Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 704: Giao dịch

"Thật sự là... Cả đám cũng không khiến người ta bớt lo mà."
Tang Thanh Phong.
Phương Tịch cầm Thái Nhất Kinh, đang xem tường thuật trực tiếp.
Chỉ thấy Bát Môn Bích Ba Trận dập dờn lôi quang, sau đó ầm ầm tản đi hóa thành dòng nước đầy trời.
Khi hắn thấy tay phải của Tả Tiểu Huyên giơ cao một cái dùi đen nhánh trên dùi còn có vô số xiềng xích nhỏ, trói Nguyên Anh của Mạnh Chu Tử thì vịn trán.
Hắn cũng đã thả khôi lỗi vi hình trên thân nàng để định vị và điều tra nên đương nhiên hắn biết nàng còn tự xây dựng một tổ chức nhỏ, lôi kéo không ít tu sĩ là để báo thù.
Bởi vậy, hôm nay sau khi hắn nhận được tin tức cũng không cản nàng lại.
Dù sao mình cũng có thể đến Vương gia nói một chút... Chắc hẳn bản tôn sẽ cho chút thể diện.
Chẳng qua cũng chỉ là một con chó thôi mà...
Nhưng sau đó linh lực Hóa Thần ba động và dị tượng tác động đến thiên địa nguyên khí vạn dặm khiến Phương Tịch càng đau đầu hơn.
Đương nhiên hắn không thể nào giám thị toàn bộ Huyền Minh Uyên nhưng căn cứ vào kỹ thuật đài khí tượng của Cửu Châu giới thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng giám sát được linh khí triều tịch.
Trước đó Thái Nhất đã cảnh báo, kiểm tra đo lường được nguyên khí triều tịch cấp Hóa Thần thậm chí Phản Hư!
'Lại có tu sĩ Phản Hư xuất thủ... Là lão long kia sao?'.
Phương Tịch thì thào, hắn cũng không định lập tức đi tra xét.
Lúc này nói không chừng đối phương còn chưa đi, ngây lập tức đi điều tra nói không chừng sẽ đụng mặt trực tiếp, không khác gì tự sát.
Tốt nhất vẫn là làm như không thấy bất cứ thứ gì, qua một thời gian rồi lại đi.
Hắn tĩnh tọa một lát thì đã thấy một đạo quang hoa đã đi mà quay lại, hạ xuống bên ngoài động phủ rồi quỳ trên mặt đất.
"Phong chủ... Tiểu Huyên tự tiện xuất thủ giết Mạnh Chu Tử, xin phong chủ trách phạt."
Tả Tiểu Huyên liên tục dập đầu.
"Ai..."
Một hồi lâu sau, đại môn động phủ mở ra, Phương Tịch nhìn nữ tu mang mặt nạ này cũng có chút bất đắc dĩ: "Ngươi vì thù riêng mà làm tổn hại lợi ích của phường thị, không thể không phạt... Nay rút hết tất cả chức vị của ngươi, mặt khác... Ngươi tự đến Hình Đường lãnh hình phạt chín mươi chính tia lôi phệ."
"Tuân lệnh..."
Thân thể mềm mại của Tả Tiểu Huyên run lên, nàng biết mặc dù hình phạt lôi phệ chỉ dùng trận pháp mô phỏng lôi đình nhưng một tia lôi đình cũng đủ khiến tu sĩ Kết Đan trọng thương, loại Nguyên Anh chưa từng luyện thể như nàng thì chín mươi chín tia đánh xuống cũng sẽ vứt bỏ hơn phân nửa cái mạng.
Nhưng lúc này nàng lại không thể nào nghĩ ra được cách khác, chỉ đành đón lấy.
Nếu không thì chỉ còn một con đường chết.
Phương Tịch nhìn bóng lưng này rời đi thì lại gật nhẹ đầu, vẫn tính là người dám chịu trách nhiệm.
Nếu nàng giết Mạnh Chu Tử xong lập tức bỏ chạy thì hắn cũng chỉ có thể khiến nàng hình thần câu diệt...
Một con mộc khôi lỗi cấp Nguyên Anh lướt thấp qua mặt biển, nhấc lên từng gợn sóng.
Đầu tiên nó đến nơi Tả Tiểu Huyên mai phục Mạnh Chu Tử trước đó ở lại một lát rồi sau đó bay về phía lục địa.
Khôi lỗi này dừng độn quang lại trên bờ biển gần đó, nó chợt giang hai tay ra.
Vô số giáp trùng như Kim Quy Tử từ trong thân thể nó bay ra, lít nha lít nhít bay đi, chui vào đại địa, nham thạch, rừng cây, thậm chí Huyền Minh Trọng Thủy...
Mấy canh giờ sau, từng con Kim Quy Tử hội tụ lại giữa không trung hình thành một đồ án kỳ dị.
Mộc khôi lỗi bước đến nơi Kim Quy Tử đánh dấu trên mặt đất, năm ngón tay phải khép lại rồi đánh xuống một quyền.
Ầm ầm!
Một cái hố to xuất hiện, sau đó một mảnh lân phiến đỏ như máu bị một đoàn kim quang bao phủ chậm rãi lơ lửng bay lên.
"Long lân cấp năm? !"
Trong miệng của khôi lỗi phát ra tiếng nói mang theo sự nghi ngờ, nó cất long lân lại rồi đi đến nơi Kim Quy Tử đánh dấu khác.
Chỗ này còn hội tụ không ít tàn thi của yêu thú, dường như chúng tranh đoạt một chút bùn đất màu nâu mà giao chiến đến chết, còn có con trên thân sinh ra dị biến, mọc lân phiến và hắc giác.
"Đất từng bị long huyết nhuộm qua..."
Mộc khôi lỗi không do dự nữa, hai tay của nó lập tức chuyển động như quạt gió, kháp từng ấn quyết.
Vô số thủ ấn hội tụ hình thành một bí thuật.
Trong lớp đất xung quanh có từng sợi tơ đỏ như máu xuất hiện, hội tụ thành một thể, hình thành dáng vẻ một con tiểu long mơ hồ, phát ra tiếng gầm thét.
Sau đó... Lại ầm ầm vỡ vụn.
Con mộc khôi lỗi này đứng dậy, không nói lời nào mà xông vào trong Huyền Minh Uyên.
Cách đó mấy trăm dặm.
Phương Tịch ngậm miệng, không nói một lời, cũng trở lại Tang Thanh Phong.
'Chỗ đó có một con Giao Long cấp năm vẫn lạc... Còn là Xích Huyết Giao!'.
'Ta nhớ là trong Ngự Long Tông, bản mạng linh thú của Cầm Long Tử chính là một con Xích Huyết Giao cấp năm thì phải?'.
'Xem ra không phải lão long Phản Hư xuất thủ mà là có tu sĩ Phản Hư có thần bí xuất thủ xử lý Cầm Long Tử?'.
Biểu lộ trên mặt của Phương Tịch như đau trứng: "Động thủ ở đâu không được, hết lần này tới lần khác lại ở Huyền Minh Uyên, đây không phải tìm phiền phức cho ta sao?"
Song phương đều có chiến lực Phản Hư, hắn cảm thấy bản thân nhỏ yếu bị kẹp ở giữa, vừa đáng thương lại bất lực...
"Cũng may Cửu Châu giới đã hoàn thành Cơ Quan Thành, bây giờ đang vận hành thử lần cuối, miễn cưỡng tính như một chút an ủi... Không được, ta phải đến nói với Quỷ Phủ trang bị thêm mấy khẩu Tiêm Tinh Pháo mới được..."
Một đoạn thời gian tiếp theo, Phương Tịch trốn trong xó ít ra ngoài, chờ Ngự Long Tông nổi trận lôi đình bất cứ lúc nào, phái cao thủ tra xét, mình còn phải hỗ trợ.
Nhưng thật ra là hắn chuẩn bị chỉ cần hơi gió có gì không đúng sẽ lập tức chạy trốn.
Kết quả vượt ngoài dự liệu của hắn, Ngự Long Tông lại nhẫn nhịn, bề ngoài không có chút động tĩnh nào, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Phản ứng này khiến Phương Tịch tin chắc... Biến lớn sẽ nằm ở phía sau!
Ngày hôm nay, Phương Tịch lại nhận được thư của Mặc Môn.
Thần thức của hắn tiến vào ngọc giản, vừa mang theo sự vui mừng lại có một tia bất đắc dĩ.
Một lúc sau, hắn vẫn đưa ra quyết định, lúc này hắn hóa thành một đạo ma quang, lắc một cái ở giữa không trung, độn quang thu liễm cực hạn, âm thầm bay về phía Huyền Minh Uyên.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Phường Thị Không Tang có một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Bóng người này trong suốt, hai bên gương mặt như dày đặc vảy, trong tay đang cầm một viên châu kỳ dị.
"Xích Huyết bỏ mạng, lão tổ đã cảm thấy Huyền Minh Uyên có vấn đề từ lâu nên đặc biệt bao cho Ẩn Long Châu..."
Bóng người thì thào: "Không uổng công ta nằm vùng lâu như vậy... Để xem thử tên Thanh Hòa Tử này sẽ đi đâu..."
Viên châu trong suốt trong tay y lập rức phát ra một tầng hào quang, khiến thân hình y gần như trong suốt, dù thần thức hay linh nhãn của tu sĩ cấp cao cũng khó mà phát hiện được.
Ào ào ào!
Vô số Huyền Minh Trọng Thủy hình thành thủy triều, ầm ầm vỗ lên hòn đảo lớn bằng cương thiết.
Hàng rào cương thiết trong nháy mắt bị ăn mòn thành vô số lỗ đen nhưng lại có một 'dòng nước' đen nhánh lướt qua, đó là khôi lỗi máy móc vi hình lít nha lít nhít đang nhanh chóng sửa chữa lại.
Dùng tài liệu giá rẻ tiêu hao với Huyền Minh Trọng Thủy khiến nó duy trì trạng thái cân bằng - đây chính là ý tưởng khi thiết kế bình đài làm việc trên biển cỡ lớn.
Phương Tịch hóa thành một đạo độn quang bay về phía bình đài.
'Đinh, bắt đầu giao quyền kiểm tra...'.
'Đã nhận được quyền hạn tối cao...'.
Tiếng nói máy móc của Thái Nhất vang lên.
Phương Tịch không quan tâm đến rất nhiều họng pháo mà rơi xuống khu trung tâm của thành lũy bằng cương thiết rồi bước vào tầng hầm.
Sau khi bước vào thang máy rất dài thì hắn đã vào đáy thuyền ngập trong nước.
Xuất hiện trước mặt hắn tình là một tầng hầm khổng lồ, bốn phía được cương thiết vây quanh, ở trong lại có một hồ nước màu đen lớn.
Ào ào ào!
Lúc này hồ nước sôi trào, sau đó có một con bạch tuộc bò lên, trên mỗi xúc tua của bạch tuộc đều mang theo vẻ đẹp của sinh vật lẫn máy móc, hành động của nó rất lưu loát.
Bạch tuộc khổng lồ như giá đỡ, cái đầu lớn của nó mở ra, một khoang cửa xuất hiện, có một người từ trong đó bước ra, chính là Mặc Ngân Thu!
Lão nhìn xung quanh, trên mặt hiện ra vẻ hứng thú: "Thanh Hòa Tử đạo hữu... Thuật cơ quan khôi lỗi của ngươi thật giỏi. Chỉ là... Sao lại phải phiền phức như vậy?"
Theo suy nghĩ của lão, song phương tùy ý tìm một bãi đá ngầm trên mặt biển là có thể giao dịch rồi.
"Bên ngoài gần đây không yên ổn... Có tu sĩ Phản Hư lại tập sát Hóa Thần Ngự Long Tông."
Phương Tịch nói chầm chậm rồi nhìn Mặc Ngân Thu.
Mặc Ngân Thu như đang nghĩ đến điều gì đó, trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng.
"Xem ra đạo hữu đã đoán được rồi sao?" Phương Tịch đã nắm chắc trong lòng nên cố ý hỏi.
"Đây, cũng chỉ là suy đoán mà thôi... Dựa theo lời của môn chủ đời trước, bây giờ e là Ngự Long Tông đã bị lão long Phản Hư kia khống chế từ lâu rồi, thậm chí còn luyện tu sĩ nhân tộc cấp cao thành nhân sủng... Nếu không thì không thể nào giải thích vì sao chúng lại thu hoạch tông môn Hóa Thần thuộc hạ theo định kỳ, cách làm như vậy còn ma đạo hơn cả ma đạo..."
Mặc Ngân Thu không giấu giếm mà nói ra suy đoán của môn chủ đời trước: "Có lẽ thượng tông đã biết chuyện này rồi nên đang điều tra... Ngay Ngự Long Tông bị diệt đã không còn xa nữa!"
"Nếu chỉ là một tông môn bị yêu thú khống chế thì cũng không đến nỗi làm lớn chuyện... Có lẽ vẫn còn nhân tố khác, tỉ như... Yêu tộc nhúng tay? !"
Ánh mắt Phương Tịch lấp lóe, sau đó cười nói: "Đạo hữu gọi ta đến đây chắc là có chuyện quan trọng phải không?"
Nhắc đến chính sự thì thần sắc của Mặc Ngân Thu cũng trở nên nghiêm túc: "Nhờ có đạo hữu dốc sức hỗ trợ, chúng ta vất vả lắm mới tìm được sơ hở của Cửu Thanh Thần Lôi Trận nên đã có thể tiến vào bí cảnh... Mặc dù bí cảnh đó có khả năng làm suy yếu tu vi nhưng Ngũ Hành Cấm Chế bình thường chỉ cần tốn thêm chút thời gian, cuối cùng cũng có thể mài mòn... Ít ngày trước, Mặc Môn ta đã phá được cấm chế, trước tiến vào trong bí cảnh thăm dò, cũng có được thu hoạch nhất định..."
Dựa theo khế ước Tiên Linh Văn Thư trước đó thì đây là nội dung mà lão nhất định phải thông báo.
"Ồ? Không biết trong bí cảnh có thu hoạch gì?"
Phương Tịch hứng thú.
"Vẫn chưa thăm dò đến hạch tâm, chỉ mới ở bên ngoài đã phát hiện phương pháp khống chế khôi lỗi, linh thú đã không làm được nữa... Sau khi những khôi lỗi, linh thú thậm chí âm hồn tiến vào bí cảnh thì rất nhanh đã mất khống chế như nổi điên mà xông vào sâu bên trong."
Mặc Ngân Thu lắc đầu: "Bởi vậy vẫn phải dùng tu sĩ thăm dò nhưng vẫn còn khả năng làm suy yếu tu vi... Kết cấu bên trong rất phức tạp khiến lão phu xác nhận Cửu Thanh Thần Lôi Trận ở bên ngoài chỉ là hậu nhân phong ấn sau này."
Phương Tịch nghe vậy thì cũng cảm thấy hơi phiền phức.
Nhưng hắn càng không muốn tiến vào bí cảnh đó, nếu tu vi bị suy yếu đến Kết Đan sau đó gặp phải chút nguy hiểm đã vẫn lạc, vậy thì chẳng phải quá oan rồi sao?
"Mặc Môn ta tử thương thảm trọng, cuối cùng mới mang ra được vài món thu hoạch, mời đạo hữu xem..."
Mặc Ngân Thu phẩy tay áo, ba vật phẩm chợt xuất hiện, lơ lửng ở giữa không trung.
Ánh mắt của Phương Tịch bị một vật như dương chi bạch ngọc hấp dẫn đầu tiên.
Vật này to cỡ nắm đấm của trẻ con, bên trong như có ẩn chứa một tia khí, khiến hắn có cảm giác run rẩy và khát vọng.
Suy tư một lát, hắn mở miệng nói ra suy đoán: "Vật này... Chẳng lẽ là... Tiên ngọc? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận