Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 230: Tinh Linh Trúc Cơ

"Quả nhiên là tên ngốc liều mạng..."

Thần thức của Phương Tịch trong mảnh vỡ thấy cảnh này, không nhịn được mà cười lên.

Hôm nay, hắn nghe cách nói của Đại Vu, vô cùng cảm động.

"Cách mở Linh Khiếu của người ở đây đặc sắc tuyệt luân nhưng đến pháp môn thu nạp linh khí thì hơi thô sơ, chỉ dựa vào huyệt khiếu để cảm ứng, thu nạp thiên địa linh khí, sao có thể so với công pháp Tuần Hoàn Chu Thiên?"

Bởi vậy Phương Tịch tùy ý lấy ra một pháp quyết luyện khí, thêm vào chút lý giải của mình, sau đó cải tạo một phen, trở thành Khai Linh Kinh, truyền thụ cho Ba Cát.

Dựa theo tính toán của hắn, chắc chắn sẽ có thể giúp hiệu suất hấp thu linh khí của đối phương tăng lên, ít nhất cũng tương đương với một Linh Khiếu hoàn chỉnh, thậm chí hai cái.

Về phần công pháp thô lậu, có khả năng tẩu hỏa nhập ma?

Dù sao thì Vu Dân ở đây có thân thể cường hoành, không sợ làm mấy trò làm bậy, hơn nữa dù hại chết y... Vậy thì cùng lắm lại đổi Người cầm kính thôi!

Sau một thời gian ngắn.

Trước động phủ của Đại Vu.

"Ta thành công rồi!"

Thần sắc Ba Cát phấn chấn, đứng trước mặt Đại Vu.

"Ừm? Ngươi thật sự đã trở thành Vu chính thức!"

Đại Vu bắt lấy cánh tay của Ba Cát cẩn thận cảm ứng, trong đôi mắt đục ngầu có sự chấn kinh, lão chợt cười: "Đi thôi, đi vào động, lựa chọn Chiến Văn thích hợp với ngươi nhất!"

"Vâng!"

Ba Cát mang thao sự kích động, bước vào trong động.

Bên trong động rất tối, bởi vậy phải đốt đuốc.

Mà trên từng dãy bệ đá thì có từng tấm da thú, trên đó có rất nhiều hoa văn phức tạp và ký hiệu.

Thậm chí có ký hiệu không cần da thú mà khắc trên từng phiến đá, tất cả đường vân đều vô cùng rõ.

"Chiến Văn! Dùng thiên địa nguyên khí làm mực, bản thân làm vật trung gian, mang Chiến Văn khắc lên thân thể, là có thể thi triển vu thuật!"

Thần sắc Ba Cát động dung, lấy mảnh vỡ thanh đồng kính ra.

Biết được vật này không đơn giản nên thời điểm y lựa chọn Chiến Văn cũng cố ý mang nó theo.

Thần thức của Phương Tịch đảo qua, lại càng động dung hơn: "Đây là... Chẳng lẽ những thứ này đều là... Trận văn sao? !"

Hắn nhìn rất nhiều trận văn mà bản thân chưa bao giờ thấy, vô cùng động dung: "Đúng rồi... Căn cứ Vu Dân truyền miệng, vu thuật của họ là học từ trên thân của hung thú, những tấm da thú này, đều là da của hung thú..."

Trước đó Phương Tịch đã cảm thấy truyền thừa lực lượng của Vu Dân rất kỳ dị.

Lúc lạu lại quan sát tỉ mỉ, lập tức có được kết luận: "Vu khắc họa pháp văn trên người, tương tự với thủ đoạn Luyện Trận Nhập Thân..."

Luyện Trận Nhập Thân!

Ở Nam Hoang Tu tiên giới chỉ có vài Đại tông sư trận pháp mới dám thử, dù sao thân thể của tu sĩ cũng rất yếu.

Mà những Vu Dân này, hiển nhiên có thể phách mạnh mẽ, từng thiếu niên, thiếu nữ nâng đỉnh đồng đều không xem ra gì, lại có thể mở Linh Khiếu, cấu tạo thân thể cũng có chỗ đặc thù.

"Luyện Trận Nhập Thân, mở ra vu thuật..."

"Hành vi như vậy cũng tương tự với yêu thú thức tỉnh yêu thuật thiên phú..."

Thần thức Phương Tịch quét ngang, nhanh chóng nhớ kỹ từng đường vân trên da thú.

Những thứ này đều là tài phú quý giá đó nha!

"Ban đầu chọn Pháp văn, quyết định con đường sau này của Vu..."

Ba Cát tự lẩm bẩm: "Thanh Lang chọn Phong Nhận Pháp Văn, có thể khống chế sức gió, hình thành phong nhận... Tại phải lựa chọn thế nào?"

Đáng tiếc mảnh kính trong tay y không nhúc nhích, không có chút nhắc nhở nào.

Dù sao thì Phương Tịch đối với con đường Chiến Văn của Vu cũng hoàn toàn đen thui, nên không muốn làm mất mặt xấu hổ.

Hơn nữa chỉ điểm tiểu tử này sao có thể nhớ được những trận văn quan trọng này?

Nam Hoang Tu tiên giới.

Đào Hoa Các.

"Chúc mừng công tử xuất quan, công tử bế quan mấy tháng, chắc chắn tu vi có tiến bộ phải không?"

Kim Linh thấy Phương Tịch xuất quan thì rất vui, không khỏi tiến lên chúc mừng.

"Ha ha, đúng là có chút tiến bộ."

Ý cười trên khóe miệng của Phương Tịch làm sao cũng không giấu được.

Thông qua cảm ngộ ở trong động phủ của Đại Vu chuyển qua rất nhiều trận văn, hắn cảm thấy trận pháp nhất đạo mà mình vẫn luôn không ngừng chuyên cần, cuối cùng đã có đột phá.

Đến bây giờ, đã mơ hồ có thể sờ được cánh của Trận Pháp sư cấp hai. Ít ngày nữa sẽ có thể tiến vào cấp hai.

Trận pháp cấp hai!

Bất luận là tộc địa của gia tộc Trúc Cơ hay là phường thị... Đều cần đại trận cấp hai thủ hộ, một khi Phương Tịch thả ra tin tức này, bảo đảm người đến cửa sẽ cuồn cuộn không dứt, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều linh thạch.

Nếu là đến cấp ba...

Vậy thì địa vị thật sự không kém lão tổ Kết Đan bao nhiêu.

Không thấy Tống gia chỉ dựa vào một bộ trận pháp cấp ba mà có thể khiến hang ổ vững như thái sơn sao?

"Sau khi đến cấp hai, ta đã có thể bố trí đại trận cấp hai hạ phẩm, đương nhiên... Trận pháp mà ta bố trí sẽ có sơ hở, dù sao tự sáng tạo trận pháp vẫn luông phiên phức hơn học trận pháp cấp hai nhiều..."

"Nhưng mà ít nhất có thể thử sửa chữa Ất Mộc Thần Lôi tàn trận lại..."

Mặc dù đều là Trận Pháp sư cấp hai nhưng chưa chắc tày nghề của Phương Tịch có thể hơn vị tu sĩ Trúc Cơ tu bổ trận pháp lúc trước.

Nhưng Phương Tịch cũng có tuyệt chiêu, đó chính là trận văn kỳ dị đến từ dị giới kia.

Chỉ là tu bổ Ất Mộc Thần Lôi Trận một phen, hắn vẫn có thể làm được.

"Ha ha... Đại thúc, ta đột phá rồi!"

Vi Nhất Tịch cũng bước ra sân, miệng gặm quả đào, cười hì hì.

Xem tu vi của nàng đã đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy.

"Ừm, không tệ, tiếp tục cố gắng."

Thần sắc Phương Tịch điềm tĩnh.

Nếu không phải mình nhờ Kim Linh đưa nàng một viên đan dược phá giai thì tiểu ny tử có đột phá nhanh như vậy sao? Nằm mơ đi.

Cũng may mà hắn ước thúc bọn chúng, chỉ vì không muốn chúng bị dư ba của sự kiện đấu giá linh vật Kết Đan tác động đến, đến bây giờ cũng kém không nhiều.

Sau khi Phương Tịch sau khi xuất quan, lấy cớ là ra khỏi thành, nhưng thật ra là đi dạo một vòng đã xách về hai con yêu thú cấp hai, rồi đến phường thị bán, đổi lấy tài liệu.

Ngoại trừ tài liệu tu bổ khôi lỗi cấp hai ra thì còn có một số linh tài để hắn chuẩn bị tu bổ Ất Mộc Thần Lôi Trận.

Trong mật thất.

Phương Tịch triệu hồi Tiên Thiên Chân Hỏa, đốt một khối khoáng thạch màu vàng.

Nương theo nhiệt độ không ngừng tăng lên, khoáng thạch cũng từ từ tan chảy ra.

Mà ngay lúc khoáng thạch này chưa tan, mười ngón của hắn liên tục điểm, từ đó rút ra từng sợ tơ màu vàng kim, cắm vào trên cánh của khôi lỗi phi hành cấp hai ở bên canh như bện lại.

Mặc dù hắn mua truyền thừa khôi lỗi cấp hai nhưng bây giờ muốn tự chế tác khôi lỗi cấp hai thì vẫn chưa đủ sức.

Nhưng tu bổ đơn giản và bảo trì thì cũng không vấn đề gì.

Mấy canh giờ sau, nhìn khôi lỗi quạ đen sau khi trùng luyện thì trong lông vũ đen mơ hồ ánh lên màu vàng kim, Phương Tịch hài lòng gật đầu:

"Không tệ không tệ... Tốc độ của khôi lỗi phi hành này so với tốc độ bay của Trúc Cơ trung kỳ còn nhanh hơn một bậc... Ngoại trừ những tu sĩ có linh căn đặc thù như các loại Phong, Lôi!"

Phương Tịch lại lấy ra trận bàn và trận kỳ của Ất Mộc Thần Lôi Trận, bắt đầu suy nghĩ cách tu bổ trận này.

Thời gian từ từ trôi qua, ngay khi hắn đang có chút ý tưởng thì chợt nhíu mày.

Một khắc sau, hắn mở cấm chế trong mật thất ra, chỉ thấy một đạo Truyền Âm phù bay đến.

Phương Tịch tiếp nhận Truyền Âm phù, nghe vài câu, trên mặt chợt hiện ra sự vu mừng, lập tức xuất quan.

Trong đình viện.

Dưới Đào Hoa thụ, Nguyễn Tinh Linh mặc một bộ pháp bào màu hồng, nhút nhát e lệ đứng đó, người còn yêu kiều hơn hoa.

"Chúc mừng Nguyễn đạo hữu Trúc Cơ thành công! Đạo hữu dùng thân thể lớn tuổi Trúc Cơ thành công, quả thật là tấm gương cho chúng ta!"

Phương Tịch thấy cảnh này, cũng cười tươi, hành cổ lễ chúc mừng.

Tính toán thời gian, Nguyễn Tinh Linh bế quan Trúc Cơ cũng chỉ mới qua mấy tháng, bây giờ thành công xuất quan, đúng lúc.

"May mắn thành công thôi..."

Từng sợi tóc của Nguyễn Tinh Linh đã đen nhanh, không còn dấu hiệu chân tóc bạc trắng nữa, hiển nhiên sinh mệnh lực của nàng đã tăng lên.

Nàng cười nhu hòa, rồi nói tiếp: "Thiếp thân chợt nhớ đến một chuyện, nhất định phải về Hồ Vạn Đảo mau chóng giải quyết, Đan nhi vẫn phải giao cho đạo hữu dạy dỗ..."

Hành động khác thường này đã khiến Phương Tịch chú ý: "Sao Nguyễn đạo hữu vội như vậy?"

Nguyễn Tinh Linh cười khổ một tiếng, sắc mặt lại hơi tái đi.

Nàng phóng thần thức ra, sau khi xác nhận xung quanh không ai nghe lén, dường như mới hạ quyết tâm:

"Thật không giấu gì... Chuyện lần này ta Trúc Cơ, trong đó quả thật có rất nhiều điều khó nói."

'Ta đã biết, bán luôn Đào Hoa Đảo cũng không mua nổi linh vật Trúc Cơ...'.

Trong lòng Phương Tịch hơi động, lắng nghe Nguyễn Tinh Linh kể ra.

"Lần này thiếp thân có thể Trúc Cơ thành công, là đã nhận sự giúp đỡ của người ngoài, lần này trở về, chắc chắn phải trả lại nhân quả..."

Nguyễn Tinh Linh cười khổ nói, nhưng vẫn che giấu chuyện ma tu.

Phương Tịch cảm thấy, đây cũng là do nàng quá lo lắng, hơn nữa không muốn mọi người lo lắng vô cớ.

"Hồ Vạn Đảo... Cũng không phải đất lành."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, cũng nói ra lời tận đáy lòng: "Thật ra lần trước ta âm thầm tham dự chiến dịch Long Ngư Đảo để mưu cầu linh vật Trúc Cơ... Cảm thấy sau lưng Diệp tán nhân của liên minh Tam Thập Lục Đảo dường như có thế lực khác!"

"Diệp tán nhân?"

Nguyễn Tinh Linh giật mình, chợt tự lẩm bẩm: "Hóa ra là người này, vậy thì chút chuyện kia đều đã thông, đa tạ Phương đạo hữu đã nói chuyện này cho thiếp thân biết."

"Nguyễn đạo hữu, vẫn phải về Hồ Vạn Đảo sao? Bây giờ ngươi đã thoát khỏi lồng chim, cần gì phải trở về? Co đầu rút cổ trong tiên thành vài chục năm, chờ mọi chuyện qua đi, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Phương Tịch hỏi.

"Chỉ sợ không được..."

Nguyễn Tinh Linh nhẹ nhàng lắc đầu, lại có chút thê mỹ: "Đây là công pháp mà thiếp thân tu luyện, nhờ đạo hữu sau này giao cho Đan nhi..."

Nàng đưa ngọc giản qua, Phương Tịch dùng thần thức quét qua, phát hiện nó có tên là Huyền Âm Công, vậy mà là một môn công pháp về sóng âm hiếm thấy, sở trường là các loại pháp thuật sóng âm, sát phạt sắc bén, có thể tu luyện một mạch đến Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa tu tiên giả Ngũ Hành linh căn đều có thể tu hành, giá trị rất kinh người.

'Ngay cả công pháp căn cơ của nàng cũng giao cho ta, hiển nhiên nàng rất tín nhiệm ta...'.

'Nhưng dù như vậy cũng không chịu nói rõ... A, phía sau ngọc giản này lại có lời dặn dò?'.

Trong lòng Phương Tịch khẽ động, chỉ đành chắp tay: "Đạo hữu đi đường bình an, ta đích thân tiễn đạo hữu rời khỏi thành!"

Mấy ngày sau.

Phương Tịch và đám người Nguyễn Đan cùng tiễn Nguyễn Tinh Linh về đào.

Dù tính tình của Nguyễn Đan thanh lãnh nhưng lúc này hốc mắt cũng phải đỏ bừng.

"Được rồi, chúng ta trở về đi, không phải sinh ly tử biệt gì... Sư phụ của ngươi chỉ đi xử lý một số chuyện mà thôi..."

Phương Tịch khoát tay, dẫn đám người trở về.

Lúc xế chiều, Lô Quá rời khỏi Đào Hoa Các, dường như bị sự phồn hoa của Bạch Trạch Tiên Thành hấp dẫn, chuẩn bị ra ngoại thành dạo một vòng.

Y đi dạo, bất chợt chui vào một ngõ nhỉ, sau đó người bước ra là một ông lão râu bạc trắng.

Ông lão đi thắng ra tiên thành, đi đến chỗ không người ở ngoại ô, rồi lấy ra một tấm phù lục.

Phù này vuông vức, vậy mà là một tấm ngọc phù hiếm thấy.

Sau khi y cắn ngón tay, nhỏ máu vào thì bên ngoài phù lực chợt có quang mang lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận