Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 178: Kim Nha quát tháo

Mấy tháng sau.

Phỉ Thúy Nhai.

Trên Xích Huyết linh điền, tầng tầng lớp lớp mây mù dựa theo ý của Phương Tịch mà không ngừng biến hóa, điều chỉnh...

Bây giờ toàn bộ Tiểu Vân Vũ Trận trải qua Phương Tịch điều khiển tinh vi, uy lực ít nhất cũng tăng lên mấy thành.

"Cuối cùng đã xong... Bây giờ, ta miễn cưỡng cũng xem như Trận Pháp sư cấp một hạ phẩm."

Phương Tịch cầm lệnh bài cấm chế, vẻ mặt vui mừng.

Trải qua một thời gian nghiên cứu, tiến bộ trên đạo trận pháp của hắn có thể nói ngày đi ngàn dặm.

Chỉ có thể nói thần thức không hổ là lợi khí vô thượng phụ trợ tu luyện tu tiên bách nghệ.

Bây giờ hắn nghiên cứu trận pháp cũng không khác gì với bật hack.

Mà cho đến bây giờ, Phương Tịch mới biết, cùng là trận pháp, nhưng tử trận dù được bố trí tốt thì uy lực cũng kém xa với hoạt trận có người thao túng.

Mà dựa vào lệnh bài cấm chế thì thằng ngốc thao tác và Trận Pháp sư đích thân chủ trì trận pháp cũng là một trời một vực.

Cụ thể hơi thì tử trận dễ bị Phá Cấm Phù cùng giai quấy nhiễu nhất, hình thành thông đạo, sau đó bị xâm lấn rồi phá hư.

Mà hoạt trận thì có thể kịp thời chặn lại tổn hại, vây khốn hoặc chuyển dời địch nhân đã xông vào trong trận.

Về phần Trận Pháp sư thao túng trận pháp?

"Trận pháp nhập môn chỉ là cơ sở, sau này còn có kỹ xảo Điệp trận, Sáo trận, nói đơn giản chính là trận trong trận.

Phương Tịch giải khai được một đề mục trận pháp, đôi mắt tỏa sáng: "Hóa ra cái gọi là Sáo trận chính là trận trong trận, trong trận pháp lại bố trí thêm một trận pháp, diệu thật!"

Kể từ đó, dù địch nhân dựa vào Phá Cấm Phù, sau khi xông vào trận cũng chỉ rơi vào trong khốn trận hoặc sát trận lợi hai hơn mà thôi.

Đồng thời trận pháp lưu chuyển, hoàn toàn có thể tự động sửa chữa sơ hở, sẽ không bị Phá Cấm Phù dễ dàng công phá.

Lúc này, Phương Tịch chợt cảm nhận được bên ngoài trận pháp có người đến.

Hắn lập tức không chút suy nghĩ, ngón tay kháp thành một đạo pháp quyết, đánh vào sương trắng ở bên cạnh.

Mây mù tản ra, một thông đạo xuất hiện.

Phong Mãn Lâu đang cầm Truyền Âm Phù định gõ cửa, nhìn thấy đường mở ra, không khỏi khẽ giật mình, nhưng vẫn bay vào: "Phương huynh!"

Thần sắc y mang theo chút hoảng loạn, nhưng vẫn chưa phát hiện tu vi của Phương Tịch có biến hóa.

Đây là trong thời gian gần đây Phương Tịch nghiên cứu ra tiểu khiếu môn nào đó.

Sau khi luyện thành thần thức, dựa vào đặc tính nhất thể với Yêu Ma Thụ, hắn có thể mang một phần pháp lúc dự trữ trong bản thể Yêu Ma Thụ, đạt được hiệu quả ẩn giấu tu vi.

Hôm nay, dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thậm chí đại viên mãn đến nhìn hắn đều chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng sáu bình thường, pháp lực bình thường.

"Phong huynh, nhìn ngươi có vẻ vội vàng, có chuyện gì quan trọng sao?"

Phương Tịch hỏi.

"Chuyện lớn không tốt, Kim Diễm Đảo Kim Nha lão quái kia chữa khỏi thương thế, lại không chút kiên kỵ, muốn cưỡng ép thu mua mấy cửa tiệm ở Linh Không Đảo của chúng ta."

Phong Mãn Lâu vội nói: "Đảo chủ mời Phương đạo hữu đến Hồ Kính Nguyệt, cùng thương lượng đối sách!"

"Kim Nha lão quái sao?"

Đôi mắt Phương Tịch hơi híp lại.

Lão tu Luyện Khí mười tầng này lúc trước bị hắn đánh gần chết, dưỡng thương mấy năm, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí dò xét xung quanh mấy năm.

Sau khi phát hiện cừu địch Ngân giáp cự nhân đã rời khỏi, từ từ lại trở nên không chút kiêng kỵ.

Thế nhưng là trước khác nay khác.

Hắn tu luyện Trường Sinh Thuật, không thể nào rời khỏi Phỉ Thúy Nhai nửa bước.

Bởi vậy Phương Tịch chỉ có thể gượng cười nói: "Phong huynh, thật có lỗi... Ta không muốn rời khỏi Đào Hoa Đảo, tái khởi tranh đấu!"

Phong Mãn Lâu kinh hãi: "Đây chính là đảo chủ mời! ?"

Mặc dù địa vị của Phương Tịch so với khách khanh còn cao hơn một chút nhưng dù sao cũng phải cho địa chủ mặt mũi chứ?

"Đi thong thả, không tiễn!"

Sắc mặt Phương Tịch từ từ trở nên không cảm xúc gì, xoay người rời khỏi.

"Ngươi... Ai!"

Phong Mãn Lâu chỉ có thể giậm chân, hậm hực trở về phục mệnh.

"Không phải không muốn mà là thật sự không thể!"

Nhìn bóng lưng Phong Mãn Lâu rời khỏi, Phương Tịch yếu ớt thở dài.

Hắn bị Trường Sinh Thuật trói buộc, không thể rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa, cũng thật sự hữu tâm vô lực.

"A? Không đúng!"

"Bây giờ pháp lực của ta đã đến Luyện Khí hậu kỳ, lại có thần thức tương trợ, liên hẹ với Yêu Ma Thụ càng chặt chẽ hơn... Vẫn chưa từng thử xem khoảng cách xa nhất mà!"

"Hơn nữa..."

Phương Tịch bước ra một bước, chui vào trong mây mù, trong nháy mắt đã đến bên ngoài Phỉ Thúy Nhai.

Một dặm, hai dặm...

Bốn dặm, năm dặm.

Cảm giác Tuần Hoàn Chu Thiên sắp bị đứt kia vẫn chưa xuất hiện.

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên, không ngừng thử nghiệm phạm vi cực hạn này.

Cuối cùng sau khi hắn cách Phỉ Thúy Nhai khỏng mười dặm, lại cảm nhận được loại cảm giác sắp đứt liên hệ kia.

"Mười dặm sao? Cách Hồ Kính Nguyệt còn một đoạn nữa..."

Hắn yếu ớt thở dài, nhưng lại chưa uể oải.

Ngược lại dưới một ý niệm trong đầu của Phương Tịch, Yêu Ma Thụ nổ vang một tiếng, vô số rễ cây bắt đầu tập trung đột phá một phương hướng.

Trong nháy mắt đã xuyên qua Tiểu Vân Vũ Trận, đi đến hướng tây của Phỉ Thúy Nhai, lại kéo ra bên ngoài mấy dặm.

Yêu Ma Thụ vẫn luôn bị Phương Tịch hạn chế, thật ra nếu rễ của nó trải rộng sẽ vô cùng đáng sợ.

Thậm chí tương lai có thể phủ kín toàn bộ Đào Hoa Đảo cũng không thành vấn đề!

Mà ở trong phạm vi của rễ, đương nhiên sẽ có thể tính như phạm vi của bản thể Yêu Ma Thụ.

Kể từ đó, cực hạn của Phương Tịch, lại có thể kéo ra bên ngoài thêm một đoạn, đến khu vực Song Tử Phong, Hồ Kính Nguyệt.

"Cuối cùng... Không cần ngồi tù nữa."

"Hoặc nói là nhà tù được mở rộng, từ Phỉ Thúy Nhai biến thành phạm vi Đào Hoa Đảo?"

Phương Tịch bắt đầu trở về.

Mà theo hắn trở về thì rễ của Yêu Ma Thụ cũng đang chậm rãi co rút lại.

Không có Tiểu Vân Vũ Trận che chở, vẫn có nguy hiểm bản thể Yêu Ma Thụ bị phát hiện.

Tình huống rễ lan ra chỉ có thể sử dụng trong trường hợp đặc biệt khi Phương Tịch muốn đế Hồ Kính Nguyệt.

Đồng thời trước kia Yêu Ma Thụ còn rất nhỏ, rễ không thể lan xa như thế, bây giờ thì có thể miễn cưỡng làm được.

Cho dù có thể đến Hồ Kính Nguyệt nhưng chuyện Kim Nha lão quái lần này, Phương Tịch cũng không định xuất thủ.

Chẳng qua là muốn cướp cửa tiệm của Phong gia, Mạc gia, Nguyễn gia ở Linh Không Đảo không liên quan đến căn cơ sinh tử tồn vong.

'Nhưng mà Kim Nha lão quái chính là tu sĩ Luyện Khí viên mãn, bây giờ lại không biết xấu hổ mà vơ vét tài nguyên, chẳng lẽ là bị Ngư Linh Tử kích thích, muốn trùng kích Trúc Cơ sao?'.

Trong đầu Phương Tịch chợt hiện ra một suy nghĩ.

Nếu để Kim Nha lão quái thành Trúc Cơ, ngược lại là mối họa lớn!

Thế nhưng năm đó hắn thật sự không bắt được đối phương khi có đại trận hộ đảo.

Dù sao cũng là một tên Luyện Khí đại viên mãn đó nha.

Trong trạch viện ở Phỉ Thúy Nhai.

Đại Thanh Ngư thấy không có ai, nhàn nhã phun bong bóng.

Ba ba!

Từng cái bong bóng nổi lên mặt nước, thậm chí còn bắt đầu thử trùng kích phạm vi trận pháp vây nhốt nó.

"Đại Thanh Ngư, ngươi không thành thật rồi."

Một giọng nói đột ngột ở bên cạnh vang lên.

Đại Thanh Ngư giật mình, mắt cá to lớn thấy trên hồ nước, chẳng biết từ lúc nào mà tên nhân loại đáng ghét đã đứng ở đó, cười nhìn qua nó.

Chuyện này khiến Đại Thanh Ngư cảm thấy muốn sống cũng khó khăn.

"Kỳ hạn mười năm đã đến, ta muốn ăn cá sống thái mỏng."

Phương Tịch cười ha ha, chợt hai tay kháp quyết.

Một đám mây mù bay xuống, hóa thành từng sợi xiềng xích, tóm lấy Đại Thanh Ngư.

Đại Thanh Ngư đã đạt cấp một trung phẩm đau khổ giãy giụa, nhưng muốn phá mấy sợ xích bằng mây trắng nhìn như mỏng manh này lại không có cách nào.

Trong đôi mắt của Đại Thanh Ngư không khỏi chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt, rơi trên mặt đấy lại phát ra âm thanh giòn vang.

Đó là từng hạt trân châu!

"Nước mắt cá hóa châu sao? Nếu là ở phàm tục cũng là trân bảo hiếm thấy..."

Phương Tịch buông lỏng thanh đao, đè đầu Đại Thanh Ngư xuống: "Chẳng lẽ ngươi có huyết thống Giao Nhân sao? Không đúng... Rõ ràng ta cho ngươi ăn là tinh huyết của Xà Giao mà!"

"Thôi, nể tình người còn có chút tác dụng, lại cho ngươi thêm một cơ hội."

Sau một khắc, Phương Tịch kháp quyết, thần thức phóng ra, đâm mạnh vào cơ thể Đại Thanh Ngư.

Đại Thanh Ngư giật mình, mắt cá trừng ra.

Dựa theo truyền thừa ngự thú của Miêu Đông, tu sĩ Trúc Cơ dùng thần thức lạc ấn để ngự thú thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Tu sĩ Luyện Khí không có thần thức tương trợ, mới cần phải mượn các loại đạo cụ như Huyết Khế Văn Thư.

Bây giờ Phương Tịch dùng chính là bí pháp lạc ấn thần thức cưỡng ép ký kết chủ phó khế ước chủ phó khế ước trong truyền thừa ngự thú.

Một lát sau, lạc ấn đã xong.

Trừ phi Đại Thanh Ngư tấn thăng Trúc Cơ, nếu không thì không thể phản khách bất kỳ ý niệm gì của Phương Tịch.

Đây chính là uy lực của thần thức Trúc Cơ.

"Ta lại cho ngươi thời gian mười năm, tinh huyết Xà Giao còn lại cũng cho ngươi, nếu ngươi không thể tấn thăng thành ngư vương cấp một thượng phẩm thì vẫn nên giết để ăn thịt đi."

Phương Tịch vỗ một chưởng đánh Đại Thanh Ngư bay về hồ, điềm tĩnh nói.

Đại Thanh Ngư tuôn trào nước mắt, mặc dù yêu thân mất đi tự do nhưng tốt xấu gì cũng bảo trụ được cái mạng nhỏ.

Lúc này nó nghe được mệnh lệnh của chủ nhân không khỏi liên tục gật đầu.

Sau khi thu phục Đại Thanh Ngư xong, Phương Tịch lại đến trùng xem Kim Quy Tử.

Sau khi lựa hết Thanh Hoa Kim Quy Tử ra, lại dùng pháp môn trong Ngự Trùng bút ký thuần phục từng con.

Dưa theo nội dung trong bút ký thì muốn khống chế loại yêu thú quần thể như bầy Kim Quy Tử này có hai biện pháp.

Thứ nhất chính là bồi dưỡng trùng vương, sau đó thần thức khế ước trùng vương, lại dùng trùng vương hiệu lệnh cho bầy trùng, mặc dù không thể điều khiển như cánh tay nhưng bầy trung có trật tự, vẫn tương đối nghe lời, hơn nữa tiêu hao cũng nhỏ.

Mà loại thứ hai là bố trí Khế Ước Trận Pháp chuyên môn, rồi thêm vào tinh huyết của tu sĩ, ký kết khế ước tương đối yếu kém với mỗi yêu trùng, kể từ đó khống chế bầy trùng có thể hoàn thành rất nhiều thao tác tinh tế, nhưng đối với tinh huyết và thần thức của tu sĩ thì tiêu hao tương đối lớn.

Phương Tịch cân nhắc lợi hại, đương nhiên là sẽ chọn loại đầu tiên, trong Thanh Hoa Kim Quy Tử chọn ra một con lớn nhất, yêu khí mạnh nhất bồi dưỡng làm trùng vương, sau đó ký kết chủ phó khế ước chủ phó khế ước với nó, lại dung trùng vương này để ra lệnh cho bầy trùng.

Sau khi hoàn thành tất cả, hắn phát hiện mình thiếu một tuổi linh thú.

Kim Quy Tử là vật sống không thể bỏ vào trong túi trữ vật.

Mà lúc trước hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện bồi dưỡng linh thú nên cũng không có mua túi linh thú dự bị.

Đây chính là trí giả ngàn lo, tất có được mất.

Cũng may mà Phương Tịch cũng có chân chạy.

Hắn nghĩ nghĩ rồi gọi Lô Quá đến.

"Lão gia có gì phân phó?" Tư thái Lô Quá bày ra rất thấp.

"Tu sĩ ở Đào Hoa Đảo mùng một, mười lăm đều tổ chức hội trao đổi ở Hồ Kính Nguyệt, ngươi cầm túi linh thạch này đến đó xem có túi linh thú không, nếu có thì mua hai cái mang về."

Phương Tịch lấy một túi nhỏ giao cho Lô Quá, bên trong đầy linh thạch hạ phẩm to bằng móng tay.

"Vâng!"

Lô Quá xoay xoay con mắt, nó làm chân chạy cho Phương Tịch đã quen, thỉnh thoảng còn có thể thu được chút tiền nhỏ vào trong túi bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận