Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 320: Hành động của Thanh Mộc Tông

Sưu sưu!

Từng đạo độn quang chật vật bay trong Hồ Vạn Đảo, chính là đám Huống Thiên Hình bị Phương Tịch đánh cho đại bại.

Bị người vượt qua một tiểu cảnh giới đánh bại, sắc mặt của Chấp pháp trưởng lão này đương nhiên là âm trầm như nước.

Ngôn Trường Không thầm dùng thần thức truyền âm với mấy sư huynh đệ vài câu, chỉ có thể kiên trì tiến lên: "Huống lão... Tiếp theo chúng ta phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao? Lão phu gánh không nổi người này, trước mắt chỉ có thể về tông môn rồi bàn cách khác..."

Huống Thiên Hình trợn trắng mắt, ngữ khí vô cùng bất thiện.

Mà dáng vẻ của Ngôn Trường Không thì thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu tình hình lúc đó tiếp tục thì y thật sự sợ Long Ngư đảo chủ trở mặt, giữ lại toàn bộ bọn họ.

"Trưởng lão anh minh... Dù sao Âu Dương Chấn cũng đã chết, chỉ là Viên Phi Hồng, chạy cũng đã chạy..."

Lúc này, có một đệ tử tiến lên vuốt mông ngựa.

"Ngươi nói đúng, chỉ là một tên Viên Phi Hồng cũng không tính là gì... Nhưng Long Ngư đảo chủ này bây giờ tuổi tác không còn nhỏ phải không?"

Trong đôi mắt của Huống Thiên Hình chợt lóe hàn quang.

"Vâng... Tỉnh tuổi thì phải hơn hơn một trăm sáu mươi tuổi." Ngôn Trường Không trả lời.

"Hơn một trăm sáu mươi, Trúc Cơ hậu kỳ... Nhìn thần thông của người này, ngược lại có chút khả năng tiến cấp Kết Đan kỳ... Nên về bẩm báo với chưởng môn đưa hắn vào danh sách trọng điểm quan sát..."

Huống Thiên Hình thở dài: "Hồ Vạn Đảo nho nhỏ, vầy mà đã có ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ... Di tích Phỉ Thúy Đảo này thật sự không thể tưởng tượng nổi..."

Mặc dù di tích Phỉ Thúy Đảo bẫy không ít người nhưng chỉ cần xông vào đó mà có thể sống sót thì hoặc nhiều hoặc ít đều được không ít chỗ tốt, cũng không ít tu sĩ công pháp tinh tiến, đột phá bình cảnh.

Bọn người Ngôn Trường Không nghe vậy nhưng trong lòng thì run lên.

Đương nhiên Huyền Thiên Tông cũng có thủ đoạn đặc biệt để đối phó với tu sĩ mình cai trị có khả năng đột phá Kết Đan.

Nói đúng hơn, Âu Dương Chấn cũng thuộc dạng này, thậm chí còn là loại rất gần phía trước nhưng kết cục lại là...

Mà một tu sĩ khác chính là lão tổ Tống gia...

'Hồ Vạn Đảo... E là sắp trở thành Tống gia và Bạch Trạch Tiên Thành kế tiếp, quan hệ gia tộc với ta nên xử lý thế nào?'.

Ngay lúc Ngôn Trường Không đang thầm rầu rĩ thì đột nhiên có một đạo Truyền Âm Phù phá không bay đến.

Truyền Âm Phù khác với bình thường, chính là một ngọc giản được quấn lên một thanh phi kiếm, phi hành tuyệt tích.

"Hả? Lão tổ lại đích thân Phi Kiếm Truyền Thư? !"

Huống Thiên Hình lấy một khói lệnh bài lấp lánh chiếu lên đã gỡ Phi Kiếm Truyền Thư xuống, đảo thần thức qua thì thần sắc không khỏi biến hóa dữ dội: "Thanh Mộc Tông... Xâm lấn!"

"Cái gì?"

Thần sắc của những tu sĩ ở đây đều đại biến.

Rất rõ ràng, mặc dù Thanh Mộc Tông luôn không hòa thuận với Huyền Thiên Tông nhưng dù lần trước họ cướp thiên tài Thủy linh căn trung phẩm còn thức tỉnh linh thể có so với linh căn địa phẩm thì song phương cũng không động thủ.

Một khi hai tông môn Kim Đan đại chiến vây thì chắc chắn sẽ huy động rộng rãi, tác động đến Việt Quốc và Mộc Quốc...

Hậu quả thê thảm mà đại chiến mang đến dù Ngôn Trường Không cũng tê cả da đầu!

"Sợ cái gì? Cùng lắm thì binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn thôi... Dựa theo ý của lão tổ, đã xác định Âu Dương Chấn chết rồi, Viên Phi Hồng không quá quan trọng, nhiệm vụ trước mắt của tiểu đội chúng ta là đi trú thủ mỏ linh thạch!"

Huống Thiên Hình quát lớn.

"Thì ra là nhiệm vụ trú thủ!"

Ngôn Trường Không thầm thở phào.

Lúc này, y thật sự không muốn đến chiến trường, lần này khác với khi tấn công Bạch Trạch Tiên Thành, không những đối phương không có tu sĩ Kết Đan mà họ còn có nội ứng, có thể tính là thuận buồm xuôi gió.

Còn đại chiến với Thanh Mộc Tông nếu không cẩn thận sẽ chết người, dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng có khả năng lớn bỏ mạng.

...

Mấy tháng sau.

"Thật sự không ngờ, tu tiên giới phong vân biến ảo, lại đến mức này..."

Long Ngư Đảo.

Trên Trường Thanh Các, hương trà bay bay.

Liên tục xuất hiện đại sự như vậy, đương nhiên Phương Tịch phải triệu tập những Trúc Cơ khác đến cùng thương lượng đối sách.

Nguyễn Tinh Linh bưng chén trà, nhìn Viên Phi Hồng cũng ở đây, vẻ mặt của nàng không khỏi hơi kỳ quái.

Lưu Tam Thất thì lại nhìn không chớp mắt, phối hợp thưởng thức linh quả.

Ngoài ra, Ngôn Đông Thanh, Chung Hồng Ngọc cũng ở bên cạnh nhưng mà chỉ nghe.

Dù sao trong lầu các nho nhỏ này thế nhưng lại có bốn vị đại tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà!

Đặc biệt là Ngôn Đông Thanh, y biết chút nội tình nên bây giờ ánh mắt nhìn Phương Tịch cũng hơi kinh động như gặp thiên nhân.

"Đúng vậy... Huyền Thiên Tông dẽ dàng thắng được Bạch Trạch Tiên Thành, đây là chuyện không ai ngờ được... Sau đó Thanh Mộc Tông ngồi không yên, trực tiếp tuyên chiến với Huyền Thiên Tông... Di Lăng Cốc luôn bảo trì trung lập, ta thấy lần này cũng sẽ như vậy."

Phương Tịch tùy ý phân tích: "Hồ Vạn Đảo ta... Sẽ chọn đường nào?"

"Đương nhiên chỉ theo lệnh của đảo chủ..."

Lưu Tam Thất cười nói.

Mấy năm nay, người này cũng đã bị Phương Tịch nghiên cứu triệt để, y thức tỉnh một loại thiên phú tên là Thảo Mộc Chi Thể, trong linh thể kém rất xa Thanh Mộc Linh Thân nhưng ở bồi dưỡng linh thức và tìm kiếm linh dược mọc hoang thì lại rất có thiên phú.

Trong Trúc Cơ của Hồ Vạn Đảo thì Chung Hồng Ngọc và Ngôn Đông Thanh thấp cổ bé họng.

Viên Phi Hồng là người ngoài.

Đại Thanh không phải người...

Thật ra có thể thật sự ra quyết định cũng chỉ có ba người Phương Tịch.

Nguyễn Tinh Linh khẽ hớp một ngụm linh trà: "Bản tâm ta không muốn nhiều chuyện, huống chi Hồ Vạn Đảo còn đối mặt quỷ tai..."

Phương Tịch nhìn qua Nguyễn Tinh Linh, thấy dường như dung nhan của đối phương không bao giờ già, thần sắc hơi hoảng hốt.

Tuổi của nàng còn lớn hơn hắn vài tuổi, tu vi bây giờ vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu không thể trong vòng mười năm nữa tiến cấp Trúc Cơ viên mãn thì hi vọng Kết Đan quả thật xa vời...

Thật ra, trong tu sĩ Trúc Cơ của ba nước thì người có thể đến Trúc Cơ hậu kỳ trước khi hết thọ nguyên cũng rất ít.

Nhắc đến quỷ tai, mặt của những tu sĩ ở đây hơi nhăn lại.

Mặc dù quỷ vật Trúc Cơ tương đối khó chơi nhưng dựa vào trận pháp cấp hai, bảo vệ linh đảo cũng không có vấn đề gì.

Đặc biệt là đối với mấy vị Trúc Cơ hậu kỳ, nếu họ liên thủ, định kỳ tạo thành đội tuần tra thì hoàn toàn có thể dễ dàng tiêu diệt rất nhiều quỷ vật.

Nhưng Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh cũng không làm vậy, Ngoại trừ vì Uyên đuổi cá ra thì nói chung là dựa vào chuyện này để lấy cớ không nhận lệnh của Huyền Thiên Tông.

Dù sao bọn họ đều là tu sĩ một lòng khổ tu, không muốn tham dự thị thị phi phi của bên ngoài.

Trò như vậy, Ngôn Đông Thanh cũng có thể nhìn ra một chút nhưng y cũng không bốc trần, hoàn toàn chính là kín tiếng phát tài.

Với năng lực của y và trận pháp thì bảo vệ Linh Không Đảo cũng không có vấn đề gì, còn có thể cự tuyệt Huyền Thiên Tông chiêu mộ, tốt biết bao nhiêu?

Chớ nói chi bây giờ đại chiến tu tiên giới, Thanh Mộc Tông xâm lấn, vậy thật sự không còn chỗ nào tránh họa tốt hơn Hồ Vạn Đảo.

"Đã như vậy, lần này Hồ Vạn Đảo ta sẽ đứng trung lập, không giúp ai!"

Phương Tịch chọn lập trường như Di Lăng Cốc.

Mặt dù trong mắt của người ngoài có thể quá tự đại.

Di Lăng Cốc có thể làm vậy, là hoàn toàn có tự tin, truyền thừa chiến lực Kết Đan đời đời không dứt, thống trị Võ Quốc vững chắc.

Mà Long Ngư Đảo, dựa vào cái gì?

...

Nhật nguyệt luân chuyển, thời gian trôi rất nhanh.

Cuộc sống hàng ngày cũng theo đó mà trôi qua, tin tức liên quan đến chiến trường cũng liên tục truyền đến Hồ Vạn Đảo.

Quả nhiên Thanh Mộc Tông đã huy động lực lượng toàn bộ Mộc Quốc, ngang nhiên xâm lấn Việt Quốc.

Mặc dù từ ban đầu Việt Quốc thắng Bạch Trạch Tiên Thành rất dễ, xem như đã chiếm thượng phong, tiếp theo dựa vào trận pháp của Bạch Trạch Tiên Thành để phòng ngự, giằng co với đại quân Mộc Quốc trên đoạn biên giới này nhưng không thể tránh được đai chiến liên miên.

Mà đại quân Thanh Mộc Tông Mộc Quốc thì do Kết Đan Chân Nhân dẫn đầu, giám thị Trương lão tổ ở bên ngoài Bạch Trạch Tiên Thành, khiến tinh nhuệ của Huyền Thiên Tông gắt gao dính ở biên giới, không nhúc nhích được.

Đồng thời Thanh Mộc Tông không ngừng điều động tiểu đội tinh nhuệ lẻn vào Việt Quốc, phá hư các phường thị, mỏ linh thạch, thậm chí còn trực tiếp chém giết những tiểu tông môn và gia tộc dựa vào Huyền Thiên Tông.

Đương nhiên Huyền Thiên Tông cũng không cam lòng nhắm mắt chờ chết, cũng không ngừng phái đệ tử tinh nhuệ, phản sát những kẻ xâm lấn này, cũng kêu gọi tu sĩ Việt Quốc vây công những cướp tu nước khác, còn mở ra mức thưởng lớn với tu sĩ Trúc Cơ trong đó.

Nghe nói đầu của một Trúc Cơ Thanh Mộc Tông có thể đổi một viên Trúc Cơ Đan.

Dù Huyền Thiên Tông không dự trữ nhiều Trúc Cơ Đan như vậy, cũng cam kết thiếu trước, lần khai lò sau chắc chắn sẽ được quyền ưu tiên lựa chọn.

Chiêu này vừa ra đúng là đã khiến tu sĩ Việt Quốc điên cuồng, mang đến đả kích rất lớn với những tu sĩ Thanh Mộc Tông nhập cảnh.

Song phương đại chiến liên miên, trong những người dẫn đội tu sĩ của Thanh Mộc Tông, dường như có không ít người đặc biệt quen thuộc với địa lý của Việt Quốc, nhiều lần dẫn tiểu đội thu được chiến quả, thậm chí hủy diện một Trúc Cơ Tiên Tộc.

Sau đó mới có tin tức truyền ra, những tu sĩ dẫn đường cho Thanh Mộc Tông nghi là tu sĩ Tư Đồ gia năm xưa, người cầm đầu trong đó chính là Tư Đồ Thanh Thanh!

Nàng này cũng tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ, lại là Huyễn linh căn, tu luyện bí thuật thông huyền biến hóa trong ma công thật sự thiên y vô phùng, đã từng có chiến tích ngụy trang thành hảo hữu Trúc Cơ của phường thị, tiến vào trong đại trận phòng ngự của phường thị, mạnh mẽ chém giết Trúc Cơ.

Đương nhiên trong đội chấp pháp của Huyền Thiên Tông cũng có rất nhiên tu sĩ vốn không có tiến tăm gì nhất cử thành danh.

Trong đó lại có người mà Phương Tịch rất quen thuộc, chính là Triển Đồ xuất thân từ Long Ngư Đảo!

Bây giờ tu vi của người này đã là Trúc Cơ trung kỳ, y đã từng liên tục diệt đi mấy tu sĩ cùng cấp, xem như một phen đại đại dương danh.

"Đảo chủ, tình hình cụ thể của đại chiến là như vậy, còn có một chuyện..."

Chung Hồng Ngọc bẩm báo: "Bách Xảo Kỳ gia, Thanh Diệp Từ gia, U Nguyệt Môn... Các thế lực Trúc Cơ đều liên hệ với chúng ta, muốn di chuyển một nhóm môn nhân đệ tử và tộc nhân huyết duệ vào Hồ Vạn Đảo tị nạn... Ngoài ra một số tiểu gia tộc và tán tu còn chủ đọng dời vào trong Hồ Vạn Đảo."

"Họa chiến loạn còn hơn quỷ tai!"

Phương Tịch thở dài, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Bách Xảo Kỳ gia, Thanh Diệp Từ gia? Tu sĩ hai nhà này không được vào Hồ Vạn Đảo... Về phần U Nguyệt Môn? Quên đi, cho đệ tử của họ vào tị nạn..."

Bây giờ trốn khỏi Việt Quốc thì chắc chắn Huyền Thiên Tông sẽ truy cứu! Hơn nữa nói không chừng chỗ biên giới còn có tu sĩ địch quốc tuần tra, mạo muội xuyên qua sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng Hồ Vạn Đảo miễn cưỡng xem là một phần của Việt Quốc, chính là cảng tránh gió tự nhiên.

Bây giờ vị Long Ngư đảo chủ Phương Tịch này cũng xem như có chút danh tiếng ở Việt Quốc, ai cũng biết người này thiện chí giúp người, pháp lực cao cường, còn vui vẻ che chở tu sĩ bản đảo.

Nghe đồn vừa vào Long Ngư Đảo thì ân oán đều tiêu, đại kiếp khó thương!

Đương nhiên sẽ có rất nhiều tu sĩ muốn đến tìm kiếm sự che chỏ, ít nhất cũng phân một nhóm tộc nhân đến tận đây, làm một trong ba hang của thỏ khôn!

Đối với chuyện này Phương Tịch sao cũng được nhưng Kỳ gia và Từ gia thì quên đi.

Lúc trước tiểu nhị của Bách Xảo Lâu do Kỳ gia mở đã mưu tài hại mạng hắn, Từ gia cầm tù Trần Bình xem là công cụ chế phù hình người... Những chuyện này Phương Tịch đều ghi tạc trong đầu tiểu bản bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận