Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 258: Diệt tộc

"Tiến công!"

"Phi chu Giáp Nhất nghe lệnh! Bày trận ở hướng Nan... Phi chu Ất Tam, bày trận ở hướng Bắc..."

Khương lão tổ vẫn chưa động thủ, lão chỉ nhẹ nhàng phẩy tay áo.

Chưởng môn Huyền Thiên Tông một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ lập tức ra lệnh, để rất nhiều linh chu dựa theo chỉ điểm của Trận Pháp sư mà công kích chỗ bạc nhược của Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận.

Ầm ầm!

Trong trận pháp, ngón tay của lão tổ Tống gia như gảy dây đàn, không ngưng điều chỉnh bố cục trận pháp.

Mặc dù đại trận có nhược điểm nhưng sau khi có Trận Pháp sư chủ trì thì nhược điểm và sơ hở lập tức trở thành vật sống, có thể tùy ý di chuyện.

Mặc cho pháp thuật oanh kích mạnh mẽ nhưng vẫn bình yên vô sự.

"Có lão tổ tông ở đây, Tống gia ta vững như Thái Sơn!"

Không ít tử đệ Tống gia thấy cảnh này thần sắc đều mừng rỡ.

Dù Tống Trung Kiệt cũng thở phào: "Ta còn tưởng rằng Huyền Thiên Tông có đòn sát thủ gì... Thì ra chỉ là tiêu hao mà thôi... Liều tiêu hao, Tống gia chúng ta ít nhất có thể kéo dài từ nửa năm đến một năm, để sơn môn Huyền Thiên Tông hủy diệt..."

Dù Trương Trúc Thịnh cảnh giới Giả Đan chạy về tọa trấn thì viện quân Thanh Mộc Tông cũng có thể đến Tống gia để giải vây.

Đến lúc đó, diệt Tống gia không được, uy vọng của Huyền Thiên Tông ở Việt Quốc phải rớt xuống ngàn trượng.

Đúng lúc có thể thế vào đó!

Thần sắc của Khương lão tổ bình tĩnh nhìn đại quân Huyền Thiên Tông không ngừng oanh kích trận pháp Thiên Lang Khiếu Nguyệt.

Kết quả dẫn tới trận pháp liên tục ba động chỉ có Nguyệt Ảnh mà chưa đến thân sói.

"Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận của Tống gia có ba tầng biến hóa là Nguyệt Ảnh, Lang Bôn, Thiên Lang... Chỉ là Nguyệt Ảnh ba động, nói rõ trận này còn rất xa mới đến cực hạn."

Trận Pháp sư của Huyền Thiên Tông nhìn biến hóa của Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận, lắc đầu liên tục, tay lại cầm la bàn, không ngừng tính toán biến hóa của đại trận để tìm sơ hở mới.

Thế nhưng mỗi lần y tìm được chưa kịp điều động thì đã bị lão tổ Tống gia na di đi chỗ khác... Hiển nhiên so sánh tạo nghệ trận pháp thì người này vẫn chưa bằng lão tổ Tống gia.

Bởi vậy thế lực lớn mới không thích tấn công trận pháp cấp ba, chuyện này không khác gì phá mai rùa đen, còn gian nan hơn.

"Nghe nói... Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận của Tống gia triển khai toàn bộ uy lực đến cấp độ Thiên Lang thì có thể triệu hồi ra một hư ảnh Thiên Lang, uy lực có thể so với Kết Đan..."

"Cứ tiếp tục như vậy thì phải đánh đến khi nào?"

Chưởng môn Huyền Thiên Tông nhìn cảnh này, thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Những phi thiên cự hạm này, mỗi lần lăng không, mỗi lần phát thần thông pháp thuật... Đều là đang đốt linh thạch đó!

Nếu tiếp tục mấy tháng dù Huyền Thiên Tông gia đại nghiệp đại có mỏ linh thạch cũng không chịu nổi.

"Không sai biệt lắm..."

Khương lão tổ nhìn cảnh này chợt gật đầu.

Một vị Trận Pháp sư của tông môn nghe vậy, lập tức đi đến một ngọn núi gần Vọng Nguyệt Sơn bắt đầu bố trí Hám Địa Đại Trận!

Chờ sau khi từng cây trận kỳ màu vàng đất cắm vào địa điểm chỉ định xong, y mới lấy ra một cái trận bàn.

Lỗ khảm trên trận bàn này khảm ba khối linh thạch, quanh huy óng ánh đang nở rộ trên linh thạch, độ tinh khiết hơn xa linh thạch trung phẩm.

Linh thạch thượng phẩm!

Huyền Thiên Tông vì muốn mở uy lực của trận pháp này đến mức lớn nhất mà trực tiếp dùng linh thạch thượng phẩm khu động!

Một khối linh thạch thượng phẩm này có thể đổi được một trăm khối linh thạch trung phẩm cũng chính là một vạn linh thạch hạ phẩm!

Chỉ là một Sáo trận pháp mà Huyền Thiên Tông đã đập ba vạn linh thạch.

Có thể nói tài đại khí thô!

"Hám Địa Đại Trận, lên!"

Cuối cùng, Trận Pháp sư kích thích trận bàn, hét lớn.

Ong ong!

Từng cây cờ xí màu vàng đất bộc phát quanh mang mãnh liệt, thậm chí còn hấp dẫn sự chú ý của lão tổ Tống gia.

"Đó là... Dùng trận phá trận?"

Lão tổ Tống gia cười lạnh: "Đến đi..."

Luận tạo nghệ trận pháp, lão tự nghĩ mình đã là đỉnh cao nhất ở Việt Quốc nên cũng không sợ bấy kỳ Trận Pháp sư nào.

Ong ong!

Trong linh quang mãnh liệt lấp lóe, từng đạo Pháp Văn tổ hợp trở thành trận môn.

Cự lực trận kỳ, Phá Thổ trận kỳ, Địa Động trận kỳ bộc phát hào quang óng ánh, dung hợp lại thành một đạo Dao Sơn trận môn!

Dao Sơn trận môn, Độn Địa trận môn, Phá Không trận môn hiện ra khí thế tam tài, lại dưới sự dẫn dắt của trận bàn mà hợp lại làm một, hóa thành một đạo tinh mang màu vàng đất vô cùng khủng bố.

Tạp sát!

Tạp sát!

Tiếng vỡ vụn từ trận bàn truyền đến.

Trận Pháp sư cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên trận bàn đã xuất hiện vô số vết rạng nứt, không khỏi lắc đầu tiếc nuối: "Đi thôi!"

Trận bàn bay vào trong tinh mang, như bổ sung một điểm thiếu hụt cuối cùng.

Tinh mang màu vàng đất hóa thành một con cự long trăm trượng, oanh minh chui vào dưới đáy Vọng Nguyệt Sơn.

Ầm ầm!

Trong chốc lát, đất rung núi chuyển, thiên băng địa liệt, vô số linh khí tràn ra...

Vọng Nguyệt Sơn vốn có linh mạch cấp ba hạ phẩm nhưng lúc này lại như bị một cỗ lực lượng kinh khủng cứng rắn bẻ gãy, đang không ngừng giáng cấp.

Không những vậy, mà toàn bộ trăm dặm xung quanh Vọng Nguyệt Sơn đều thiên kinh địa động như địa long chuyển mình, bộc phát ra địa chấn đáng sợ!

"Không..."

Lão tổ Tống gia trừng đến rách cả mí mắt, thấy Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận rên rỉ, uy thế giảm mạnh.

Sau khi địa mạch bị phá, trận pháp cấp ba thiếu địa mạch duy trì đã không còn uy năng lúc trước.

Rất nhiều trận kỳ, trận cơ vỡ vụn, xuất hiện rất nhiều sơ hở, hiện ra cảnh tượng chân thực của Vọng Nguyệt Sơn.

Chỉ thấy cả ngọn Vọng Nguyệt Sơn như vừa bị động đất xong, trong sơn thành nứt ra vô số lỗ hổng đen nhánh như vết thương của đại địa, rất nhiều kiến trúc đã sụp đổ, khiến người phàm của Tống gia bị đè chết vô số...

"Đây..."

Uy lực của Hám Địa Đại Trận ngay cả Khương lão tổ cũng phải giật mình, lão tự lẩm bẩm: "Đây mà gọi là chuẩn cấp ba sao? Chính là thần thông cấp ba đó!"

"Lão phu vốn cho rằng Nghiêm Hoa Dương ỷ vào linh nhãn sắc bén, cả ngày đánh ngỗng bị mổ mắt, lần giao dịch này lỗ rồi nhưng không ngờ lại kiếm lời to... Ha ha, người bán trận này chắc chắn có thù với Tống gia! !"

"Chính nghĩa thì được ủng hộ, thất đạo không ai giúp, mấy năm nay Tống gia ngang ngược càn rỡ... Cuối cùng cũng bị quả báo!"

Khương lão tổ phi thân ra, Chu Tước Hoàn phát ra một tiếng thanh minh, từ đó có một con hỏa điểu to lớn bay ra.

Trong mỏ Nam Minh Chu Tước ngậm một tấm Phá Cấm Phù cấp ba, hung hăng đánh lên trận pháp đã mất đi địa khí duy trì.

Trong nháy mắt, ánh trăng vỡ vụn, Lang yêu đẫm máu... Cả tòa đại trận ầm ầm tản ra, Thành Vọng Nguyệt Sơn của Tống gia hoàn toàn hiện ra.

Đại trận cấp ba này của Tống gia, thậm chí ngay cả Thiên Lang có thể so với Kết Đan cũng chưa kịp triệu hóa ra đã tuyên cáo bị phá.

"Đại trận đã phá, huyết tẩy Tống gia, một tên cũng không giữ lại!"

Vẻ mặt chưởng môn Huyền Thiên Tông mừng rỡ ra lệnh.

Từng chiếc linh hạm xâm nhập vào sơn thành của Tống gia, mang đến ngày tận thế cho Tống gia.

"Làm sao lại như vậy?"

Khóe mắt của lão tổ Tống gia chảy ra huyết lệ: "Vì sao loại trận pháp ác độc này lại rơi vào trong tay của Huyền Thiên Tông các ngươi?"

"Lão tổ tông, chạy mau!"

Tống Trung Kiệt phi độn đến, trong mắt y đã đầy sự dứt khoát.

Hôm nay, Tống gia xong rồi.

Nếu lão tổ tông có thể chạy thoát thì Tống gia còn hi vọng ngóc đầu.

Nếu không thì... Chỉ có thể đặt hi vọng vào những hạt giống dòng chính đã đưa ra ngoài, đi tha hương phát triển.

Thu!

Đã không kịp chạy nữa rồi.

Dưới uy áp của Kết Đan, Chu Tước Hỏa Diễm phát ra mốt tiếng hót vang, khiến phương viên mươi dặm đều trở thành biển lửa.

"Tiểu hữu Tống gia, nên lên đường rồi."

Khương lão tổ vuốt ve Chu Tước Hoàn, từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống.

Mỏ của Chu Tước Hỏa Diễm nhẹ nhàng mổ một cái, ngọn lửa đỏ vàng càn quét, gia chủ Tống gia Tống Trung Kiệt ngay cả tiếng hừ cũng không kịp phát ra mà đã hóa thành tro bụi cùng với linh khí phòng ngự.

"Khương lão quỷ..."

Lão tổ Tống gia nhìn gia chủ Tống gia chết thảm, vẻ mạt lại trở nên vô cùng bình tĩnh: "Ngươi vẫn luôn tính toán lão phu, từ lúc diệt môn Tư Đồ gia đã bắt đầu... Không, còn phải trước đó nữa..."

"Thật ra, bản nhân rất bội phục sự kiên nhẫn của tiểu hữu... Trong mấy chục năm nay, nếu tiểu hữu bước ra khỏi Thành Vọng Nguyệt Sơn này một bước thì sớm đã thành người chết!"

Khương lão tổ dửng dưng trả lời: "Chỉ là với tâm tính như vậy thì thật sự vẫn không giữ được ngươi... Mời lên đường!"

"Tốt!"

Sắc mặt lão tổ Tống gia hung ác, tay phải liên tục vỗ đan điền, một cỗ khí tức kinh khủng trân người lão bốc lên, ngay cả Khương lão tổ cũng cảm thấy sự uy hiếp: "Ma công?"

"Dù sao ta bị vây ở bình cảnh Kết Đan nhiều nêm như vậy, lúc trước trùng kích Kết Đan không thành nhưng dựa vào ma công, thiêu đốt tinh nguyên, khiến hơn phân nửa chân nguyên cố hóa cũng không có vấn đề gì..."

Lão tổ Tống gia tiếc rẻ liếc nhìn phi chu của Trương Trúc Thịnh: "Đáng tiếc... Chỉ có thể liều với lão quỷ như ngươi thôi!"

Hai tay lão kháp quyết, pháp lực có thể so với Kết Đan mãnh liệt tràn ra, quanh người lão hiện ra từng đạo trận văn.

"Luyện Trận Nhập Thân?"

Sắc mặt Khương lão tổ ngưng trọng, Chu Tước Hoàn xuất hiện trong tay, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực...

Nửa canh giờ sau.

Một đạo lưu quang bay lên khoang thuyền, chính là Khương lão tổ.

"Thái sư thúc..."

Trong tay của Trương Trúc Thịnh cầm thi thể Trúc Cơ Tống gia cuối cùng nhét lên khoang thuyền, lo lắng hỏi: "Thân thể lão tổ sao rồi?"

"Tiểu quỷ Tống gia này cũng có chút năng lực liều mạng trước khi chết... Xém chút đã kéo theo lão phu cùng đi."

Khương lão tổ ho ra một vũng máu nhỏ rồi ném đầu lâu của lão tổ Tống gia lên khoang thuyền: "Đại nạn của lão tổ vốn đã không còn xa, bây giờ liên tục ác chiến hay trận, sau khi trở về sẽ phải tọa hóa..."

"Thái sư thúc..."

Trong lúc nhất thời, chưởng môn và Trương lão tổ của Huyền Thiên Tông không khỏi nước mắt rơi như mưa...

Bạch Trạch Tiên Thành.

Trong trận pháp bốn mùa như mùa xuân.

Gió khẽ thổi, không khí tươi mát vô cùng.

Phương Tịch say nằm dưới Đào Hoa thụ, hắn đứng dậy duỗi lưng, cảm thấy khóe mắt cũng sắp chảy cả nước mắt.

"Thật sự là một giấc ngủ ngon..."

Lúc hắn đang ngáp dài, định ngủ tiếp thì Nguyễn Tinh Linh đến với vẻ mặt đầy rung động: "Phương huynh... Việt Quốc đại biến, Tống gia đã bị hủy diệt rồi! !"

"Cái gì? Sao lại đột ngột như vậy?"

Phương Tịch đứng thẳng xoay người lại, thần sắc trở nên hết sức nghiêm túc: "Tinh Linh ăn nói cẩn thận chút..."

"Ta cũng mới biết được tin này, mấy ngày trước Huyền Thiên Tông tuyên bố Tống gia cấu kết ma tu, thượng tông tà đạo đã bị thảo phạt tru diệt, lão tổ Tống gia bỏ mạng, tứ đại Trúc Cơ đều, khách khanh Trúc Cơ còn lại không chiến tử thì đầu hàng... Chỉ còn một mình Thiếu chủ Tống gia Tống Thanh đang lẩn trốn ở bên ngoài, đã bị treo thưởng truy nã..."

Nguyễn Tinh Linh vần còn sót lại sự rung động: "Thất đại thế gia Việt Quốc lại biến thành lục đại. Không... Đồ gia Ngôn gia mấy thế gia đó đều do Tống gia nâng đỡ, nói không chừng sau này cũng bị tru diệt, thế lực gia tộc tu tiên tao ngộ đả kích trầm trọng."

"Nhớ năm đó, Tống gia uy phong cỡ nào? Quả nhiên là nhìn hắn lên lầu cao, nhìn hắn mở tiệc đãi khách, cuối cùng nhìn lầu của hắn sập..."

Phương Tịch nói thầm: 'Tốt... Huyền Thiên Tông cuối cùng đã động thủ, thời gian không hổ là ma thuật sư vĩ đại nhất, kiểu gì thì mỗi người đều nhận được kết cục tương ứng.'.

Khương lão tổ vốn đại nạn đã không xa, có lẽ sau khi chinh phạt Tống gia xong sẽ gần tọa hóa.

Đến lúc đó, Việt Quốc chắc chắn sẽ nghênh đón một cục diện mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận