Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 672: Phường thị loạn

Tu Tiên Giới Đông Hải.

Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, Phương Tịch đến Bồng Lai Tiên Đảo, hắn nhìn cảnh tượng của ba đảo mà lộ ra sự vui vẻ.

"Phương đạo hữu..."

Phía trước, Vân Hi tiên tử dẫn theo Thủy Linh Tâm và mấy tu sĩ đến nghênh đón: "Trước đó Phương đạo hữu truyền tin đến, thật sự có cách giải quyết Hắc Thái Tuế sao?"

Lúc Phương Tịch đến đây trước đó, hỗ trợ bố trí trận pháp, phong ấn Hắc Thái Tuế thêm mấy trăm năm nữa đã khiến Vân Hi tiên tử rất kinh ngạc.

Lúc này hắn lại có thể tiến thêm một bước, hắn đã có cách giải quyết tai họa ngầm, thật sự quá tốt.

"Ta nghĩ ra được một cách, có thể thử xem."

Phương Tịch nhẹ nhàng gật đầu.

"Vân Hi sẽ đi cùng đạo hữu... Xin mời lên Vân Linh Chu."

Trong tay áo của Vân Hi tiên tử hiện ra một đám mây trắng, đám mây này dày như được làm bằng ngọc, nó chợt hóa thành một chiếc vân chu.

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không chút khách khí mà lên thuyền, hắn tìm một cái ghế mây rồi trực tiếp ngồi xuống.

Thủy Linh Tâm theo quy củ ngồi ở bên cạnh, bắt đầu đốt hương pha trà.

Vân Hi tiên tử vẫn như lúc trước mà lấy dao cầm của mình ra: "Không biết đạo hữu muốn nghe khúc nào?"

"Đàn một bài cao sơn lưu thủy đi."

Phương Tịch thích ý duỗi lưng, chậm rãi nói.

Khoảng cách từ Bồng Lai Tiên Đảo đến lối vào bí cảnh Hãn Hải giới với độc tốc của Vân Linh Chu vốn dĩ rất nhanh.

Nhưng mọi người đều không vội, một đường du sơn ngoạn thủy, cũng có chút tiêu dao tự tại.

Hãn Hải giới.

Phương Tịch rời khỏi Vân Linh Chu thì đã nhìn thấy một đại trận hàn khí bức người.

Vân Minh Hàn Quang Trận, cao đến cấp năm, tính chất rất âm hàn.

Phối hợp với thuật băng phong vạn dặm của trận linh Đại Hải Quy kia thì có thể tiếp tục băng phong bí cảnh thêm mấy trăm năm nữa.

Phương Tịch bước vào trận pháp thì thấy được một ngọn núi băng to lớn ở lối vào Hãn Hải giới.

Lúc này, lối vào bao gồm cả hải đảo ở dưới đều đã hóa thành một mảnh băng phong tuyệt địa.

'Nếu có thể thuận lợi chém giết Hắc Thái Tuế... Thì có thể thuận thế thu lấy Hãn Hải giới, giới này chắc chắn là thông linh chi bảo cấp năm, còn là loại hư không.'.

Trong lòng Phương Tịch dâng lên chút lửa nóng.

Trời có mắt rồi!

Hắn tấn thăng Hóa Thần cũng đã lâu rồi mà trên người ngay cả một món thông linh chi bảo cấp năm cũng không có!

Sinh Tử Ấn chỉ có hi vọng tấn thăng thôi, tuy căn cơ của nó tốt nhưng vẫn phải cần bồi dưỡng quanh năm suốt tháng.

Còn những món linh bảo khác cũng không cần nhắc đến.

Thật sự ngay cả Phương Tiên Đạo Chủ hắn cũng không bằng!

Ngay cả lão Thiên Phượng lúc trước cũng có được một cây kỳ phiên cấp năm trong tay mà!

Nếu lúc ấy hắn không dựa vào trận pháp cấp năm và pháp khí nguyên thần mà đối đầu với một vị Hóa Thần như vậy thì dù Phương Tịch bây giờ, nói không chừng cũng phải chạy trối chết.

'Ở Địa Tiên giới cũng giống vậy, chiến lực của tu sĩ Hóa Thần có bảo vật cấp năm và tu sĩ Hóa Thần không có bảo vật như vậy cũng có chênh lệch...'.

Thật ra ở Nhân Gian giới cũng không phải là không có bảo vật cấp năm.

Hãn Hải giới này tính như một món, còn một món nữa chính là Cửu Cửu Thanh Đằng Hồ Lô ở quê nhà của Phương Tịch.

Đáng tiếc, dường như vị Âm lão kia còn khó đối phó hơn cả Hắc Thái Tuế.

Đây cũng không phải cảnh giới tu vi hay thiên phú thần thông mà là mưu lược và trực giác của bản thân Phương Tịch.

'Nhưng mà ta cũng có Chư Thiên Bảo Giám, dù tiên phủ kỳ trân cũng chưa chắc so sánh được... Bây giờ sau khi ta Hóa Thần, cũng đã cạy được chút thần thông pháp thuật...'.

Mặc dù như vậy nhưng Phương Tịch vẫn xem nó như át chủ bài giữ mạng cuối cùng, không lâm vào cảnh vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không thi triển, càng không thể nào lấy nó ra để trấn áp một con Hắc Thái Tuế.

Bây giờ hắn đã nắm giữ Chư Thiên Bảo Giám sâu hơn, đã có thể dùng nó che đi số mệnh của bản thân.

Nói cách khác nếu hắn gặp phải tình huống như Phương Tiên Đạo Chủ xem bói thì người xem bói sẽ chắc chắn bị phản phệ, hoặc là đưa ra thiên cơ giả, che giấu bản thân hoàn toàn mà không phải chỉ là tình huống thiên cơ hỗn độn không rõ.

Chính vì vậy hắn mới hào phóng đưa Khí Vận Cổ cho Ngoại Đạo Hóa Thân sử dụng.

Lúc này, Phương Tịch nhìn ngọn băng sơn kia nhưng vẫn chưa động thủ.

Hắn hiểu rất rõ đại trận này, lúc này hắn lấy mấy cây trận kỳ ra, bắt đầu sửa chữa từng chút một...

Mấy tháng sau.

Lối vào băng sơn mở rộng, dường như có vô số bào tử đen nhánh phun trào, sắp hóa thành hắc triều mà tuôn ra!

"Hợp!"

Phương Tịch vung vẩy lệnh bài, điều động cấm chế của trận pháp, từng lớp hàn băng trong nháy mắt lan ra, băng phong Hắc Thái Tuế ở bên trong.

Không những vậy, thần niệm của hắn khẽ động, giữa thiên địa tuyết bay vạn dặm, vô số linh lực Băng hành chen chúc đến hóa thành từng đạo bạch quang, không ngừng gia cố phong ấn.

"Thần thông của đạo hữu kinh người, vậy mà lại có thể khống chế được lực lượng chư hành..."

Vân Hi tiên tử nhìn thấy cảnh này, nàng vốn có suy nghĩ xuất thủ trong nháy mắt đã bị dập tắt.

Nàng nhìn thấy chỉ một mình Phương Tịch đã phong ấn Hắc Thái Tuế lại lần nữa thì không khỏi tán thưởng: "Giữa Hóa Thần như chúng ta, phải lấy đạo hữu đứng đầu, tương lai phi thăng Địa Tiên giới, có lẽ Phản Hư cũng không cản được đạo hữu..."

"Chẳng qua chỉ là công pháp đặc thù mà thôi..."

Phương Tịch cười nhạt, hắn nhìn ngọn băng sơn phía trước, có chút than thở: "Đáng tiếc... Vẫn không giết được Hắc Thái Tuế."

Thiên phú thần thông của Hắc Thái Tuế chính là Ngàn Vạn Hóa Thân, Nhỏ Máu Trùng Sinh còn khủng bố hơn cả Bất Diệt Chi Thể, nó lại từ yêu chuyển ma nên thực lực rất phi phàm.

Phương Tịch chỉ thử một phen đã biết Thiên Tuyệt Độc không có bao nhiêu hiệu quả với nó.

"Có thể phong ấn thêm mấy trăm năm nữa đã đủ rồi, với thiên tư của đạo hữu e là không bao lâu nữa sẽ có thể tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ... Đến lúc đó sẽ nắm chắc nhiều hơn."

Vân Hi tiên tử bước đến an ủi.

"Hóa Thần trung kỳ cũng chưa chắc đủ, linh khí ở Nhân Gian giới tàn tạ, cũng không biết ở đây có thể tu hành đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, thậm chí viên mãn hay không..."

Phương Tịch thở dài, lộ ra vẻ buồn bã.

Địa Tiên giới.

Ngoại Đạo Hóa Thân đang bế quang chợt mở mắt ra.

Bây giờ hắn không tu luyện công pháp mà ma nguyên tinh thuần khi hắn đả tọa luyện khí hàng ngày đều cho Thần Anh Kiếm ăn hết.

Bây giờ thanh kiếm này cũng xem như bản mạng pháp bảo giao tu với tính mạng của hắn, có được một tia khả năng đột phá cấp năm.

'Bản thể còn phải tu luyện nên không thể nào toàn tâm nuôi dưỡng Sinh Tử Ấn, nếu kiên trì bền bỉ, nói không chừng Thần Anh Kiếm sẽ tấn thăng cấp năm trước... Dù có Chủng Bảo Quyết cũng kém rất xa tu sĩ Hóa Thần dùng nguyên khí của bản thân bồi dưỡng.'.

Thanh Thần Anh Kiếm này chính là phỏng chế phẩm của ma khí đỉnh đỉnh đại danh ở Ma giới.

Dù ở trong Địa Tiên giới thì hình dạng và cấu tạo của nó cũng được xem như là bào vật đỉnh cấp, nếu có thể bồi dưỡng đến cấp năm, thật sự là uy năng vô tận.

Lúc này Phương Tịch sờ mi tâm.

Một con cổ trung như bát trảo tri chu mà bạc trắng xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, chính là Khí Vận Cổ!

"Vừa rồi Khí Vận Cổ có chấn động, chắc là có người đang suy tính ta... Đáng tiếc một chút chấn động này thật sự hài hước, chắc là do tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ..."

Dù tu sĩ Hóa Thần tinh thông đạo xem bói cũng chưa chắc có thể phá được ngụy trang thiên cơ của Khí Vận Cổ huống chi là tu sĩ Nguyên Anh.

'Mỗi lần xem bói, e là đều sẽ giảm rất nhiều thọ nguyên... Không biết người là là Hắc Thủy Tông hay là Vương gia...'.

Tu tiên bách nghệ ai cũng có sở trường riêng nhưng nếu không nắm giữ được thực lực bảo vệ bản thân thì tạo nghệ càng sâu càng nguy hiểm!

Không hiểu sao Phương Tịch lại nhớ đến Trần Bình, vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ xem bói này, tỉ lệ lớn là có kết cục như Trần Bình.

'Không đúng... Tu luyện thuật bói toán cần có thể chất đặc thù, nói không chừng còn sẽ bị lai giống, để có thể sinh ra được hài đồng có thể chất đặc thù mà đời đời đều dốc sức phục vụ cho gia tộc hoặc tông môn... Quyên góp bản thân xong lại quyên góp tử tôn, sao lại thảm như vậy chứ?"

Phương Tịch lắc đầu, không để ý chuyện này nữa mà tiếp tục tu luyện Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công rồi mang từng làn sóng ma khí rót vào trong Thần Anh Kiếm.

Ầm ầm!

Không lâu sau, lại có cảm giác như đất rung núi chuyển truyền đến.

Đại trận bị chấn động khiến Phương Tịch bất mãn mở mắt ra: "Gây đây nhiều chuyện thật... Đây không phải là địa mạch Không Tang Sơn cũng bị ảnh hưởng đó chứ?"

Nếu không thì với trận pháp cấp bốn do hắn bố trí, bất kể thế nào cũng không thể chấn động như vậy.

Trừ phi...

Phương Tịch hóa thành một đạo ma quang bay lên đỉnh Tang Thanh Phong.

Chín vầng trăng sáng treo trên trời cao, tầm nhìn rất tốt.

Phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy hướng Phường Thị Không Tang có một mảng hỏa quang phóng lên cao.

Một cây tang thụ to lớn xanh biếc bị hỏa quang bao phủ, nó lập tức phát ra âm thanh như rên rỉ rồi chậm rãi tiêu tán...

"Đại trận cấp năm đã bí phá rồi sao?"

Mắt Phương Tịch chợt lóe lên, sau đó thở dài: "Không có thiên địa linh lực ba động nên sẽ không có tu sĩ Hóa Thần xuất thủ, hóa ra là có nội ứng..."

Hắc Thủy Tông đã thống trị nơi đây nhiều năm, thu lấy linh vật của Huyền Minh Uyên từ rất nhiều tán tu, gia tộc, cũng không biết trong đó đã nhuốm bao nhiêu máu.

Nghịch Thủy Minh lần này, Vương gia chỉ là người dẫn đầu, còn lại không biết có bao nhiêu thế lực gia nhập.

Ở trong Phường Thị Không Tang chắc chắn có rất nhiều ám gian.

Lại mang theo rất nhiều pháp bảo, phù lục phá trận... Dưới sự nội ứng ngoại hợp như vậy, tạm thời đình trệ đại trận cấp năm cũng không có bao nhiêu vấn đề.

'Hắc Thủy Tông cũng không đến giúp, chẳng lẽ sơn môn cũng gặp phải công kích sao?'.

'Chẳng lẽ vị đại trưởng lão kia đã tọa hóa rồi?'.

Phương Tịch âm thầm suy đoán, lệnh bài cấm chế hiện lên trong tay hắn.

Bốn phía trận pháp oanh minh, từng linh phù thoáng hiện lên trong sương mù xanh, bộc phát linh quang kinh người.

Tình cảnh này đã nằm trong dự liệu của hắn từ lâu.

Sau khi tin tức đấu giá Chân Huyết Đan truyền ra, nói không chừng Ngự Long Tông cũng muốn hạ thủ với Hắc Thủy Tông.

'Tích lũy ngàn năm, một sớm mai đã tan hết...'.

Hắn phẩy tay áo, giữa không trung hiện ra một vân sàng.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, lấy đồ uống rượu ra, tự rót cho mình một chén Thanh Trúc Tửu, yên lặng nhìn chăm chú hỏa quang và từng làn sóng ba động pháp lực mãnh liệt truyền đến.

"Đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Trong Phường Thị Không Tang, Kha Bình Nguyên và Tả Tiểu Huyên đầy căng thẳng đi theo sau lưng của Mạnh Chu Tử.

Bất kể thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng nổi, lại có cướp tu tấn công Phường Thị Không Tang, thậm chí còn thuận lợi đột phá đại trận thủ hộ!

Trên mặt Mạnh Chu Tử hiện ra vẻ hối hận đan xen: "Ai có thể ngờ được, Hắc Thủy Tông lại không chịu nổi một kích như vậy... Chúng ta không thể mắc thêm lỗi lầm nữa."

Một chiếc ban chỉ xuất hiện trong tay y, quang huy pháp bảo sáng rực, hóa thành một vòng lam quang, bảo vệ bản thân y và đệ, muội, một mạch liều chết xông ra khỏi phường thị.

"Ha ha, phường thị bị phá rồi..."

"Giết, xông vào..."

Trong đại loạn, tất có tán tu!

Chuyện khiến ba người Mạnh Chu Tử tuyệt vọng đã phát sinh, nhưng tán tu vốn trung lập kia, nhìn thấy cơ hội trời cho như vậy đã vội hóa thành cướp tu, có tên xông vào phường thị cướp bóc trắng trợn, có tên lại chuyện săn giết những tu sĩ từ trong phường thị chạy ra.

Hưu hưu hưu!

Trong bóng tối có ba điểm quang hoa xanh biếc xuất hiện, chợt bộc phát ba động pháp lực cấp Kết Đan tập sát ba người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận