này thật là lương tài mỹ ngọc gì, Trương gia ta tự nhiên không tiếc thu lưu... Nhưng trước đó nghe Thiên Thanh Học Phủ đề cập qua bọn hắn, lại nhìn tu vi bây giờ quả thực không triển vọng... nếu nguyện ý ở rể, ngược lại có thể cân nhắc.
Sử Ngọc Thư còn chưa nói chuyện, Mã Cảnh rốt cục bạo phát:
- Không, ta mới không làm lợn giống, người ở rể không có tương lai!
Lời vừa nói ra, Lý Điệu tựa hồ động tâm giật mình không nói.
- Ha ha, tốt, Trương gia ta miếu nhỏ, chứa không nổi hai đại phật như bọn họ, bắt đầu từ hôm nay, chỉ coi như người dưng.
Lão ẩu Trương gia cười lạnh nói.
- Hừ, đi thì đi, mệnh ta do ta không do trời! Luôn có một ngày, ta sẽ để các ngươi hối hận.
Mã Cảnh tựa hồ kiềm chế nhiều năm, rốt cục hô lên câu này, cảm thấy trong lồng ngực đại khoái.
Sau khi gào thét, lôi kéo Lý Điệu chạy vô tung vô ảnh.
Phương Tịch nghe câu này, biểu lộ không khỏi cổ quái:
- Mệnh ta do ta không do trời? Hình như một trò chơi võ hiệp ở Thái Hư Điện có câu danh ngôn này, ta nhớ cửa ải trong đó đều cực kỳ đơn giản, phương châm chính là nhiệt huyết mãng phu...
Nhưng nơi này, là tu tiên giới ăn tươi nuốt sống a!
Trong lòng hắn im lặng, trở lại động phủ nhà mình.
Lúc này đám người xem náo nhiệt cũng tán đi, nhưng có một bóng người đi tới:
- Phương huynh...
- Hoàng huynh.
Phương Tịch hơi kinh ngạc, người này lại là chấp sự Hoàng Tĩnh của Phong Duyên Trai.
- Ta nghe nói sự tình của ngươi, nên tới xem một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận