Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 163: Lại đi

Phong cảnh mùa đông của Phỉ Thúy Nhai đìu hiu.

Hô hô!

Chợt có sương mù không biết tên xuất hiện trong hư không, từ ban đầu chỉ là một mảnh sương trắng mỏng manh, càng lúc càng trở nên đậm hơn, cuối cùng bao bọc toàn bộ vách núi.

Sương mù này khác với sương trắng bình thường, nhìn xuyên qua sương mù mơ hồ có thể thấy cảnh sắc của linh điền, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích...

"Đã hoàn thành."

Phương Tịch khống chế Hắc Vũ Chu, tuần sát bốn phía một lần, không khỏi cảm thấy rất hài lòng với hiệu quả của Tiểu Vân Vũ Trận.

Trận này không chỉ bao phủ toàn bộ linh điền và trạch viện mà còn bao phủ cả Phỉ Thúy Nhai.

Kể từ đó, khả năng bại lộ động đá vôi ở dưới mặt đất càng nhỏ hơn.

"Tiểu Vân Vũ Trận có hiệu quả tụ linh, ẩn giấu... Lực phòng ngự thì chỉ bình thường, nhưng chỉ cần có một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ khống chế lệnh bài, chủ trì trận pháp thì ít nhất cũng có thể ngăn cản tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thậm chí đại viên mãn một đoạn thời gian..."

Phương Tịch cầm lệnh bài cấm chế, vật này cũng là một bộ phận của trận pháp, tương đương với chìa khóa thao tác trận pháp.

Ngoại trừ chủ lệnh này còn có ba cái lệnh bài phụ, có thể điều chỉnh quyền hại, thấp nhất thì chỉ có thể ra vào bên ngoài cùng của trận pháp, cao nhất thì có thể khống chế trận pháp công kích địch nhân.

"Có trận pháp này, đường lui đã ổn."

Mặc dù Tiểu Vân Vũ Trận chỉ là cấp một trung phẩm nhưng chỉ cần đối phương không có Phá Cấm Phù thì có thể ngăn được một thời gian ngắn.

Bấy nhiêu thời gian này đả đủ để Hồ Kính Nguyệt phát hiện và tiếp viện.

Kể từ đó cho dù là tu sĩ Luyện Khí viên mãn cũng có thể cự tuyệt ở ngoài cửa, hắn có thể cẩn thận tính toán đường lui.

"Trồng cây trồng cây..."

Phương Tịch chà hai tay, thầm tính toán.

"Bây giờ cách bước hoàn thành chuẩn bị chỉ còn thiếu Khôi Lỗi Thuật và linh giáp Xà Giao..."

Nếu có linh giáp được chế tạo từ da Xà Giao thì thực lực của hắn có thể nâng cao một bước, dù đối đầu với Luyện Khí viên mãn cũng không sợ.

Mà Khôi Lỗi Thuật thì có thể bù vào khuyết điểm hắn không thể rời xa bản mệnh linh thực.

"Linh giáp thì chỉ có thể ra ngoài nhờ Luyện khí sư trong phường thị chế tạo..."

Không thể không nói, trời sinh Phương Tịch có tính đa nghi.

Mà Nguyễn Tinh Linh lại vô cùng thông minh, hiển nhiên hắn muốn tránh xa chút...

"Về phần Khôi Lỗi Thuật thì thật sự tìm không ra... Đại khái chỉ có thể nuôi vài con linh thú để thay thế."

Ở vài phương diện thì linh thú thật sự không thuận tiện bằng khôi lỗi.

Phương Tịch suy nghĩ xong, nhìn mặt hồ không khỏi thét dài, Hắc Vũ Chu hóa thành một đạo lưu quang bay trên mặt nước.

Hắn chuẩn bị theo thường lệ bắt vào con cá để bỏ vào bụng.

Còn câu cá hả? Thôi đi, kỹ thuật của hắn từ trước đến nay vẫn không tốt...

Sưu!

Hắc Vũ Chu bay mất hút, sau khi hạ thấp thân phi chu xuống, trên mặt sóng dập dờn.

Sau một khắc, tinh quang trong mắt Phương Tịch lóe lên.

Hình như hắn đã thấy một con linh ngư?

Trong Hồ Vạn Đảo vốn là có yêu thú, hắn đến đây một năm mới gặp được cũng xem như vận khí không tốt không xấu.

Trong lòng Phương Tịch xuất hiện sự vui vẻ, hắn thôi động Hắc Vũ Chu đuổi theo cái bóng màu xanh.

Soạt!

Cái bóng màu xanh hoảng hốt chạy bừa, chợt như nhận nhầm phương hướng nên chạy thẳng về Phương Tịch.

Ầm!

Nó mạnh mẽ đâm vào Hắc Vũ Chu, xem chút đụng đến ngất đi.

Phương Tịch hơi cạn lời, tay phải vồ một cái đã bắt được linh ngư màu xanh.

Sau khi nhìn kỹ Phương Tịch mới thấy đây mà một con thanh ngư lớn, cùng loại với Thanh Ngọc Lý, nặng khoảng năm, sáu cân.

"Ăn con cá ngu như vậy liệu có thể trở nên ngu như nó không..."

Hắn chửi bậy một câu rồi trở lại viện.

Viện này chỉ có một hồ nước, trong hồ nước chỉ có ít hoa sen và rong.

Soạt!

Phương Tịch thả con thanh ngư lớn này vào trong hồ, nó lập tức xoay lại, nhanh chóng bơi vòng tròn.

"Quả nhiên hơi ngu..."

Hắn hơi cạn lời với con cá ngu ngốc này.

Tiện tay thu con Thanh Ngọc Lý này cũng là tâm huyết dâng trào.

Trong truyền thừa ngự thú không trọn vẹn của Miêu Đông có biện pháp chuyên môn bồi dưỡng huyết mạch, thậm chí bản thân y cũng vì Bích Huyết Mãng tiến giai mà nghiên cứu rất nhiều vấn đề liên quan đến huyết mạch Giao Long.

"Nghe nói là Thanh Ngọc Lý vương cũng có một tia huyết thống Giao Long, không biết ta có thể bồi dưỡng được hay không..."

Phương Tịch làm thử nghiệm này là vì trên tay hắn có rất nhiều tinh huyết của Xà Giao nên không sợ tiêu hao.

Nếu có thể bồi dưỡng được một con Tiểu Thanh Long vậy thì kiếm nhiều rồi.

Hắn rất hứng thú với Thanh Long Thang trong truyền thuyết...

Sau khi bố trí Tiểu Vân Vũ Trận xong thì cuộc sống của Phương Tịch cũng không khác với bình thường.

Mỗi ngày chủ yếu là đả tọa tu luyện, tẩy luyện linh chủng, thỉnh thoảng lại tu tạp chút kỹ nghệ, hoặc là đi cho thanh ngư ăn.

Con Đại Thanh Ngư này cũng không biết có ngốc thật hay không, Phương Tịch cho nó ăn máu Xà Giao mấy lần đều cảm thấy linh lực của nó cũng không có bao nhiêu biến hóa...

Về phần trên tu hành thì hắn vô cùng thuận lợi.

Sau khi khởi động hiệu quả tụ linh thì linh khí trong Tu Luyện thất đã có thể so với những linh mạch cấp một hạ phẩm kia.

Phương Tịch đoán đại khái chỉ cần bốn năm sẽ có thể tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tầng năm đỉnh phong.

Nhưng mà tốc độ này vẫn hơi chạm, hắn định rời đảo một lần, đi mua những thứ còn lại, tiện thể mua một nhóm đan dược tăng tiến pháp lực.

Ngày hôm đó.

Một lẵng hoa từ phương tây bay đến, hạ xuống bên ngoài Tiểu Vân Vũ Trận.

"Trận pháp?"

Nguyễn Tinh Linh nhìn Phỉ Thúy Nhai bị mây mù bao phủ, đôi mi thanh tú cau lại rồi phát ra một đạo Truyền Âm Phù.

Trong Tu Luyện thất.

Phương Tịch nhìn lệnh bài cấm chế hơi sáng lên rồi đứng dậy rời khỏi Tu Luyện thất đi ra bên ngoài.

Hắn thao túng lệnh bài nhẹ nhàng vung lên, một đám sương mù tản ra, lập tức nhìn thấy một tấm Truyền Âm Phù đang bay loạn trong sương mù.

Đưa tay tiếp nhận Truyền Âm Phù, trong mắt Phương Tịch chợt hiện ra chấn kinh, hắn vội vàng mở trận pháp rồi khống chế Hắc Vũ Chu nhất phi trùng thiên.

"Bái kiến đảo chủ!"

Nguyễn Tinh Linh vẫn bình thường như trước kia nhưng dường như lại nhiêu hơn một cỗ khí chất ung dung uy nghiêm.

"Ngươi bố trí trận pháp ở đây sao? Cũng tốt... Gần đây Đào Hoa Đảo có thể không yên ổn."

Nguyễn Tinh Linh đánh giá trận pháp này cũng tương đối hài lòng.

"Đích thân đảo chủ đến đây, xem ra chuyện này là thật sao?"

Sắc mặt Phương Tịch khó coi.

"Đương nhiên là thật, nếu không thì ta cũng không đích thân đến gọi ngươi, cùng đến sảnh nghị sự đi."

Nguyễn Tinh Linh thở dài.

Hồ Kính Nguyệt.

Đại sảnh Nguyễn gia.

"Đương gia ơi!"

Hoa Thiền Quyên nâng cái bụng lớn, khóc đến nước mắt như mưa.

Phương Tịch, Mộc Văn, thậm chí Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc đều ở đây, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, rồi lại nhìn Nguyễn Tinh Linh ngồi ở vị trí đầu.

"Đã xác nhận tin tức, Vi Nhất Tâm Vi đạo hữu ra ngoài gặp phải cướp tu đã vẫn lạc!"

Thần sắc Nguyễn Tinh Linh hơi khó coi.

Trong lòng Phương Tịch thì khẽ động.

Bốn khách khanh lúc trước của Đào Hoa Đảo, Hủ Mộc lão đạo dẫn đầu tọa hóa, Vi Nhất Tâm ra ngoài lại bị ách, kế tiếp không phải sẽ đến lượt mình chứ?

"Đã xác định được cừu gia chưa?"

Hắn bước ra khỏi hàng một bước, trầm giọng hỏi.

"Có lẽ là lão đại Khấu gia..."

Nguyễn Tinh Linh trầm giọng trả lời: "Nhị đệ của hắn không biết sao lại vẫn lạc, sau đó hắn rất hận chúng ta..."

"Thì ra là thế!"

Phương Tịch gật đầu, suy luận này cũng rất hợp tình hợp lý.

Nhưng hắn nhì gương mặt bình tĩnh của Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc thì cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

"Bản đảo chủ sẽ phái người tuần sát toàn đảo, thời gian này tốt nhất là chư vị đừng tùy ý ra ngoài."

Cuối cùng Nguyễn Tinh Linh đưa ra kết luận.

"Hồ Kính Nguyệt và Song Tử Phong thì còn tốt, khoảng cách không xa có thể trông chừng lẫn nhau, chỉ là chỗ Phương đạo hữu..."

Phong Mãn Lâu hơi do dự.

"Không sao, Phỉ Thúy Nhai của Phương đạo hữu đã bố trí trận pháp, không sợ vấn đề an toàn."

Nguyễn Tinh Linh khoát tay.

Nghe thấy lời này, mọi người ở dưới không khỏi kinh ngạc nhìn Phương Tịch.

"Vậy mà lại có trận pháp thủ hộ sao?"

Nét mặt của Mộc Văn tràn đầy vẻ khó tin.

Một thế lực tu chân, có dược linh địa có thể xem là có căn cơ sơ bộ, còn phải có trận pháp thủ hộ thì mới xem như căn cơ vũng chắc.

Nhưng dù là trận pháp cấp thấp nhất cũng hơn mấy trăm linh thạch, tên Phương Tịch này sao lấy ra được?

Có trận pháp thủ hộ, an toàn và tư ẩn đều tăng lên rất nhiều, khiến y cũng rất ao ước.

Sau khi nghị sự xong, Phương Tịch rời khỏi đại sảnh, nhìn thấy Hoa Thiền Quyên vẫn bi thương.

"Ô ô... Tên thật không có lương tâm, bỏ lại cô nhi quả mẫu chúng ta biết sống thế nào đây?"

Hoa Thiền Quyên nước mắt đầm đìa, tràn ngập hoang mang với tương lai.

"Nguyễn đảo chủ là người thủ tín, ta tặng Hoa đạo hữu một câu, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai."

Phương Tịch đến gần một bước, thấp giọng nói: "Đào Hoa Đảo có đảo chủ, có tu sĩ chấp pháp, có đại trận... Chỉ cần đạo hữu không rời khỏi Đào Hoa Đảo, chắc chắn có thể bình yên vô sự."

Hoa Thiền Quyên sợ hãi.

Cô ta cũng không phải là nữ nhân vụng về, lúc này cẩn thận suy nghĩ lại đã cảm thấy nước sau màn thâm bất khả trắc, lúc này mới cắn răng nói: "Ta không rời khỏi đảo, không sau này cũng không cho hài tử xuống tây phong, ta không tin sẽ có người dám trắng trợn hại mẹ con chúng ta."

"Chuyện này..."

Phương Tịch cảm thấy đối phương hơi quá, nhưng cũng không tiện thuyết phục chỉ có thể lắc đầu rồi khống chế Hắc Vũ Chu rời khỏi.

Mùa đông giá rét, tuyết bay đầy trời.

"Hô... Thật sự là một năm khắc nghiệt.

Phương Tịch mặc pháp bào màu xanh, đông ấm hạ mát, lại không cảm thấy chút rét lạnh nào.

Cái chết của Vi Nhất Tâm cũng đã qua hai tháng, ban đầu Nguyễn Tinh Linh ngày đêm đều muốn tuần tra xung quanh Đào Hoa Đảo nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng nào của cướp tu.

Theo thời gian qua đi, đội chấp pháp cũng buông lỏng hơn.

Thậm chí đã không phục giao lưu với bên ngoài.

Du sao thì rất nhiều tài nguyên tu tiên đều phải ra bên ngoài trao đổi, mua bán...

Một buổi chiều trời trong, gió nhẹ, Phương Tịch cũng nhảy lên Hắc Vũ Chu âm thần rời khỏi Phỉ Thúy Nhai.

Mục tiêu của hắn đương nhiên chính là phường thị Bảo Thuyền.

Những ngày qua hắn đến Đại Lương, lấy được không ít tài nguyên yêu thú từ chỗ Liệp Yêu Lâu của Hàn mập mạp nên cần phải bán ra.

Hơn nữa hắn còn muốn mua một nhóm đan dược để sử dụng khi tu luyện, và các loại linh quán, không bạch phù chỉ để vẽ bùa, thậm chí là các loại linh thảo để luyện đan...

Mặc dù thiên phú trên tu tiên tứ nghệ của hắn không tốt nhưng có nhiều thời gian, Phương Tịch cũng không hoàn toàn từ bỏ hi vọng.

Đặc biệt là thuật Luyện Đan.

Cũng may mà hắn vẫn còn đang bồi hồi ở cấp độ nhập môn của thuật Luyện Đan, thứ hắn luyện tập nhiều nhất chính là Ích Cốc đan, có thể dùng Xích Huyết Linh Mễ làm tài liệu chính.

Nếu không thì chỉ mua dược liệu có tuổi đã là một khoảng chi tiêu rất lớn rồi.

Trên đường.

Thần sắc Phương Tịch nhàn nhã, hắn thầm cảnh giác, nhưng không có quá nhiều lo lắng.

Toàn bộ Hồ Vạn Đảo chỉ có mấy Trúc Cơ? Họ cũng sẽ không lãng phí thời gian ở trên chuyện nhỏ nhặt này.

Dù hắc thủ sau màn ám hại Vi Nhất Tâm trước đây là ai thì có thể điều động tu sĩ Luyện Khí viên mãn đã là cao nhất.

Nếu thật sự đến chặn giết mình, nhất định sẽ cho chúng một cái kinh hỉ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận