Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 741: Cố nhân

Thanh Âm Phường.
Loan Băng Tiên Tử nhìn vị tu sĩ Hóa Thần một thân hắc y, thần sắc lạnh lùng, đeo một thanh thiết kiếm đen nhánh, trên mặt hiện ra nụ cười đắng chát: "Mỏ linh thạch kia liên quan đến hưng suy của Thanh Âm Phường, xin thứ cho thiếp thân không thể nhường..."
"Loan Băng Tiên Tử, Tinh Thiết Kiếm Môn ta rất có thành ý, hơn nữa linh mạch kia còn tiếp giáp Kiếm Phong Sơn, chính là nơi dừng chân mà đại trưởng lão của bản môn đã chọn, sau này muốn xây dựng hành cung vào ở... Chẳng lẽ ngươi định để đám thợ mỏ ngày đêm quấy rầy đại trưởng lão tu hành sao?"
Tu sĩ Hóa Thần đeo thiết kiếm hừ lạnh nói.
Tinh Thiết Kiếm Môn là tông môn Phản Hư, thậm chí trong môn còn có mấy vị kiếm tu Phản Hư, luận thực lực vượt xa Ngự Long Tông lúc trước!
Trước đó Tiên Phủ xuất thế ở hải ngoại, vị đại trưởng lão Phản Hư Phản Hư trung kỳ kia đã từng đến đây, sao đó lệnh cho Thiết Kiếm Đạo Nhân mở một thế lực ở đây, chờ sau này Tiên Phủ mở ra.
Mặc dù bây giờ Tiên Phủ có cấm chế nghiêm mật nhưng cũng chỉ làm suy yếu tu vi mà thôi.
Chỉ cần bất kể sống chết mà đều động các đệ tử Trúc Cơ, Kết Đan vào thì mặc dù không lấy được chỗ tốt ở khu hạch tâm nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể khai thác được đồ tốt như tiên ngọc.
Đối với đại năng Phản Hư tiện tay hạ cờ ở gần Huyền Minh Uyên, thành lập một biệt viện bàng chi theo lý thì chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ là thế lực Hóa Thần bản địa phải chịu khổ thôi.
Phường thị, linh mạch lân cận Huyền Minh Uyên tốt nhất đương nhiên bị Tinh Thần Tông nắm lấy, loại như Tinh Thiết Kiếm Môn cũng chỉ có thể lựa chọn ở địa vực gần đó, sau đó đã lệch đến chỗ Thanh Âm Phường.
Cũng do Phương Tịch nhìn thấy điểm này mới không có chút suy nghĩ lập tức trùng kiến Vương gia nào.
Lúc này làm vậy ở đây chẳng phải là chủ động làm bia ngắm sao?
"Thiếp thân không dám..."
Thần sắc Loan Băng Tiên Tử đọng lại, áp bức mà Tinh Thiết Kiếm Môn mang đến Ngự Long Tông hoàn toàn không thể sánh được.
Nếu không phải năm đó khi nàng nhập môn đã hạ huyết thệ trong tổ sư đường, chắc chắn phải chấn hưng Thanh Âm Phường thì lúc này nàng cũng muốn đi thẳng một mạch.
"Nếu tiên tử cảm thấy đề nghị này không thể tiếp nhận... Chi bằng Thanh Âm Phường sát nhập và Phủ Kiếm Biệt Viện do bản nhân dựng lên, thế nào?"
Thiết Kiếm Đạo Nhân lại đưa ra một đề nghị.
Theo y thấy, chỉ cần trong môn đủ nhiều pháo hôi Trúc Cơ, Kết Đan để thăm dò bí cảnh thì cũng không khăng khăng nhất định phải tự bồi dưỡng.
Chiếm đoạt của tông môn khác còn càng đỡ tốn thời gian, công sức hơn.
Đương nhiên đối với Thiết Kiếm Đạo Nhân thì y chướng mắt với tông môn quá nhỏ, chỉ có Thanh Âm Phường bực này mới miễn cưỡng có thể vừa mắt.
"Mặc dù Phủ Kiếm Biệt Viện chỉ là hạ tông của Tinh Thiết Kiếm Môn nhưng vẫn được bản tông che chở... Chuyện mua bán này, tiên tử thật sự không lỗ đâu."
Thiết Kiếm Đạo Nhân khuyên.
Loan Băng Tiên Tử thì lại chấn động toàn thân: "Ý tốt của đạo hữu, thiếp thân tâm lĩnh nhưng Thanh Âm Phường ta truyền thừa mấy chục đời, nếu bị đứt đoạn truyền thừa trên tay của thiếp thân thì chẳng phải thiếp thần là thiên đại tội nhân rồi sao?"
Sắc mặt Thiết Kiếm Đạo Nhân lạnh lẽo, y đang định nói thêm gì nữa thì thần thức chợt động.
Sau đó, dường như Loan Băng Tiên Tử cũng phát hiện được gì đó mà nhìn về một phía bầu trời.
Chỉ thấy một lão giả, thần thái khoan thai, ngồi xếp bằng trên một con cự quy, uốn lượn bay đến.
"Lão tổ Vương gia! ?"
Loan Băng Tiên Tử kinh hô.
"Cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, còn có linh sủng cấp năm? !"
Thiết Kiếm Đạo Nhân lại chú ý phương diện khác.
Lúc này mức độ nguy hiểm của 'lão tổ Vương gia' ở trong mắt y đã trực tiếp lên cao.
"Ha ha, lão phu luôn bế quan, bây giờ rốt cục tu vi có chút đột phá, không biết Loan Băng Tiên Tử có khỏe không?"
Phương Tịch nhảy khỏi mai của Tiểu Huyền Quy rồi thuận miệng hỏi một câu.
Loan Băng Tiên Tử nghe vậy cũng chỉ miễn cưỡng cười.
Nàng đã phát hiện không đúng từ lâu nhưng không có dũng khí tráng sĩ chặt tay như lão tổ Vương gia nên đã cố gắng lăn lộn ở trong các thế lực quần nhau, cuối cùng nàng vẫn bất tri bất giác bị ép đến tuyệt cảnh như vậy.
Còn lão tổ Vương gia lại vạn sự vạn vật không xen vào tâm, tu vi cũng liên tiếp đột phá, còn có thiên đại cơ duyên mà thu phục được một con linh thú cấp năm!
Thọ nguyên của yêu thú loài rùa cực kỳ dài, dùng để gia truyền hoặc thủ hộ tông môn thì ít nhất cũng có thể bảo vệ hơn vạn năm.
Ngự Long Tông chính là ví dụ tốt nhất, hơn nữa đa phần yêu thú loài rùa có đều có tính tình ôn hòa, sẽ không gậy họa như con nghiệt long kia.
"Nếu hôm nay Loan Băng Tiên Tử đã có khác thì tại hạ xin cáo từ trước... Đề nghị trước đó, mong tiên tử hãy suy nghĩ thật kỹ."
Thiết Kiếm Đạo Nhân cùng Phương Tịch thi lễ lẫn nhau rồi lập tức cáo từ.
Chờ đến khi người này hóa thành một đạo kiếm quang đen nhánh bay đi thì Loan Băng Tiên Tử mới trang nghiêm cảm tạ Phương Tịch: "Đa tạ đạo hữu, nếu không thì thiếp thân cũng không biết làm sao đuổi được người kia..."
"Ta cũng chỉ kéo dài thôi, tiên tử vẫn phải sớm hạ quyết đoán."
Phương Tịch thở dài rồi đánh ra một pháp quyết.
Tiểu Huyền Quy lập tức thu nhỏ lại còn khoản bàn tay của tiểu hài, bị hắn cầm trong tay chơi đùa.
Loan Băng Tiên Tử đi trước dẫn đường, dẫn hắn vào trong một căn nhà thủy tạ.
Bên ngoài có thác nước, thanh tuyền chậm rãi chảy, cũng là một nơi rất thích hợp tu thân dưỡng tính.
Đối với chỗ này Phương Tịch cũng khá quen thuộc.
Năm đó hắn đã từng được mới đến du ngoạn, tài nghệ vũ nữ, ca nữ do Thanh Âm Phường bồi dưỡng cũng không tệ.
Loan Băng Tiên Tử mời Phương Tịch ngồi, trên nét mặt của nàng dường như còn mang theo một tia u oán: "Vương đạo hữu lại đến tìm thiếp thân là chuẩn bị trùng kiến Vương gia phải không? với thực lực của đạo hữu bây giờ đã đủ làm được chuyện này, thậm chí còn đạt được rất nhiều lợi ích trong thượng tông..."
Nếu nàng có thực lực như Phương Tịch thì nói không cùng cũng thử bảo hổ lột da một phen.
Không vì chuyện gì khác mà chỉ vì con đường tiến cấp ở mảnh địa vực này quá gian nan.
Nếu không phải có Tiên Phủ hải ngoại thì sẽ không có tu sĩ Phản Hư nào thèm nhìn.
"Lúc này sóng mây quỷ quyệt, lão phu thật sự không có ý định như vậy... Mà chỉ là muốn biết kết cục của mấy vị đồng đạo mà thôi."
Phương Tịch mỉm cười, nghe nhiều thì sáng mà.
Huống chi, người này giao du rất rộng nên chắc sẽ biết được một số tin tức bí ẩn mà người khác không biết.
"Ngay cả Ngự Long Tông cũng bị diệt thì còn có ai tốt được?"
Trên mặt của Loan Băng hiện lên một tia u sầu.
"Tỉ như... Huyền U Thương Hội! ?"
Phương Tịch nói.
"Ta lại quên mất, Vương gia ngươi luôn có chút qua lại với Huyền U Thương Hội, lần này cũng xem như gửi đúng người..."
Trong lời nói của Loan Băng có vẻ hâm mộ khó nói nên lời: "Tán tu Phản Hư Tử Phong Linh Quân kia chính là người đứng sau Huyền U Thương Hội, còn nghe đồn có bối cảnh Tinh Thần Tông."
Nếu có thể đứng vào đường dây này thì hôm nay nàng cũng có thêm mấy phần lực lượng từ chối Thiết Kiếm Đạo Nhân.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Phương Tịch cũng mang theo mấy phần nóng bỏng, cảm thấy tên lão tổ Vương gia này thật là càng già càng dẻo dai, hùng tư anh phát.
Đối với tu sĩ cấp cao ở Địa Tiên giới thì túi da chẳng qua chỉ là vật có thể thay đổi được, vẫn là thực lực cường đại mới càng có thể khiến các nàng say mê...
Mấy ngày sau.
Phương Tịch cưỡi Tiểu Huyền Quy, một mạch rời khỏi phạm vi của Thanh Âm Phường mà đi thẳng vào Huyền Minh Uyên.
Hắn đảo thần niệm qua xung quanh, xác nhận không có ai theo dõi và tiêu ký thì mới vẫy tay, thu Tiểu Huyền Quy vào động phủ Sơn Hải Châu rồi tiện tay kết một pháp quyết.
Trong nháy mắt, một cỗ ma khí thâm trầm nồng đậm hiện lên trên người Phương Tịch.
Thậm chí khí tức và hình dạng của hắn cũng có biến hóa, chính là dáng vẻ của 'Thanh Hòa Tử'.
Thanh Hòa Tử cũng tu luyện Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Kinh, do bản tôn đóng vai... Vậy thì không gọi là đóng vai mà chính là bản thân hắn, bởi vậy sẽ không bị nhìn ra sơ hở gì.
Thanh Hòa Tử bay một mạch thẳng vào trong Huyền Minh Uyên.
Phương Tịch cũng không có ý định đến Tiên Phủ hải ngoại nhìn một chút, dù sao chỗ Tiên Phủ bây giờ là đích ngắm của mọi người, hắn đến đó cũng không lấy được chỗ tốt gì, còn dễ bị bại lộ hành tung.
Cũng may dù Huyền Minh Uyên đối với tu sĩ Nguyên Anh cũng là nơi nguy hiểm nên ngoại trừ một số ngư dân ra cũng không thấy được độn quang của tu sĩ gì cả.
Hắn một đường thái thái bình bình mà đi đến gần Quỷ Môn Tiều.
Căn cứ vào ước định trước đó với Mặc Ngân Thu, Phương Tịch đi tới gần một bãi đá ngầm đặc thù.
hai bên bãi đá ngầm này hơi vểnh lên tựa như hai vầng trăng non lại như một cặp sừng trâu.
"Chính là chỗ này rồi."
Phương Tịch xoa nhẫn trữ vật rồi lấy một cái hộp ra.
Sau khi gỡ phù lục phong ấn đi, nắp hộp tự động bật ra, hiện ra một con khôi lỗi hắc điểu nhỏ ở trong đó.
Hắn đánh ra một đạo pháp lực, đôi mắt của khôi lỗi hắc điểu sáng lên, nó lại có thể vỗ cánh mấy lần rồi bay ra.
Con khôi lỗi hắc điều này bay quanh bãi đá ngầm mấy vòng, sao đó nhắm một hướng mà bay đi.
Phương Tịch đi theo phía sau, không bao lâu, hắn đã đến nơi nào đó trong Huyền Minh Uyên.
Con khôi lỗi hắc điểu này lượn quanh một nơi trên mặt biển, hót vang... Sau đó đâm đầu thẳng vào trong nước biển.
Xoẹt xẹt!
Vô số Huyền Minh Trọng Thủy lập tức bắt đầu ăn mòn khôi lỗi này, một đạo hắc ảnh lướt qua, chính là một con Huyền Minh yêu thú trong biển, lúc này nó đã đập con khôi lỗi này thành một đống mảnh vỡ.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ gì.
Địa Tiên giới quá rộng, khoảng cách càng xa thì liên lạc càng khó hơn.
Tỉ như loại Thiên Lý Truyền Tín Phù, một khí vượt qua ngàn dặm, vạn dăm, thậm chí mười vạn dặm, ngàn vạn dặm hay ức vạn dặm... Đương nhiên sẽ không có tác dụng.
Bí thuật hay pháp bảo có thể dễ dàng liên lạc trong phạm vi Huyền Minh Uyên đều tương đối quý giá, hiếm thấy.
Mà nếu có thể tùy ý liên lại ở trong Tinh Thần Vực... Vậy thì Tinh Thần Tông đã thống nhất toàn bộ địa vực từ lâu.
Phạm vi thống trị chính là phạm vi có thể thượng truyền hạ đạt tin tức!
Về phần con đường tin tức phạm vi toàn bộ nhân tộc, thậm chí vượt qua rất nhiều hiểm địa và trận pháp, liên thông nhân tộc, ma tộc và yêu tộc... Thì Phương Tịch cũng chưa từng nghe nói đến.
Con khôi lỗi này là năm đó Mặc Ngân Thu đã giao cho Thanh Hòa Tử làm tín vật liên lạc.
Bây giờ xem ra, Mặc Môn đã hoàn toàn rút khỏi rồi sao?
Đôi mắt Phương Tịch lấp lóe, phóng ra một đám mây đen, lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đó, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa tháng sau.
Hắn chợt mở mắt ra, nhìn thấy trong Huyền Minh Trọng Thủy có một con quái vật như bạch tuộc xuất hiện.
Lúc này Phương Tịch hóa thành một đạo độn quang rồi tiến vào bên trong yêu thú này.
"Không ngờ... Ngươi Mặc Môn bắt chước khôi lỗi mô phỏng sinh vật của ta cũng làm đến mức không tệ."
Hắn chắp hai tay sau lưng, hiếu kì đánh giá xung quanh rồi nói với một người ở đối diện.
Mặc dù khôi lỗi mô phỏng sinh vật là khoa học kỹ thuật của Cửu Châu nhưng kỹ thuật cũng không có gì đặc biệt nên bị Mặc Môn bắt chước cũng là chuyện bình thường.
Người nay chính là môn chủ Mặc Môn Mặc Ngân Thu!
Nhìn tướng mạo người này có vẻ già hơn lúc trước mấy phần, bây giờ lão gặp được Phương Tịch thì lại cười khổ: "Ai... Mưu tính bao nhiêu năm, tất cả đều trôi theo dòng nước rồi..."
Trong lòng lão đau đớn là vì Tiên Phủ hải ngoại bị lộ, lúc này lại mơ hồ thân cận với Phương Tịch hơn, dù sao năm đó Thanh Hòa Tử là giết Giao Long cấp năm mà chạy trốn.
Mà Mặc Môn và Ngự Long Tông chính là tử địch!
"Thế sự thay đổi, chưa qua vạn năm thì có ai có thể thật sự biết được lợi và hại chứ?"
Phương Tịch mỉm cười trả lời, nhìn từ điểm Mặc Ngân Thu vẫn còn ở Huyền Minh Uyên thì hắn đã biết Mặc Môn đối với Tiên Phủ thật sự vẫn tặc tâm không mất.
Mặc Ngân Thu thở dài rồi chợt nghiêm túc thi lễ: "Lúc khai quật bí cảnh trước đó, lão phu phát giác được một chút, nhưng chỉ là suy đoán, bây giờ mới có thể khẳng định, đó là một nơi truyền thừa Tiên Phủ..."
Đây thật ra lão đang nói dối nhưng Phương Tịch cũng không quan tâm.
Nếu đổi lại là hắn thì chắc chắn lúc đó hắn cũng phải giấu kín tin tức này.
Đây chính là truyền thừa Tiên Phủ mà!
Dù Trường Thanh Tử cũng sau khi nhận được truyền thừa Tiên Phủ mới quật khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận