Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 326: Trúc Cơ viên mãn

Thi thể không đầu của Trương Trúc Thịnh từ giữa không trung rơi xuống, bất chợt nổ tung hóa thành một đoàn lôi quang.

Xoẹt xẹt!

Lôi quang chợt lóe, cách đó không xa đã hiện ra bóng dáng của Trương Trúc Thịnh, chỉ là bị mất một cánh tay, y nhìn qua Du Côn với ánh mắt khó tin: "Các ngươi... Dám phản bội lời thề tâm ma sao? !"

Trong độn quang xanh, Thanh lão quỷ cũng đến bên cạnh Trương Trúc Thịnh, cười lạnh nói: "Lão phu có can đảm xâm lấn Việt Quốc, đương nhiên phía sau cũng có sự cam đoan của Di Lăng Cốc... Bây giờ xem ra, Di Lăng Cốc cắc ngươi đã sớm tính sẵn chuyện này rồi đúng không?"

Tay lão vẫy một cái, hư ảnh pháp bảo đoản côn phân bố ra bốn phía, hình thành một tầng phòng ngự, lại nói với Trương Trúc Thịnh: "Bây giờ chúng ta nên liên thủ."

Đối với Kết Đan lão tổ thì tất cả đều lấy lợi ích làm đầu, địch nhân lúc trước biến thành bằng hữu cũng là chuyện bình thường tự nhiên.

"Bí thuật Hóa Kiếp của ma đạo? Thật đáng tiếc..."

Du Côn đứng chắp tay, quanh người có chín con Hỏa Long vờn quanh, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Vì sao... Các ngươi lại không muốn ngoan ngoãn chết đi vậy?"

Trong thời gian ngắn, Trương Trúc Thịnh đã cầm máu, thậm chí còn nhanh chóng dùng thần thức truyền âm cho Thanh lão quỷ, kết quả sắc mặt của y rất khó coi: "Thanh lão tổ... Thậm chí ta còn nghi ngờ trước đó hủy diệt Bạch Trạch Tiên Thành, phía sau cũng có hắc thủ của Di Lăng Cốc... Cốc này trước đó vẫn luôn an ổn ở Võ Quốc, khuynh hướng trung lập, không ngờ lần này lại có dã tâm chiếm đoạt tu tiên giới ba nước!"

Dù sao cũng là Kết Đan lão tổ, dù nhất thời bị che mắt thì sao khi bị phá đi cũng có thể nhanh chóng làm rõ đầu mối.

Hỏa Long quanh thân của Du Côn gầm rú, nhiệt độ bốn phía không ngừng tăng cao như đi vào Địa Ngục lửa đỏ.

"Du Côn..."

Trương Trúc Thịnh cảnh giác không ngớt nhìn xung quanh, thần thức cường đại xuyên qua hư không nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm ra đạo kiếm quang vô ảnh vô hình phát ra từ đâu, trong lòng y không khỏi càng kiên kị hơn: "Di Lăng Cốc ngươi làm như vậy, mang uy tín của tông môn đặt ở đâu?"

"Thật trùng hợp, Thanh Mộc Tông ta cũng có minh ước với Di Lăng Cốc, cũng từng phát tâm ma đại thệ với nhau."

Thanh lão quỷ cười lạnh nhìn qua Du Côn.

"Ha ha... Bản nhân bị vây khốn ở bình cảnh Kết Đan nhiều năm, đã sớm cắt đứt hi vọng Kết Đan... Dựa vào ta chỉ là Trúc Cơ lại có thể kéo theo hai vị Kết Đan lão tổ, đã lời nhiều rồi."

Vẻ mặt Du Côn không chút quan tâm đến lời thề tâm ma.

Thấy vậy, thần sắc của hai vị Kết Đan lão tổ không khỏi rất khó coi.

Mà lúc này, hai phe tu sĩ phía dưới của Thanh Mộc Tông và Huyền Thiên Tông, đương nhiên đã sớm ngừng đấu pháp, hai mặt nhìn nhau...

Cách đó không xa, liên tục có phi chu khổng lồ xuất hiện, gần như che khuất bầu trời, hung dữ đè ép đến, trên ngọn cờ còn khắc rõ ký hiệu của Di Lăng Cốc...

Là đai quân của Di Lăng Cốc đánh đến!

Long Ngư Đảo.

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch mở mắt ra, trên mặt có một tầng khí xanh vàng luân phiên xuất hiện.

"Thì ra... Kết Đan là vậy..."

Hắn bỏ bản tâm đắc Kết Đan của Triển Đồ đưa xuống, tự lẩm bẩm.

Mặc dù phần tâm đắc này viết tương đối đơn giản nhưng đối với tán tu hai mắt đen thui như hắn thì cũng không thể nghi ngờ ngắn gọn súc tích vạch ra cho hắn một con đường sáng.

Đương nhiên Phương Tịch cũng không hoàn toàn tin tưởng Triển Đồ, đến lúc Kết Đan, chắc chắn hắn vẫn lấy kinh nghiệm của bản thân làm chủ.

"Tính thời gian... Thanh Mộc Tông cũng sắp ma diệt trận pháp của Bạch Trạch Tiên Thành rồi chứ? Tu tiên giới sắp loạn rồi..."

Phương Tịch thở dài, lại lấy ra một bình đan dược tăng tiến pháp lực, tùy tiện đổ vào trong miệng rồi tiếp tục nhắm mắt luyện hóa linh khí trong đó.

Bởi vì hoàn cảnh bên ngoài có biến hóa lớn, khiến hắn không thể không cố gắng tăng cường thực lực.

Đúng lúc chỗ Lưu Tam Thất lại có một nhóm linh dược thành thúc, Phương Tịch đã lấy hết, công với linh vật trân tàng của Bạch Trạch Tiên Thành mà Viên Phi Hồng mang đến, góp đủ tài liệu của mấy đan phương trân quý, hắn luyện chế ra rất nhiều đan dược tăng tiến pháp lực, bắt đầu phục dụng không ngừng.

Mà Ất Mộc Pháp Thân không hổ là linh thể trong truyền thuyết, không những thu nạp thiên địa linh khí rất nhanh mà còn có thể hóa giải bách độc, đặc biệt là đan độc!

Sau khi hắn thử mấy lần, phát hiện Ất Mộc Pháp Thân có công hiệu như vậy thì Phương Tịch đã cắn thuốc liên tục, không ngừng luyện hóa thành pháp lực.

Đến nãy cũng đã được ít năm.

Sau khi vận chuyển công pháp Khô Vinh Quyết không biết đã bao lâu, Phương Tịch lại mở mắt ra.

Dùng thần thức nội thị, chỉ thấy trong Khí hải đan điền, ba trăm sáu mươi lăm giọt pháp lực thể lỏng ngưng tụ thành một đoàn, mơ hồ hiện ra hình dạn đan hoàn có hai màu xanh vàng, thậm chí còn có một thành đã chuyển thành trạng thái ngưng kết!

"Cực hạn Khô Vinh Quyết... Là ba trăm sáu mươi lăm giọt pháp lực thể lỏng, Trúc Cơ đến bước này thì tu vĩ đã không thể tiến lên nữa!"

Tu luyện pháp lực Trúc Cơ hậu kỳ đến tình trạng không thể tiến thêm, chính là Trúc Cơ viên mãn!

Tiếp theo chỉ có Kết Đan!

"Một trăm bảy mươi bốn tuổi, Trúc Cơ viên mãn..."

Phương Tịch nhìn chăm chú lên từng tia pháp lực thể lỏng vẫn đang không ngừng cố hóa, lại rơi vào trầm ngâm.

Bất luận là trong tâm đắc Kết Đan hay là tự hắn quan sát thì loại pháp lực thể lỏng không ngừng cố hóa này đương nhiên có lợi rất lớn cho Kết Đan.

Đây cũng là Ất Mộc Pháp Thân kèm theo mấy thành xác suất Kết Đan.

"Bây giờ pháp lực thể lỏng mới cố hóa được một thành... Tiến trình này vẫn đang tiếp tục... Đáng tiếc, trừ linh vật Kết Đan ra thì đan dược khác không thể nào gia tốc được quá trình này, chỉ có thể dựa vào Ất Mộc Pháp Thân không ngừng thuần hóa, áp súc pháp lực... Chờ đến khi pháp lực thể lỏng trong đan điền khí hải cố hóa đến cực hạn thì có thể bắt đầu thử Kết Đan."

Tính được ngày Kết Đan không còn xa, Phương Tịch xuất quan với tâm trạng không tệ.

Bất chợt hắn đã nhìn thấy mười mấy Truyền Âm Phù, chúng đều như con ruồi không đầu, bị cấm chế của phòng bế quan cản ở bên ngoài.

"Chuyện này... Xem ra là đại sự rồi, chẳng lẽ Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông đã phân ra thắng bại rồi sao?"

Phương Tịch sờ cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một khắc sau, hắn cầm lấy một tấm Truyền Âm Phù, lắng nghe một lát rồi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra là vậy... Chuyện này thật thú vị..."

Mấy canh giờ sau.

Tầng cao nhất Trường Thanh Các.

Chung Hồng Ngọc, Thái Thúc Hồng, Viên Phi Hồng đều ở đây, sắc mặt họ đều có chút vội, nhìn mấy cái ngọc phù trên bàn với vẻ mặt đầy bất an.

"Đảo chủ vẫn chưa xuất quan sao?"

Thái Thúc Hồng lẩm bẩm: "Đại sự này, phải cần lão nhân gia làm chủ..."

"Không phải ta và ngươi đã liên tục phát ra mấy đạo Truyền Âm Phù rồi sao?"

Chung Hồng Ngọc bất đắc dĩ nói: "Tính tình của đảo chủ thì chẳng lẽ ngươi và ta không hiểu sao? Nếu dám cưỡng ép xâm nhập lúc đảo chủ bến qua thì e là sẽ không có gì tốt..."

Viên Phi Hồng chỉ có thể bất đắc dĩ khoát tay: "Tại hạ chỉ là một khách khanh... Chuyện này nên miễn đi..."

"Ài? Quả nhiên chuyện này khó giải quyết mà!"

Một giọng nói sang sảng truyền đến, khiến mấy vị Trúc Cơ không khỏi đưa mắt nhìn ra cửa.

Chỉ thấy một thiếu niên mặc bào phục xanh, chậm rãi bước đến, khí tức trên người rất cổ lão, lại trẻ tuổi, đôi mắt như đã trải qua tang thương, dường như lại mang theo tính trẻ con... Như một cây Sa La Song Thụ nửa khô nửa tươi, khiến người khác có cảm giác rất mâu thuẫn.

"Bái kiến đảo chủ!"

Viên Phi Hồng dẫn đầu thoát khỏi khí tràng kỳ dị này, hành lễ.

Thái Thúc Hồng và Chung Hồng Ngọc cũng chợt tỉnh lại vội thi lễ theo.

Viên Phi Hồng lại quan sát Phương Tịch tỉ mỉ vài lần, sau đó hỏi không chắc chắn: "Đảo chủ... Đã là Trúc Cơ viên mãn rồi sao?"

Bây giờ Phương Tịch cũng không dùng Liễm Tức Thuật để che giấu ba động pháp lực, bởi vậy Trúc Cơ hậu kỳ như y có thể dễ dàng nhìn ra.

"Ồ? Chúc mừng đảo chủ... Cuối cùng đã đến bước cuối cùng của Trúc Cơ, cầu chúc đảo chủ đại thành Kim Đan!"

Chung Hồng Ngọc vội vàng thi lễ, chúc mừng.

"Bỏ đi... Đại thành Kim Đan? Thế gian nào có chuyện đơn giản như vậy?"

"Chờ một chút..."

Trước hết Phương Tịch bảo Chung Hồng Ngọc nhường đường: "Đại quân Di Lăng Cốc chia làm hai đường, lại còn thế như chẻ tre sao?"

"Đúng vậy, tu tiên giới Võ Quốc luôn yên ổn, truyền thừa có thứ tự nên số lượng tu tiên giả vốn đã vượt xa hai nước, sau đó bởi vì Việt Quốc và Mộc Quốc liên tục đại chiến nhiều năm, tử thương vô cùng nghiêm trọng, dù đối mặt đại quân Di Lăng Cốc đã chia ra vẫn liên tục bại lui, bây giờ đã bị công hạ rất nhiều quận huyện..."

Viên Phi Hồng cười khổ giải thích: "Nhưng mà trong chuyện này có rất nhiều chỗ kỳ lạ..."

Dù sao truy ngược lại từ người hưởng lợi cuối cùng, thậm chí y còn hoài nghi, biến cố lúc trước ở Bạch Trạch Tiên Thành, có lẽ cũng có Di Lăng Cốc ở sau màn âm thầm đẩy tay...

Ít nhất, đã ngăn trở vị hảo hữu của sư tôn, khiến đối phương không thể đến giúp!

Thoáng cái Phương Tịch đã bắt được điểm mấu chốt.

Đối với chiến tranh tu tiên giới thì thắng bại của chiến lực tầng cao nhất sẽ quan trọng hơn.

"Chuyện này... Chúng ta cũng không hiểu rõ tình hình, dù sao tình cảnh lúc đó rất loạn... Lời đồn bay đầy trời... Nhưng cuối cùng có thê xác định là Trương lão tổ và Thanh lão tổ vẫn chưa vẫn lạc, họ đều tự về sơn môn tọa trấn, chỉ là dường như nguyên khí đã bị trọng thương... Đúng rồi, bây giờ Huyền Thiên Tông đã tuyên bố kết minh với Thanh Mộc Tông, hai tông cùng chống chọi với Di Lăng Cốc!"

Chung Hồng Ngọc nói.

"Thật sự là đầu tường thay đổi đại vương kỳ... Giữa các thế lực tu tiên hợp tung liên hoành, cũng thú vị!"

Phương Tịch sờ cằm, tinh quang chợt lóe trong mắt, nhìn tín tiên trên bàn: "Các ngươi sốt ruột muốn ta xuất quan, chính là vì xử lý chuyện này sao?"

"Đảo chủ đại nhân, đúng là như vậy... Di Lăng Cốc, Huyền Thiên Tông, thậm chí Thanh Mộc Tông đều sắp có sứ giả đến... Chẳng biết từ lúc nào mà Hồ Vạn Đảo ta đã biến thành mục tiêu của mọi thế lực rồi."

Thái Thúc Hồng cười khổ nói.

Bây giờ tam đại tông môn Kết Đan giao chiến, Di Lăng Cốc tiến vào lãnh thổ Việt Quốc, đương nhiên cần phái người lôi kéo Hồ Vạn Đảo, tốt nhất là có thể hung hăng cho phía sau của Huyền Thiên Tông một đao, đảo loạn hậu phương của chiến trường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận