Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 793: Phế tích

Phường Thị Hắc Nham.
Phương Tịch thi triển Quy Tức Bí Thuật, khí tức như có như không, độn quang như ẩn như hiện, lặng lẽ đến gần.
Mục tiêu của hắn đương nhiên chính là hai con Tam Giác Nguyên Tê kia rồi.
Nhưng lúc này thần sắc của hắn không khỏi trở nên hơi cổ quái.
Sau đó Phương Tịch lấy một khôi lỗi siêu nhỏ có hình dạng như biên bức.
Răng rắc răng rắc!
Khôi lỗi lập tức hành động, nó vỗ cánh rồi chui vào trong phường thị...
Một lát sau...
Phương Tịch bất đắc dĩ thở dài.
Hắn suy nghĩ trong giây lát, rồi hạ xuống mặt đất hóa thành một thanh niên lạnh lùng mặc áo đen, khí tức trên người cũng điều chỉnh đến khoảng Trúc Cơ, hắn nghênh ngang bước vào bên ngoài phường thị.
Toàn bộ phường thị đã hóa thành một mảnh phế tích, chỉ còn dăm ba bức tường liêu xêu còn kiên cường đứng, thậm chí trên đó còn lóe lên chút quang huy yếu ớt của trận pháp...
Đây là những thứ còn sót lại của Lục Phạm Thủy Môn Trận.
Lúc trước hai con Tam Giác Nguyên Tê cũng không thể phá hết toàn bộ trận pháp, những trận văn còn sót lại cùng linh mạch quấn vào nhau hình thành một số cấm chế đặc biệt lúc linh lúc lại mất linh.
Đa phần di tích ở tu tiên giới đến như vậy.
Vị trí cửa thành đã là một mảnh phế tích, trên tường thành cũng có mấy khe nứt, hình như là thông đạo mà lúc trước hoang thú đã tiến lên, bây giờ hắn cũng có thể xuyên qua.
Phương Tịch bước vào trong thì thấy đường đi đổ nát, không ít nơi còn có vết máu.
Hắn đi đến trước một con đường thì phát hiện chỗ này hình như đã được sửa chữa nên miễn cưỡng còn chút hình dáng.
Rõ ràng trong mấy căn nhà vẫn chưa sụp đổ có người ở.
Thậm chí đi tiếp vào trong còn có thể nhìn thấy mấy cửa tiệm, tất cả đều nấp trong góc khuất, còn có trận pháp cấp thấp bảo vệ, tu sĩ ở bên trong còn bài thế sẵn sàng đón địch.
'Hoáng thủ ở Phường Thị Hắc Nham vậy mà rút đi hết...'.
'Không những rút đi mà lại còn được một số người sống sót, mặc dù cộng lại cũng chỉ khoảng ngàn người... Phân bố trong phường thị khổng lồ như vậy thì cũng không khác gì ở trong Quỷ thành...'.
Dường như Phương Tịch đã hiểu.
Nói không chừng hai con Tam Giác Nguyên Tê cũng có sào huyệt của bản thân, sau khi đi săn, ăn uống no nê xong thì cũng bỏ đi.
Chỉ là không biết vì sao những hoang thú kia cũng đi.
Nhưng mà cẩn thận cảm ứng lại một phen thì Phương Tịch đã có phát hiện.
Khu nội thành hình như là chỗ bị tàn phá nhất, khí linh mạch ở đó dày đặc nhất mà bây giờ lại tàn tạ hơn nhiều, vô số cấm chế của động phủ tư nhân kết hợp với đại trận đã biến thành 'hỗn trận' phức tạp, cổ quái nhất, rất nguy hiểm với tu sĩ cấp thấp...
'Đêm hôm đó cũng không biết có bao nhiêu đồng đạo Hóa Thần vẫn lạc...'.
'Nhưng mà ta đã không còn là Hóa Thần, bọn hắn cũng không còn là đồng đạo của ta...'.
Trong lòng Phương Tịch có chút suy nghĩ buồn cười, hắn bước vào một cửa tiệm.
Cửa tiệm này xây dựng như một thành lũy, bên ngoài dùng vô số cự thành và tấm gỗ đắp lên, đồng thời được che giấu rất xảo diệu, ba động pháp lực rất nhẹ.
Loại hình dạng và cấu tạo này khiến Phương Tịch cũng lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú.
Hắn bước vào trong trận pháp thì nhìn thấy một lão giả tóc bạc, người mặc một bô pháp bào đen nhánh, trong tay còn cầm một món linh khí.
Nhìn thấy Phương Tịch bước vào thì lão giả tóc bạc đầy vẻ cảnh giác: "Tu sĩ xa lạ... Từ đâu tới?"
"Ai... Chính là bản phường thị, đêm hôm đó ta chạy ra ngoài, kết quả bên ngoài còn nguy hiểm hơn, một đội của ta chết gần như không còn ai nên ta đành phải trở về..."
Phương Tịch thở dài.
"Ha ha... Chịu không ít khổ đúng không? Bây giờ nơi hoang dã cũng không phải nơi chúng ta có thể vào, không có những Hóa Thần Tôn Giả kia ngày đêm càng quét hoang thú, tà ma thì chỉ càng ngày càng nguy hiểm... Còn không bằng thành thành thật thật trốn trong phế tích phường thị này, nói không chừng còn có thể chờ đến khi cứu viện đến."
Sắc mặt của lão giả tóc bạc thả lỏng một chút, mở miệng chào sinh ý: "Có cần linh mễ không? Còn có thịt hoang thú nữa... Ngươi đúng là có lộc ăn, thịt hoang thú này rất hiếm, nếu không phải trước đó có mấy con chết, chúng ta nhặt thi thì dù ngươi muốn nếm thử cũng không có đâu..."
"Thịt hoang thú?"
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ xoắn xuýt: "Có thể ăn sao?"
"Những thịt hoang thú này đã được Luyện đan sư xuất thủ luyện chế, có thể ăn, đương nhiên ăn được, đồng thời còn chống đói khá tốt, với tu vi của chúng ta ăn được một nắm nhỏ sẽ có thể không cần ăn linh mễ ba ngày... Nhưng mà không thể ăn nhiều, ngay từ đầu không biết, một số tiểu bối Luyện Khí ăn nhiều hơn một chút đã lập tức bạo thể mà chết..."
Lão giả tóc bạc thở dài: "Bây giờ linh mễ còn hiếm hơn cả thịt hoang thú đó..."
Phương Tịch nhìn mấy loại linh mễ trong tiệm, phát hiện đều là loại cấp thấp thì không khỏi cạn lời.
Trong cương vực nhân tộc thì loại linh mễ này không thể nào so được với thịt hoang thú.
Nhưng giá cả bị thị trường ảnh hưởng.
Hình thể hoang thú to lớn, chỉ một con đã đủ cho mấy vạn người ăn rất lâu rồi.
Lúc trước chúng lại chết không ít, dù phần lớn đã bị đồng loại ăn hết chỉ còn lại chút cơm thừa canh cặn thì cũng đủ cho những người thoát chết này ăn rất lâu.
Mặc dù thịt hoang thú có độc, hoặc bồi bổ khí huyết quá nhiều nên tu sĩ cấp thấp không ăn được.
Nhưng Luyện đan sư và Linh trù sư chính là người chuyên giải quyết vấn đề này.
Xem ra trong Phường Thị Hắc Nham vẫn còn nhân tài như vậy ở lại.
"Đa ta, vậy thì ta mua mười cân."
Phương Tịch lấy linh thạch ra làm một vụ giao dịch, lúc này hắn mới hỏi: "Không biết bây giờ sinh tồn trong thành này phải chú ý chuyện gì?"
"Xem ở phân thượng mua bán thì lão phu sẽ nói cho ngươi biết..." Lão giả tóc bạc cười lạnh: "Những căn nhà trong thành này, ngươi xem trọng căn nào thì có thể ở căn đó, chỉ cần không có ai ở... Đương nhiên dù có người ở, chỉ cần tu vi của ngươi đủ cao cũng có thể vứt ra ngoài!"
"Nếu muốn tìm nữ nhân thì có thể đến mấy con đường ở phía đông, có không ít người đã từng là tiên tử đó... Hắc hắc..."
...
'Nếu vậy thì chính là nơi hỗn loạn không có trật tự...'.
Phương Tịch biến sắc: "Vậy mà không có ai quản sao? Thiên Phạm Quân đâu?"
"Đừng nhắc đám vương bát đản kia nữa, gặp chuyện thì chạy nhanh hơn ai hết..."
Lão đầu tóc bạc hung hăng phỉ nhổ.
Lão dám nói vậy đương nhiên là vì thấy Phương Tịch chỉ có tu vi Trúc Cơ nên không thể nào là quân sĩ Thiên Phạm Quân nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.
"Đúng vậy, tên nào cũng chạy nhanh hơn thỏ..."
Phương Tịch nhớ lại độn quang của Nguyên Âm Thượng Nhân thì cũng không khỏi phụ họa.
Hai người mắng chửi Thiên Phạm Quân mấy câu, thoáng cái đã cảm thấy quan hệ thân thiết hơn nhiều, lão đầu tóc bạc cười ha hả nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi nghe một câu của lão phu, trong Phường Thị Hắc Nham bây giờ, tuyệt đối không thể đắc tội chỉ có hai nhóm thế lực, một là Thiên Phạm Bang, chính là do mấy tu sĩ Kết Đan nghe nói có quan hệ với Thiên Phạm Quân thành lập, một nhóm còn lại là Lôi Hỏa Đường, phụng Lôi Hỏa Chân Nhân làm chủ, cư dân và cửa tiệm ở đây đều phải cống nạp lên..."
'Được rồi... Tu tiên giả luân lạc, lăn lộn tới bang phái, đến tột cùng cũng không có đạo đức, vẫn là nhân tính vặn vẹo...'.
Phương Tịch oán thầm, trên mặt lại trịnh trọng trả lời: "Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ..."
"À, còn một chuyển cuối, lúc chọn nhà thì cố gắng chọn nơi vắng vẻ một chút..."
Lão đầu tóc bạc nhắc lần cuối.
Phương Tịch vừa ra khỏi mễ phô thì trên mặt hiện ra vẻ suy tư: 'Cố gắng chọn nơi vắng vẻ... Cũng có nghĩa là thỉnh thoảng vẫn sẽ có hoang thú đến đây kiếm ăn sao? Nếu ở nơi vắng vẻ hơn thì dù sao cũng khó bị săn hơn nơi tụ tập đông...'.
'Nói không chừng hoang thú để những người này lại cũng không phải chướng mắt mà là để lại làm giống...'.
Dù nông phu hay thợ săn thì ai cũng biết đạo lý biết không thể tát ao bắt cá.
Bây giờ những tu sĩ nhân tộc này đối với Nguyên Cổ Hoang Thú, hoang thú trong man hoang dường như cũng không khác gì gia súc sao?
'Đây mới là sự tàn khốc của cạnh tranh sinh tồn, mạnh được yếu thua...'.
'Nhưng mà ta có nên ở lại đây chờ một chút không... Nói không chừng Tam Giác Nguyên Tê thỉnh thoảng sẽ đến đây tìm chút thứ xỉa răng thì sao?'.
Trong lòng Phương Tịch chợt xuất hiện một ý niệm.
Dù sao bây giờ hắn vẫn chưa muốn đến thành Thiên Phạm, hay nói là trước khi hắn biết rõ tình hình ở thành Thiên Phạm thì vẫn nên trốn ở bên ngoài chờ tin tức mới tốt.
'Cũng có thể liên lạc với Liễu Nhứ và Vân Hi một phen để thu lấy tin tức...'.
'Bây giờ ta đã đột phá Phản Hư sơ kỳ nên trước khi bản thể đột phá cũng không thể tu hành tiếp được, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện một số thần thông và bí thuật nên cũng không có nhu cầu gì với linh mạch và đan dược, đến đâu cũng như nhau...'.
Phương Tịch đi một mạch về hướng đông, thỉnh thoảng thả thần thức ra.
Bây giờ trận pháp của Phường Thị Hắc Nham đã bị bóp méo nên có mấy chỗ đã trở nên rất nguy hiểm.
Tỉ như rất nhiều động phủ và chỗ ở của Hóa Thần, Phản Hư trong nội thành đã bị hoang thú phá hư từ lâu, chỉ còn lại trận pháp cá nhân và cấm chế ác độc, bây giờ xen lẫn với nhau, dù hắn nhìn cũng phải đau đầu, nếu tu sĩ không muốn sống nữa thì cũng có thể nhảy vào đó tìm cơ duyên.
Không được bao lâu hắn đã đến mấy con đường mà lão đầu tóc bạc đã nhắc đến.
Nhìn từ xa thì chỗ này hoàn toàn hoang vắng, chỉ có trong một số ngõ nhỏ yên lặng và nơi hẻo lánh thỉnh thoảng có một bóng hình xinh đẹp hiện lên.
Phương Tịch chú ý quan sát một phen, phát hiện ở trên cánh cửa có cột các loại tín vật như khăn tay và vải, thỉnh thoảng lại có một nam tu nào đó đến gõ cửa, sau đó thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất thì hắn đã hiểu...
'Không có tu sĩ cấp cao thì tầng dưới chót cũng tự động hình thành một trật tự khác...'.
Hắn mỉm cười lướt qua mấy con đường này, đi đến nơi càng vắng vẻ hơn.
Cuối cùng hắn đã dừng lại ở bên ngoài một bức tường.
Linh khí ở đây tương đối mỏng, vố là nơi tụ cư của tu sĩ cấp thấp.
Chỉ là trong quảng trường rất lớn bây giờ chỉ có bốn năm căn nhà có người ở, còn cách nhau rất xa, rất phù hợp với nhu cầu trong suy nghĩ của Phương Tịch.
Hắn nhìn về một căn nhà gỗ tạm, khóe miệng mỉm cười: 'Còn có một Nguyên Anh ẩn náu... À, hình như là đang dưỡng thương.'.
'Ta đã nói mà, nhiều tu sĩ cấp cao như vậy thế nào cũng có mấy người trở về, bây giờ trong xó xỉnh chợt nhảy ra một vị Hóa Thần cũng có thể... Dù sao chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất mà.'.
Một tu sĩ Phản Hư nào đó nghĩ như vậy.
Phương Tịch khảo sát địa hình một phen xong thì chọn trúng một sườn dốc hướng về phía mặt trời rồi bắt đầu xây dựng động phủ.
Lúc này hắn mới nhớ đến trước đó lấy được túi trữ vật của tu sĩ họ Dịch nên vội vàng tìm kiếm một hồi, cuối cùng tim được mấy món linh khí phù hợp với tu sĩ Trúc Cơ.
Mấy món linh khí cực phẩm này bị thư sinh họ Dịch nhét dưới đáy túi trữ vật, cũng không biết đã tích bao nhiêu bụi rồi.
Theo suy đoán của Phương Tịch, đây có thể là vật làm bạn từ lúc nhỏ yếu với y, có rất nhiều tình cảm, không nỡ ném hoặc là những thứ để ban thưởng cho môn nhân đệ tử.
Nếu không thì một tu sĩ Hóa Thần sẽ không dùng những món linh khí này.
Hắn lật bàn tay, một thanh phi kiếm màu đen xuất hiện, sau khi rót pháp lực vào thì trong nháy mắt nó đã lớn như cánh cửa, phá núi mở đá, hắn đào rỗng một mặt sườn núi, tạo ra hình dáng cơ bản của động phủ, lại xây một hàng rào bên ngoài.
Ầm ầm!
Động tĩnh như vậy đương nhiên sẽ thu hút các hàng xóm.
Có mấy nhà trong đó chỉ dám hé cửa nhìn lén, còn tu sĩ Nguyên Anh kia thì ngay cả mí mắt cũng không hé.
Nhưng căn nhà gỗ ở bên cạnh sông lại mở ra, có một nam hài khoảng bảy tám tuổi khỏe mạnh kháu khỉnh chạy ra, hiếu kì đánh giá tất cả những thứ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận