Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 412: Kết Đan hậu kỳ

Hôm sau.

Tiểu Hàn Động.

Gương mặt của Phượng Băng Tiên vẫn còn hơi ửng đỏ: "Công tử... Chuyện Thanh Diệp Thương Hội và Xích Huyết Giáo..."

"Nguyên Anh lão quái của song phương cũng không phải người ngu, chưa hẳn họ không nhìn ra kế ly gián này."

Phương Tịch cười hắc hắc dửng dưng nói.

"Cái gì?"

Lúc này, Phượng Băng Tiên mới thật sự kinh ngạc nhìn về hướng Hỗn Nguyên Tông: "Không phải là Hỗn Nguyên..."

"Ngươi không cần lo, bây giờ không đánh được..."

Gần đây, Phương Tịch liên lạc với Thanh Dương Thượng Nhân thấy rõ ràng đối phương tức hổn hển - đa phần chuyện này không phải vì mình mà có lẽ là vì kế sách không có hiệu quả.

Hắn phóng thần thức nội thị đan điền, có thể thấy xung quanh Khô Vinh Kim Đan có một vòng băng sương trắng như mộng như ảo.

Từng tia băng sương này đều ẩn chứa linh khí vô cùng tinh thuần, rõ ràng sau khi hắn luyện hóa sẽ có thể thu được rất nhiều lợi ích, thậm chí còn có thể trực tiếp trùng kích bình cảnh Kết Đan hậu kỳ."

"Ngươi làm chủ một tông cũng vất vả."

Phương Tịch thở dài: "Tu tiên giới biến ảo khó lường, chỉ dựa vào một mình ta thì cũng có chỗ không đủ sức..."

Hắn đưa tay ra, một viên ngoại đan màu trắng xuất hiện: "Vật này ban cho Huyền Băng Cung các ngươi, có vật này ngươi cũng có thể ứng phó được chút gợn sóng của đại sự lần này."

"Đây là..."

Phượng Băng Tiên nhìn viên đan hoàn màu trắng này, nàng mơ hồ cảm nhận được một cỗ hàn khí vô cùng tinh thuần thì sắc mặt không khỏi nghiêm nghị: "Không phải là... Ngoại đan chứ?"

"Chính là ngoại đan!"

Phương Tịch cười ha ha: "Trong ngoại đan này còn chứa một môn thần thông hệ Băng, sau khi ngươi luyện hóa đan này thì một thân thần thông có lẽ còn hơn Giả Đan một bậc."

Ngoại đan này là nữ tu bạch y 'tặng' Cửu Nhãn Bồ Đề Tử năm đó lưu lại, bởi vì nó có yêu cầu về thuộc tính nên Phương Tịch cũng không thể sử dụng mà đặt ở đáy hòm hít bụi.

Trước đó ở trong phường thị hắn còn định mang vật này đi đấu giá.

Chí bảo truyền thừa như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều tiểu gia tộc và tông môn nguyện ý táng gia bại sản mà ra giáo cao.

Dù sao nếu luyện hóa nội đan đột phát bình cảnh Kết Đan thì chỉ có một người thành.

Chờ đến khi thọ nguyên của lão tổ Giả Đan hết thì không thể nào bồi dưỡng được Kim Đan mới, nên xuống thì vẫn phải xuống dốc.

Hơn trăm thế lực Kết Đan ở Nguyên Quốc nên chuyện này cũng không hiếm.

Mà ngoại đan thì khác!

Mấy gia tộc và tông môn may mắn có được ngoại đan thì trên cơ bản đều truyền thừa không dứt khiến không biết bao nhiêu tu sĩ ước ao, đố kị.

"Vậy mà là... Ngoại đan?"

Phượng Băng Tiên khó nén kinh sợ: "Công tử... Thật sự mang vật quý giá như vậy ban cho thiếp thân sao?"

Nàng cũng biết được giá trị của ngoại đan này hoàn toàn có thể mở ra được một gia tộc Kết Đan hưng thịnh không suy!

"Ngoại đan này ta đoạt được trong một lần kỳ ngộ, có hạn chế, chỉ thích hợp tu sĩ linh căn hệ Băng sử dụng nên đối với ta cũng vô dụng. Ngươi đã tận tâm tận lực nên ta cũng sẽ không nuốt lời... Có viên ngoại đan này dù ta không ở đây thì cũng có thể đảm bảo truyền thừa của Huyền Băng Cung được kéo dài chứ?"

Phương Tịch cười ha ha, mặc dù hắn cũng không cảm thấy một viên ngoại đan thì có thể cam đoan cái gì.

Nếu có tử tôn bất hiếu làm mất ngoại đan hoặc là đắc tội tu sĩ Kết Đan hậu kỳ thì vẫn bị tàn sát như thường...

Phượng Băng Tiên rất vui mừng nên cũng không quá chú ý thâm ý trong lời nói của Phương Tịch mà chỉ thôi động pháp lực của bản thân luyện hóa viên ngoại đan trắng như tuyết này.

Linh căn của nàng chính là hệ Băng, lại đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn nên nàng sử dụng viên ngoại đan này cực kỳ phù hợp.

Chỉ một lúc sau, Phượng Băng Tiên đã luyện hóa hoàn toàn viên ngoại đan này, sau đó nó hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong miệng nàng.

Một khắc sau, Phượng Băng Tiên cảm thấy pháp lực của bản thân được ngoại đan gia trì, nhất cổ tác khí nhảy lên một giới hạn nào đó, một cỗ ba động pháp lực có thể so với Kết Đan sơ kỳ truyền ra.

Nàng vung tay lên, lập tức có gió tuyết xuất hiện quay xung quanh thân.

Thậm chí nàng nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó ngón tay ngọc thon dài của nàng lập tức ngưng tụ ra một tia sáng bán trong suốt tỏa ra sự lạnh lẽo thấm nhuần vạn cổ.

"Thôi, ngươi lui đi, ta chuẩn bị bế quan đột phá, sẽ phong bế hoàn toàn Tiểu Hàn Động."

Sắc mặt Phương Tịch như thường, phất tay cho Phượng Băng Tiên lui ra, hắn chỉ nói: "Chấp chưởng giả đời thứ hai của viên ngoại đan này ta muốn chỉ định Khương Linh, không có vấn đề gì chứ?"

"Đương nhiên không có vấn đề." Phương Băng Tiên nở nụ cường hòa tan núi băng, trăm hoa đua nỡ rồi khom người rời đi.

"Nàng... Đúng là người thông minh." Phương Tịch sờ cằm dường như còn dư âm.

Lúc trước hắn nhập chủ Huyền Băng Cung gần như không làm việc gì, cũng không ra mặt tranh đoạt lợi ích cho Huyền Băng Cung nên Trúc Cơ bên ngoài xôn xao bàn tán, thậm chí thầm chửi rủa.

Là vị cung chủ này ra sức dẹp nghị luận của mọi người, hơn nữa vân luôn áp chế, có vẻ lý trí của nàng tương đối sáng suốt. Bằng không thì dù Phương Tịch nhận hậu lễ cũng không lấy ngoại đan để báo đáp.

"Nhưng mà... Tâm phòng người không thể không có." Trong tay Phương Tịch hiện ra một cây trận kỳ xanh, quơ múa.

Từng tầng thanh sắc quang hoa lập tức phong tỏa toàn bộ Tiểu Hàn Động, Thanh Mộc sát khí phóng lên tận trời, bất ngờ triển khai toàn bộ uy lực của đại trận Ất Mộc Thần Quang!

Phương Tịch trở lại phòng bế quan rồi vỗ Sơn Hải Châu.

Hai con Giao Long lập tức xuất hiện ở ngoài cửa, vậy mà lại là Đại Thanh và Ma Huyết Giao.

"Bảo vệ bên ngoài cho tốt... Người dám xông vào trận, bất kể là ai, giết chết không luận tội!" Phương Tịch đạm mạc hạ lệnh rồi phong bế cửa phòng tu luyện.

Hắn bước lên bồ đoàn rồi ngồi xuống khoanh chân lại, yên lặng đều chỉnh tinh khí thần của bản thân, chuẩn bị luyện hóa hàn khí tinh thuần để xông ải.

"Trong phòng bế quan còn có thân ngoại hóa thân trông chừng... Có lẽ đã không còn vấn đề gì lớn."

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch nhắm hai mắt lại, bắt đầu luyện hóa linh lực cực hàn trong đan điền...

"Cung chủ..."

Bên ngoài Ất Mộc Thần Quang Trận, Khương Linh nhìn cung chủ càng uy nghiêm hơn bình thường, lại cảm nhận được pháp lực của đối phương thâm bất khả trắc thì không khỏi trợn tròn hai mắt: "Ngài đột phá rồi sao?"

"Đột phá bình cảnh Kết Đan nào có dễ như vậy?"

Phượng Băng Tiên hờn dỗi: "Nhưng mà ny tử ngươi thật sự có phúc khí..."

Nếu nàng sớm biết người này đối với người của mình tốt như vậy, nàng cũng không biết mình có bỏ đại quyền trong cung xuống làm bạn bên cạnh đối phương như Khương Linh hay không?

"Nhưng mà... Nếu hắn đột phá Kết Đan trung kỳ..."

"Chẳng lẽ Huyền Băng Cung ta còn có thể trở thành đệ nhất tông môn ở nơi băng xuyên này sao?"

Phượng Băng Tiên chắp tay sau lưng, chợt sinh ra rất nhiều tham vọng.

Sau khi có được ngoại đan, nàng cảm thấy chuyện mà mình có thể làm đã nhiều hơn rất nhiều.

Ít nhất Kết Đan vốn nghĩ vô vọng thì bây giờ nàng nắm chắc hơn rất nhiều.

Dù sao tài nguyên mà tu sĩ Kết Đan có thể lấy được cũng hoàn toàn khác với tu sĩ Trúc Cơ. Với lực lượng ngoại đan, nàng cũng có thể được xem là tu sĩ Kết Đan, có được tư cách tranh đoạt linh vật Kết Đan.

Chuyện này đối với tu sĩ Trúc Cơ thì thật sự là chỉ có thể thấy trong mộng.

Bên ngoài phòng bế quan.

Khí tức trên thân Thanh Giác Ngư Long cường hoành cũng đã đến cấp hai đỉnh phong nhưng lại chậm chạp không thể đột phá bình cảnh cấp ba.

Con cá chết nhìn qua Ma Huyết Giao thì trong mắt cá chết cũng mang theo sự sỡ hãi, dù sao nó cũng không muốn bị làm thành mộc khôi lỗi!

Bây giờ chuyện quá khẩn cấp cũng không thể tiếp tục làm cá mặn nữa, phải nộ lực tu hành nha.

Đúng lúc này Đại Thanh ngẩng đầu cảm nhận được ba động linh khí ở sau cánh cửa.

Trong phòng bế quan, Sau khi Phương Tịch luyện hóa những hàn khí tinh thuần kia thì hắn cảm thấy bình cảnh Kết Đan hậu kỳ hơi thả lỏng.

Hắn nắm lấy cơ hội tốt này, lập tức bắt đầu vận chuyển tầng thứ mười sáu của công pháp Khô Vinh Quyết, nhất cổ tác khí phát động trùng kích bình cảnh Kết Đan hậu kỳ!

Có Ất Mộc Pháp Thân làm hẫu thuẫn, đột phá tiểu cảnh giới như vậy thì hắn cũng hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề khác mà chỉ cần dũng mãnh tinh tiến là đủ!

Phương Tịch cũng không biết mình đã tu luyện bao lâu.

Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn lại hóa thành một cây cổ thụ từ sanh um chuyển sang khô héo, lại từ khô héo chuyển sang xanh um... Trải qua thời gian sống dài đằng đẵng... Cuối cùng!

Bên tai hắn dường như truyền đến một tiếng sấm chớp!

Răng rắc!

Trong tiếng giòn vang nào đó, tầng thứ mười lăm công pháp Khô Vinh Quyết đang vận chuyển trong cơ thể của Phương Tịch chợt mở ra một quan ải quan trọng mà tiến vào một vùng thiên địa hoàn toàn mới.

"Khô Vinh Quyết tầng thứ mười sáu! Kết Đan hậu kỳ... Thành!"

Phương Tịch mở mắt ra.

Lúc này trong mắt trái của hắn tỏa ra quang huy màu xanh ngọc bích đầy sinh cơ, còn mắt phải lại là một mảnh khô héo như vạn vật tàn lụi, sống và chết ở thời khắc này giao hội trên người hắn vô cùng hoàn mỹ.

Thần thức của hắn khuếch tán, khuếch tán ra ngoài... Không ngừng mở rộng ra cho đến cực hạn sáu mươi dặm hắn mới chậm rãi dừng lại.

Mà Phương Tịch cũng phát hiện được thể tích của Khô Vinh Kim Đan trong đan điền khí hải lại bạo tăng một hơi gần nửa!

"Thần thức và pháp lực đều tăng hơn phân nửa... Đây chính là cảm giác của Kết Đan hậu kỳ sao?"

Phương Tịch sờ gương mặt mình, dường như hắn vẫn hơi khó tin.

Tu luyện Kết Đan kỳ đến bước này thì không còn bình cảnh nửa, chỉ cần tu luyện tầng thứ mười sáu của Khô Vinh Quyết đến viên mãn là có thể thử đột phá Nguyên Anh.

"Không ngờ... Vậy mà có thể một lần là qua, xem ra vận khí của ta không tệ, chuẩn bị cũng đủ chu đáo."

Thần thức của hắn quét qua đã phát hiện Đại Thanh và Ma Huyết Giao ở bên ngoài, dường như Huyền Băng Cung cũng không có gì dị thường, tất cả đều như thường ngày nên hắn cũng không vội xuất quan.

Sau khi trầm ngâm một phen thì trên tay của Phương Tịch chợt lóe quang mang rồi hai hộp ngọc hiện ra.

Hắn hít sâu, mở hộp ngọc đầu tiên ra, trong đó là một cái bàn cờ to khoảng bàn tay.

Trên bàn cơ có từng quân cờ đen trắng hư ảo liên tục xuất hiện, vô cùng huyền dị.

Linh bảo cấp bốn - Tinh La Kỳ Bàn!

Ánh mắt Phương Tịch hơi sáng lên, hắn thử rót vào trong bàn cơ một tia pháp lực.

Nếu mình có thể nắm giữ linh bảo này thì ít nhất cũng gần như không có đối thủ trong Kết Đan kỳ, dù gặp phải Nguyên Anh lão quái thì cũng có thể chạy thoát.

Dù sao nó không chỉ là một linh bảo mà còn là hư không linh bảo vô cùng hiếm thấy.

Nhưng mà một khắc sau trên mặt Phương Tịch lập tức hiện ra nụ cười khổ.

Hắn có thể cảm nhận được linh tính của linh bảo này vẫn cự tuyệt hắn không chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận