Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 798: Quán đỉnh (1)

Phường Thị Hắc Nham.
Thành đông.
Trong khu Phương Tịch ở bây giờ lại có thêm mười mấy hộ tán tu nữa.
Trước cửa nhà đa phần tán tu đều khai một chút linh điền, trồng chút linh mễ, rau quả.
Hai mươi năm qua, nhân khẩu ở thành Hắc Nham không những không giảm mà còn gia tăng không ít.
Hôm nay.
Một thanh niên trong ngũ quan lộ ra vẻ cơ linh mang theo mấy khối thịt yêu thú đến trước động phủ của Phương Tịch: "Đại thúc... Tiểu Trùng lại đến thăm thúc đây."
Đại môn của động phủ mở ra, Phương Tịch chắp tay sau lưng bước ra.
Hắn nhìn thấy thịt yêu thú trên tay của tiểu Trùng thì không khỏi cười lên: "Tới là được rồi còn khách khí làm gì?"
"Sư phụ nói đại thúc thâm tàng bất lộ nên muốn ta học thúc nhiều hơn."
Tiểu Trùng thành khẩn nói: "Nếu không phải trước đó đại thúc chỉ điểm kiếm thuật một phen thì có lẽ lần này ta đã ngã ngoài dã ngoại rồi..."
"Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ bây giờ của ngươi, phối hợp với một thanh phi kiếm linh khí hạ phẩm thì ở dã ngoại vẫn rất nguy hiểm, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng... Dù sao thì những hoang thú và tà vật cường đại kia sẽ không nói đạo lý với ngươi. Nếu nương ngươi ở trên trời linh thiêng biết được cũng sẽ không đồng ý..."
Phương Tịch rút nắp hồ lô ra đổ vào trong miệng một hớp Thanh Trúc Tửu.
Năm đó Lương quả phụ liều chết mang về được chút vật tư, từ đó thân thể đã không được tốt, mười năm sau đó đã rời khỏi nhân gian.
Cũng may lúc đó tiểu Trùng đã trưởng thành, đồng thời còn có sư phụ Chu Quân dìu dắt nên đã một mạch đạp phá rất nhiều cửa ải Luyện Khí mà Trúc Cơ thành công!
Sau đó tiểu Trùng đã gia nhập một đội săn yêu do các tán tu quen biết tạo thành, thường xuyên ra ngoài bắt yêu lấy thịt yêu thú.
Thật ra tài nguyên của man hoang rất phong phú, chỉ xem tu sĩ có nguyện ý dùng mạng đi lấy hay không.
Đương nhiên không thể nói là an toàn, tu sĩ Trúc Cơ không cẩn thận cũng sẽ vẫn lạc.
Dù tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh nếu gặp phải hoang thú thì cũng chỉ có một chữ chết.
Điểm kỳ lạ chính là hơn hai mươi năm qua Phường Thị Hắc Nham vẫn chưa bị hoang thú và tà vật tập kích.
Đối với chuyện này Phương Tịch cũng biết rõ, chắc chắn đây là nồi của Tam Giác Nguyên Tê!
Nguyên Cổ Hoang Thú để lại khí tức ở đây thì không phải bách thú sẽ tránh lui sao?
Mà nó làm như vậy có lẽ là chỉ đang nuôi heo mà thôi.
Nhìn Phường Thị Hắc Nham bây giờ không ngừng phát triển, sắp hình thành văn minh và hệ sinh thái tu sĩ hoàn toàn mới thì Phương Tịch đã biết, ngày thu hoạch không còn xa.
"Ta đi thăm sư phụ một chút..."
Sau khi nói chuyện một hồi thì tiểu Trùng đứng dậy cáo từ rồi đi bái kiến Chu Quân.
Theo cảm ứng của Phương Tịch thì thương thế của Chu Quân đã tiếp tục chuyển biến xấu nên không còn cách nào cứu thì có lẽ chỉ trong mấy năm nay.
"Cũng thú vị!"
Hắn thì thào rồi trở vào động phủ của mình.
Trong hư không lóe lên ánh bạc, một con chim xanh nhỏ bay ra, nó còn ngậm một bức thử trong mỏ.
Phương Tịch nhận lấy rồi mở ra xem, quả nhiên là thư của Vân Hi và Liễu Nhứ.
Trong thư lần này, ngoại trừ các nàng kể lại một số tin tức thành Thiên Phạm càng ngày càng không chịu nổi ra thì cũng nói một nan đề trước mắt.
Từ khi Vân Hi và Liễu Nhứ tiến vào Địa Tiên giới mặc dù tu vi tăng nhanh như gió nhưng vẫn còn cách xông vào đại bình cảnh Phản Hư một đoạn.
Mà lúc này, trong các sư tỷ muội ở cùng các nàng có một vị Đại sư tỷ đã tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn, thậm chí còn hoàn thành tu hành công pháp ngũ hành phụ trợ.
Lúc này cô ta đang muốn trùng kích đại bình cảnh Phản Hư nhưng lại thiếu linh vật đang hỏi vay của rất nhiều sư tỷ muội...
'Trong thành Thiên Phạm vẫn có thể mua được linh vật Phản Hư sao? Hay là đường dây của Thiên Mị Tông?"
'Không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?'.
Phương Tịch trừng mắt nhìn.
Lúc này Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ xem như đứng trước cục diện khó cả đôi đường, dù sao tình nghĩa vẫn còn đó nếu không xuất thủ tương trợ thì chắc chắn sẽ tổn hại nhân duyên, đồng thời còn có thể đắc tội với sư thúc Phản Hư tương lai!
Đối với những chuyện này thì Phương Tịch luôn không đưa ra đề nghị mà chỉ mặc cho hai nàng tự quyết.
"Chủ nhân, chủ nhân, khi nào chúng ta ra ngoài chơi, nơi này quá nhàm chán..."
Tiểu Thanh đáp xuống đất rồi hóa thành một thiếu nữ cố đôi mắt sáng long lang, kéo lấy ống tay áo của Phương Tịch nói.
"Đi ra ngoài chơi? Ngươi không biết ở bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm sao?"
Phương Tịch cười lắc đầu: "Có chỗ này để tạm thời nghỉ ngơi, có được hai mươi năm rảnh rỗi thì ngươi phải cười trộm rồi..."
Huống chi tu sĩ Phản Hư đi săn một con Nguyên Cổ Hoang Thú mà chậm trễ hai mươi năm cũng không đáng kể chút nào.
Còn có người vì đi săn dù năm mươi năm, một trăm năm cũng liên tục truy tung không ngừng.
Đương nhiên tình huống này cũng rất đặc thù, gần như tài liệu của Nguyên Cổ Hoang Thú đó rất quý hiếm, đồng thời còn có liên can đến phá cảnh tu vi thậm chí cứu mạng.
"Cũng đúng... Ở lại còn có thể xem được trò hay."
Tiểu Thanh nhìn về phía động phủ của Chu Quân: "Lão đầu kia đã cách cái chết không xa nữa, đây là chuẩn bị đoạt xá sao?"
Dù sao Chu Quân cũng là tu sĩ Nguyên Anh, nếu thật sự đến thời khắc sống còn nhục thân sụp đổ thì Nguyên Anh vẫn có thể đoạt xá!
Như vậy y sẽ có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, đồng thời nếu thân thể đoạt xá rất phù hợp, tốt nhất là linh căn giống nhau, còn tu luyện cùng một pháp môn thì sẽ có thể khôi phục tu vi rất nhanh.
Dù sao sau khi Nguyên Anh đoạt xá thì sẽ không cần độ kiếp cô đọng Nguyên Anh nữa mà chỉ cần khôi phục pháp lực là được.
"Có lẽ vậy..."
Phương Tịch nhìn về hướng động phủ của Chu Quân, trong mắt có vẻ khó hiểu.
Nửa tháng sau.
Giữa thiên địa chấn động ầm ầm, linh khí trong phạm vi trăm dặm chen chúc nhau đến, hội tụ về nơi nào đó ở thành tây.
Một cỗ linh áp vượt xa Kết Đan xuất hiện rồi không ngừng khuếch tán ra bốn phương, tám hướng, chấn kinh trăm dặm.
"Đó là..."
"Thiên tượng Kết Anh?"
"Phương hướng Lôi Hỏa Đường, chẳng lẽ là Lôi Hỏa Chân Nhân sắp ngưng tụ Nguyên Anh sao?"
Rất nhiều tu sĩ đều rối rít dừng công việc trên tay lại, mặt hiện ra vẻ chấn động và hâm mộ.
"Không xong, phường thị mới có chút khởi sắc thì sắp đại loạn rồi..."
Mấy tên lão tu khác thì lại đau lòng nhức óc, gần như chửi ầm lên: "Sao Thiên Phạm Bang lại nguyện ý để Lôi Hỏa Đường sinh ra một vị Nguyên Anh chứ? E là đại chiến sắp nổ ra rồi..."
Phương Tịch cũng không thể không thừa nhận đối phương nói rất có đạo lý.
Mà thật sự sốt ruột phải là Chu Quân mới đúng.
Người này ẩn giấu tu vi, vốn dĩ một đám tu sĩ Kết Đan sẽ không thể nào phát hiện được.
Nhưng nếu là tu sĩ Nguyên Anh thì sẽ khác.
Bởi vậy bất kể y có kế hoạch gì thì cũng phải lập tức đẩy mạnh mới phải.
"Lôi Hỏa Chân Nhân... Đại nạn chạy thoát, thành lập bang phái, thu thập tài nguyên... Chỉ hai mươi năm đã xông vào bình cảnh Nguyên Anh?"
Phương Tịch sờ cầm rồi nhìn phương hướng linh vân hội tụ: "Cũng thật sự có chút số mạng của nhân vật chính mà..."
Trong kỳ quang lấp lóe trên đỉnh đầu của hắn có một con cổ trùng đặc thù tựa như bát trảo tri chu xuất hiện, nó có vẻ hơi kích động với mảnh linh vân kia, nói đúng hơn là người có đại khí vận ở phía dưới linh vân.
Từ sau khi hắn có được Khí Vận Cổ cấp năm này thì nó vẫn luôn giúp được hắn.
Cho tới bây giờ nó còn đang giúp Phương Tịch che giấu thiên cơ.
Chỉ là theo hắn không ngừng đột phá cảnh giới thì hiệu quả của con cổ trùng này sẽ càng ngày càng kém, trừ phi... Hắn lại tế luyện tăng phẩm cấp của nó!
Phương Tịch đã tìm được phương pháp thăng luyện trong Bí Cảnh Cốc Thần nhưng muốn tế luyện con cổ trùng cấp năm này đến cấp sáu lại rất khó.
"Nguyên Anh... Có tu sĩ Kết Đan viên mãn tấn thăng Nguyên Anh? !"
Trong động phủ của Chu Quân, tiểu Trùng nhìn cảnh này cũng rất kinh ngạc.
"Ai... Lão phu vốn cho rằng vẫn có thể chống đỡ thêm chút thời gian."
Chu Quân nhìn thiên biến dị tượng thì lại thở dài rồi phẩy tay áo.
Một đạo hào quang đen nhánh xuất hiện rồi quấn quanh tiểu Trùng.
Tiểu Trùng lập tức giật mình, hừ một tiếng, từ trong mũi phun ra hai đạo kiếm khí.
Kiếm thuật mà tiểu Trùng tập chuyển chỉ bình thường nhưng lại có một đạo Phế Kim Kiếm Khí, bình thường có thể thông qua hô hấp thổ nạp ngũ kim chi tinh rồi tế luyện đặt trong kinh mạch của phổi, lúc sử dụng chỉ cần hư một tiếng là có thể thông qua xoang mũi mà thi triển ra, đả thương người trong vô hình, chính là át chủ bài giữ mạng của tiểu Trùng.
Đáng tiếc, kiếm khí chém lên hào quang đen nhánh vậy mà lập tức tiêu tán vô tung.
"Sư phụ... Tại sao?"
Tiểu Trùng đầy vẻ không thể tin được.
Tiểu Trùng chợt nhìn thấy trên đỉnh đầu của Chu Quân có một món pháp bảo hình đỉnh đen nhánh hiện lên, nó tản ra ba động khiến sắc mặt của tiểu Trùng đột biến: "Pháp bảo Kết Đan... Sư phụ lại là tu sĩ Kết Đan..."
"Cũng không phải!"
Chu Quân mỉm cười rồi mang tiểu Trùng vào trong một mật thất.
Y ngồi xếp bằng, trong quang mang lóe lên trên thiên linh ở đỉnh đầu có một Nguyên Anh xuất hiện.
Nguyên Anh này có vẻ hơi gầy, diện mạo cũng không giống Chu Quân.
Dù sao Chu Quân ẩn cư ở đây cũng đã thay đổi dung mạo.
Lúc này y nhìn tiểu Trùng chăm chú rồi cười lạnh: "Đồ nhi... Trước đó ngươi đã giúp sư phụ rất nhiều rồi thì hôm nay lại giúp sư phụ lần nữa đi!"
Nguyên Anh nói xong thì hai tay kết quyết.
Theo tiếng chú văn thần bí, Nguyên Anh lập tức thuấn di biến mất.
Một chớp mắt sau đó, Nguyên Anh của Chu Quân xuất hiện trong thức hải của tiểu Trùng!
'Hỏng rồi...'.
Trong mắt của tiểu Trùng chảy nước mắt ra, nghĩ đến rất nhiều truyền thuyết lão quái Nguyên Anh đoạt xá trùng sinh...
...
"Bắt đầu rồi sao?"
Phương Tịch cầm hồ lô rượu đổ vào miệng một ngụm Thanh Trúc Tửu, nhìn chăm chú từng tia lôi đình ầm ầm đánh xuống ở phương xa.
Dù đối với hắn bây giờ lôi kiếp của Nguyên Anh thật sự hắn có thể phá trong nháy mắt.
Nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh mới toái đan thành anh thì chính là khảo nghiệm sinh tử!
Ầm ầm!
Từng tia lôi đình đánh xuống, trong nháy mắt đã qua chín tầng lôi!
"Lôi Hỏa Chân Nhân này, không đúng, Lôi Hỏa Chân Quân thật sự có chút số mệnh... Vậy mà hắn thật sự có thể thành."
Tiểu Thanh nhàn nhạt phê bình.
"Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc, Tắc ông được ngựa, sao biết không phải họa!"
Khóe miệng của Phương Tịch vẽ ra một đường cong kỳ dị.
Không có ai hiểu rõ bản chất của Phường Thị Hắc Nham bây giờ hơn hắn.
Cũng không biết một vị đột phá Nguyên Anh có khả năng hấp dẫn con Nguyên Cổ Hoang Thú kia đến không?
Dù bây giờ không sử dụng Khí Vận Cổ thì Phương Tịch cũng biết khí vận của Lôi Hỏa Chân Quân, tuyệt đối đã suy đến cực điểm, đã đến mức bị huyết vân che phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải họa sát thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận