Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 174: Vay tiền

"Linh mạch cấp hai? Thật sự là đại thủ bút."

Mặc dù Phương Tịch đang cười nhưng nụ cười lại hơi lạnh.

Trong lòng hắn thì thầm oán: 'Phường thị Linh Không Đảo này là muốn đấu với phường thị Bảo Thuyền của Chung gia sao?'.

'Đáng chết, lúc này mới yên bình được mấy năm chứ?'.

Chung gia dựa vào phường thị Bảo Thuyền, kiếm được rất nhiều linh thạch và tài nguyên tu tiên, liên minh Tam Thập Lục Đảo nói không đỏ mắt là giả.

Chỉ là trước đây vẫn không dám động đến Chung gia độc chiếm, mà bây giờ lại dám, chắc chắn có chỗ dựa.

Vương quả phụ ở bên cạnh vẫn không ngừng líu lo: "Nghe nói ngày khai trương thì đan dược, pháp khí trong phường thị đều sẽ chiết khấu đó... Rất nhiều người trên Đào Hoa đảo chúng ta cũng muốn kết bạn đi chơi."

Mặc dù phường thị tốt thì xung quanh cũng sẽ nguy hiểm, có khả năng sẽ có cướp.

Tu sĩ thực lực yếu thì tốt nhất vẫn nên kết bạn mà đi, để tăng sự an toàn.

Phương Tịch lại thầm cầu nguyện, đại loạn không nên xảy ra, càng không được tác động đến Đào Hoa Đảo.

Hắn nhìn vẻ mặt khát vọng của Lô Quá, lúc này tìm một chỗ yên tĩnh bất đầu truyền thụ công pháp Trường Xuân Quyết tầng thứ nhất.

Sau khi thấy Lô Quá đã học thuộc, liền thuận miệng phân phó Vương quả phụ chỉ điểm cho nó một chút.

Đối với tiểu hài này thì hắn cũng không thật sự để bụng.

"Đúng rồi, ngươi ở trên đảo cũng đã một thời gian, cảm thấy người trên đảo thế nào?"

Cuối cùng, Phương Tịch hỏi Vương quả phụ một vấn đề.

"Tác phong của Phong quản sự rất tốt, Nguyễn đảo chủ ví như tiên nữ..."

Vương quả phụ xoay xoay đồng tử: "Về phần đôi mẹ con trên núi Song Tử Tây ta cũng chưa gặp qua, chẳng lẽ lão gia muốn nghe tin tức của họ Hoa quả phụ sao? Như vậy thì ta lại có thể..."

"Khụ khụ, nói về Mộc gia đi."

Phương Tịch tằng hắng.

"Mộc gia..." Vương quả phụ nghĩ nghĩ, gần đây cô ta có kết giao khuê trung mật hữu là người Mộc gia: "Nghe nói gia chủ Mộc gia muốn đến phường thị Linh Không Đảo tọa trấn, vì vậy còn đi mượn linh thạch từ trên xuống dưới."

"Đi phường thị Linh Không Đảo?"

Phương Tịch lại hỏi thêm vài câu, đã biết tình hình cụ thể.

Đào Hoa Đảo cũng là một thành viên trong liên minh Tam Thập Lục Đảo, mặc dù cảm giác tồn tại cũng không nhiều nhưng quản lycs phường thị Linh Không Đảo vẫn đưa đến khế ước một cửa tiệm.

Nguyễn Tinh Linh đang định mở một tiệm luyện khí, đồng thời cũng đang tìm kiếm người làm chưởng quỹ.

Không hề nghi ngờ đây là một công việc béo bở.

Không những có thể tu luyện trên linh mạch cấp hai, còn có thể kết giao với nhiều tu sĩ, đồng thời hưởng thụ được tất cả tiện ích trong phường thị.

Trong phường thị, ngoại trừ các loại đan dược, phù lục, pháp khí trong tiệm ra còn có không ít hội đấu giá, tửu lâu, thậm chí là Diệu Âm Phường đầy nữ tu các loại...

"Công việc béo bở như vậy thì cạnh tranh chắc chắn rất kịch liệt, Mộc Văn phải mượn linh thạch cũng không thể tránh được."

Phương Tịch cũng hiểu rất rõ chuyện này.

"Đúng vậy nha... Nhưng Mộc gia cũng nghèo đến điên, vậy mà lại mượn linh thạch của ta, toàn thân trên dưới của ta có thể móc ra được một khối linh thạch đã xem như họ đã lợi hại."

Dáng vẻ Vương quả phụ như rất không cam lòng.

Mấy ngày sau.

Mỗi ngày Lô Quá vẫn làm nông như trước, sau đó bỏ ra thời gian vất vả tu luyện.

Hôm nay, Phong Mãn Lâu lại đến bái phỏng.

Trong đình viện, hoa đào nở rộ.

Phong Mãn Lâu và Phương Tịch ngồi dưới cây hoa đào, thưởng thức linh trà.

"Phương đạo hữu, khoảng thời gian này tĩnh cực tư động, có muốn đi phường thị Linh Không một chuyến không?" Phong Mãn Lâu đưa ra lời mời.

"Phường thị Linh Không sao? Ta cũng không đi..."

Phương Tịch cầm chén trà, thỉnh thoảng khẽ hớp một hớp.

Thật ra hắn có thể rời khỏi Phỉ Thúy Nhai đã xem như lợi hại.

Hơn nữa phường thị Linh Không kia cũng chưa chắc có thể thuận lợi khai trương đâu.

Hắn cũng không tin Long Ngư Chung gia sẽ thờ ơ với chuyện này, thế gia tu tiên như vậy cũng như Tư Đồ gia, hắn cũng đã nhìn thấu.

Lúc chưa chạm đến lợi ích thì còn có thể ngang ngược càn rỡ, một khi chạm đếm lợi ích hạch tâm, vạch mặt sẽ không biết hung tàn cỡ nào.

"Ai... Phương huynh thận trọng, nhưng tiểu đệ lại không thể không đi."

Vẻ mặt Phong Mãn Lâu đắng chát: "Đảo chủ cố ý để ta đi là chưỡng quỹ, cũng không còn cách nào..."

Đối với chuyện này, Phương Tịch cũng không ngoài ý muốn.

Nghiêm khắc mà nói thì quan hệ của hắn, Mộc gia và Vi gia cùng Nguyễn Tinh Linh xem như là liên minh chứ không phải là cấp dưới.

Như Phong Mãn Lâu mới chân chính là thủ hạ của Nguyễn Tinh Linh.

Loại chuyện như đều động chưởng quỹ chắc chắn phải dùng người một nhà.

"Thế nào? Ngươi cũng không xem trọng sao? Đây chính là linh mạch cấp hai đó." Phương Tịch lộ vẻ mặt trêu tức.

"Ai... Ai cũng biết con cá kia sẽ ăn thịt người."

Phong Mãn Lâu đã xem Phương Tịch như người một nhà, nói chuyện cũng tùy tiên hơn rất nhiều: "Lần này trong minh dám đấu với Long Ngư Chung gia nhất định có chỗ dựa... Nhưng ta chỉ hi vọng song phương không nên đánh mới tốt. Dù sao thì một bông tuyết của thế lực lớn rơi xuống thân tiểu tu chúng ta chính là tai hoạ ngập đầu."

"Ta cũng vậy..."

Phương Tịch cảm khái, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Trong tu tiên giới, ý kiến của tu sĩ tầng dưới căn bản không quan trọng.

Như trong Long Ngư Chung gia, là chiến hay hòa thật ra chỉ là một câu nói của Trúc Cơ lão tổ mà thôi...

Đặt ở Đào Hoa Đảo cũng như vậy.

Dù Phong Mãn Lâu không muốn đi nhưng chỉ cần Nguyễn Tinh Linh nói một câu thì y phải đi.

Thời điểm hai người đang trò chuyện, Vương quả phụ đến: "Lão gia... Gia chủ Mộc gia ở bên ngoài cầu kiến."

"Mộc Văn?"

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Phong Mãn Lâu.

"Ai... Lần này hắn cho rằng ta là đối thủ tranh đoạt cửa hàng lớn nhất, ta vẫn nên tránh đi."

Phong Mãn Lâu gượng cười, nói với Phương Tịch.

Phương Tịch gật đầu, sai Vương quả phụ dẫn Phong Mãn Lâu đi tránh.

Một lát sau, Mộc Văn mặc áo gấm, nhìn có vẻ thành thục hơn vài phần bước vào đình viện, nhìn thấy Phương Tịch, thi lễ: "Tiểu chất bái kiến thúc thúc!"

"Hiền chất mau mau đứng lên, sao ta có thể nhận nổi đại lệ này?"

Phương Tịch vội vàng đỡ y đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Ngươi không chuyện không đến điện tam bảo, hôm nay đến đây chắc chắn có chuyện quan trọng rồi."

Mộc Văn đỏ mặt. lại nói: "Lúc lão tổ tông còn sống, luôn nói ngài là tri kỷ của người, hậu bối chúng ta phải học ngài nhiều hơn... Lần này chất nhi gặp nạn, đặc biệt đến xin Phương thúc tương trợ."

"A? Không biết chuyện ra sao?" Phương Tịch biết rõ còn cố hỏi.

"Thúc thúc có biết chuyện Linh Không Đảo sắp mở phường thị hay không? Mộc gia ta khai khẩn núi Song Tử Đông, thế nhưng nơi đó linh khí có hạn, linh điền nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mẫu, nhân khẩu trong tộc sinh sôi, từ từ vật tư đã không đủ..."

Mộc Văn liên tục lãi nhãi kể khổ.

Mặc dù linh khí và linh điền ở núi Song Tử Đông đều tốt hơn Phỉ Thúy Nhai nhưng Mộc gia nhiều nhân khẩu, tu tiên giả cũng nhiều.

Người càng nhiều thì tài nguyên càng không đủ chia, các nhà trong tộc thường xuyên vì chuyện ba dưa hai táo, lông gà vỏ tỏi mà lục đục với nhau.

Trước kia Mộc Hủ còn sống còn dễ nói, uy vọng của lão đủ để áp chế tất cả.

Nhưng từ khi Mộc Văn lên, đã hơi lực bất tòng tâm.

Y làm vậy để mở thêm một con đường kiếm tài nguyên khác cho gia tộc, chính là phường thị Linh Không.

Làm chưởng quỹ tiệm luyện khí, không thể nói y đứng giữa kiếm tiền bỏ túi riêng nhưng vì gia tộc mà mang theo chút hàng hóa đến phường thị bán, thì ai cũng không nói được gì.

"... Chỉ là, chuyện này trên dưới đều chuẩn bị, linh thạch trong kho của gia tộc không đủ, xin thúc thúc cho ta mượn một trăm linh thạch, sau này nhất định tiểu chất sẽ trả lại, cộng với lãi."

Nói xong lời cuối cùng, Mộc Văn lại thành khẩn thi lễ.

"Mộc Văn..."

Phương Tịch chậm rãi thổi lá trà, mở miệng nói: "Phường thị Linh Không là đầm rồng hang hổ, không phải đất lành, thái thái bình bình làm Linh nông không tốt sao? Ngươi nhìn thúc thúc đi, cuộc sống phóng khoáng dễ chịu không?"

Nhìn mặt mũi của Hủ Mộc lão đạo nên hắn cũng chỉ điểm một câu.

"Tu tiên giả quý ở tranh! Không tranh! Làm sao có tài nguyên để tu luyện? Làm sao đột phá bình cảnh?"

Mộc Văn chợt ngẩng đầu, siết chặc hai nắm đấm: "Thúc thúc như vậy là từ bỏ đạo đồ, nhưng tiểu chất còn muốn có một ngày có thể Trúc Cơ thành công, làm rạng rỡ gia tộc."

Phương Tịch: "..."

Không còn gì để nói, hắn vẫn lắc đầu: "Mặc dù lão thúc như ta mấy năm làm ruộng, nhưng thật sự không thu được bao nhiêu tiền, lần này, e là không thể giúp ngươi."

"Phương thúc, lúc trước lão tổ tông nghe nói ngài mượn linh thạch lập tức không nói hai lời đã đáp ứng..."

Hốc mắt Mộc Văn hơi đỏ.

"Ai, không phải không muốn mà mà không thể, ngươi đi đi..."

Phương Tịch nâng chén trà lên tiễn khách.

Mộc Văn còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại phất hiện mình và đối phương cũng không có giao tình gì, chỉ có thể căm hờn đứng dậy.

Sau khi rời khỏi Phỉ Thúy Nhai, y lại thầm bất mãn: "Tốt một tên Phương Tịch... Tưởng ta không biết linh mễ trong kho của ngươi rất tràn trề sao, lúc trước lão tổ tông thật sự bị mù, đã nhìn lầm ngươi."

Y bước đi vài bước lại chợt nhớ đến chuyện gì, lấy Ẩn Thân Phù ra rồi ẩn núp ở ven đường.

...

"Ai... Phương huynh một mảnh hảo tẩm, không ngờ người này lại..."

Sau khi Mộc Văn rời khỏi, Phong Mãn Lâu từ trong đi ra, lắc đầu thở dài.

"Nhắc đến cũng thú vị, phường thị Linh Không Đảo này có người tránh không kịp nhưng cũng có người chạy theo như vịt..."

Phương Tịch cười ha ha, tiện tay lấy ra một nắm linh mẽ rải vào trong hồ.

Đại Thanh Ngư lay động cái đuôi rồi nhanh chóng đớp linh mễ.

Thật ra... Phương Tịch thật sự không có tiền.

Bao nhiêu linh mễ trong kho của hắn đều bị Đại Vị Vương Thái Tuế ăn sạch.

Đương nhiên, dù sao thì một trăm linh thạch hắn vẫn có thể dễ dàng lấy ra.

Nhưng Mộc Văn tưởng mình là ai?

"Đúng là như vậy..."

Phong Mãn Lâu sờ cằm chợt hỏi: "Hình như giao tình của Phương huynh và Hủ Mộc Đạo Nhân cũng không tệ?"

"Xem như vậy đi, đáng tiếc tiểu bối vô năng, ta thấy Mộc gia sắp thua rồi, chính là thua trên tay của Mộc Văn..."

Phương Tịch chợt cười: "Nhưng chuyện này là có liên quan gì đến ta?"

"Đa tạ!"

Ánh mắt Phong Mãn Lâu sáng lên, đứng dậy rời khỏi.

Y đang vì chuyện này mà đau đầu, dê thế tội thượng hạng lại tự chạy đến.

Mà câu này của Phương Tịch xem như đã hoàn toàn vứt bỏ Mộc Văn.

Y cũng không kiêng nể gì thi triển chút tiểu thủ đoạn.

Với sự lịch luyện nhân tình thế sự của Phong Mãn Lâu ở trong thế gia thì Mộc Văn tuyệt đối không phải là đối thủ của y, nói không chừng bị người ta bán đi lại còn giúp đối phương đếm linh thạch.

Tỉ như tìm Mộc Văn, lấy cớ rút lui để đòi một khoảng linh thạch, nói không chừng Mộc Văn sẽ thật sự bỏ ra.

Tiểu Vân Vũ Trận tản ra, Phong Mãn Lâu khống chế pháp khí lông vũ, bay đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Mộc Văn ở ven đường nhìn thấy cảnh này, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Phương Tịch... Tên tiểu nhân, không những không cho ta mượn linh thạch mà còn qua lại với người trong thế gia."

"Lão tổ tông, ngươi nhìn lầm người rồi, người này mới là phản đồ trong ba gia tộc chúng ta."

Y cắn môi, trong mắt tràn đầy sự kiên định: "Ta sẽ không nhận thua, ta sẽ để ngươi thấy, Mộc gia huy hoàng ở trên tay của ta thế nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận