Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 118: Lôi đài (2)

Mộ Thương Long khó có thể tin, nói với Trương Minh Định ở bên cạnh: "Người này là đại địch của con, nếu con gặp phải hắn có thể nhận thua."

Lão rất hiểu rõ sự khác biệt giữa Võ Giả và Võ Đồ.

"Hắn... Mạnh như vậy thật sao?"

Trương Minh Định cũng thắng một trận, cũng có chút không quá phục.

"Không chỉ mạnh, mà là thiên tư của hắn... Đại khái cũng chỉ có Đại sư huynh Phương Tịch của ngươi mới có thể sánh được." Mộ Thương Long thở dài, lão không biết tên đại đệ tử thiên tư hơn người kia đã đi nơi nào?

"Tây Môn lão gia tử mời xem!"

Trong một căn bao sương lớn nhất của Hồi Phong Lâu , một bàn tay có khớp xương thô to, lão giả tướng mạo uy mãnh đang cầm một cái tẩu thuốc màu vàng kim, lão im lặng nhìn kết quả của Thanh Mộc.

Một trung niên Võ Giã ở bên cạnh khom người nói: "Đây chính là Thanh Mộc, cũng bình thường như Trương Minh Định, đều xuất từ tiểu võ quán..."

"Hừ, Bạch Vân võ quán thì cũng thôi đi, Hữu Gian Võ Quán này ngay cả đỉnh núi cũng chưa từng qua bái đã tự tiện gầy dựng, rõ ràng không đem chúng ta nhìn ở trong mắt!"

Một Võ Giả phúc hậu khác cười híp mắt, gã sờ hai chòm râu nhỏ, gã là quán chủ Liệt Phong võ quán Tây Môn Hợp, hơn nữa gã cũng là nhi tử của Tây Môn lão gia tử: "Nhưng mà vận khí tốt, nhặt được một thiên tài, trong minh hết lần này đến lần khác vẫn có người muốn lôi kéo bồi dưỡng... Xin phụ thân cứ yên tâm, nhi tử đã động tay chân trong lúc rút thăm hôm nay, ở bên kia cũng có bố trí, đảm bảo trận tiếp theo tiểu tử kia sẽ bị khiêng xuống lôi đài."

"A Hợp!"

Bất chợt Tây Môn Lão gia tử trừng mắt.

Lúc lão hài lòng thì như lão nông đồng hương, vừa phát uy lại giống như Kim Cương trừng mắt khiến Tây Môn Hợp thở cũng không dám thở: "Phụ thân..."

"Ta đã nói từ lâu, ít dùng thủ đoạn hạ lưu này đi, có hại cho phẩm cách của Tây Môn gia chúng ta, chỉ là một tiểu võ quán, nhấc tay một cái là có thể khiến bọn chúng đóng cửa rồi, hà tất phải dùng thủ đoạn âm hiểm này?" Tây Môn Lão gia tử lắc đầu: "Huống chi... Ngươi không hiểu đại thế."

"Đại thế?" Tây Môn Hợp hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy... Võ Minh quá loạn, cần chỉnh hợp, đây là ý tứ của phía trên." Tây Môn lão thái gia lại chậm rãi hút một hơi khói trong tẩu thuốc: "Mặc dù Hoàng gia đã chạy rồi, nhưng vẫn còn Tiền gia... Làm thông suốt con đường của họ, phía dưới này chỉ là chút chuyện nhỏ, lại tính là gì? Tên Thanh Mộc gì đó, sau này chính là chó của ngươi, đối phó với chó của mình lại cần bản thân trực tiếp giết hay sao? Lãng phí!"

"Tiền gia một trong tứ đại thế gia ủng hộ chúng ta sao?" Ánh mắt Tây Môn Hợp sáng lên: "Vậy thì còn gì phải sợ... Ha ha, vẫn là phụ thân ngài đa mưu túc trí!"

Bây giờ, gã không chờ đợi nổi, muốn nhìn thấy sắc mặt phản đối của những tên kia như cha mẹ chết.

"A Ngốc, tốt."

A Ngốc xuống lôi đài, vẫn là bộ dáng thần du vật ngoại kia.

Nhưng Triệu quán chủ ở bên cạnh Phương Tịch đã ngồi không yên: "Phương lão đệ... Ta có một tôn nữ, tuổi vừa mới đôi tám, nhưng xinh đẹp như thủy linh, ngươi có muốn kết thân gia hay không?"

Phương Tịch cười ha hả ứng phó.

Thanh Tang vỗ vỗ bả vai A Ngốc: "Thanh Mộc, tốt... Đến, ăn bánh bao thịt, ra sân càng có lực hơn."

Vừa nói Thanh Tang vừa lấy ra một bọc giấy, bánh bao trong đó vẫn còn bốc ra hơi nóng.

"Đại ca..."

Thanh Mộc nhìn Thanh Tang một chút, cắn một miếng bánh bao thịt lớn, lộ ra nụ cười ngây thơ chất phác.

"Trận tiếp theo... Hữu Gian Võ Quán Thanh Mộc đối Liệt Phong võ quán Tây Môn Chung!"

Lúc này, lão giả có bướu thịt trên đài lại hô lên.

"Lại đến phiên, Phương lão đệ, đồ đệ này của ngươi mặc dù võ công cao nhưng rút thăm lại không tốt lắm..."

Triệu quán chủ lắc đầu: "Tây Môn Chung chính là nhi tử của quán chủ Liệt Phong võ quán Tây Môn Hợp, do hắn đích thân dãy dỗ, võ công cũng đã vào Chân lực từ lâu..."

"Đi thôi!"

Sắc mặt Phương Tịch bình tĩnh nói với A Ngốc.

A Ngốc gật gật đầu, bước lên lôi đài, đối diện là một người trẻ tuổi mặc y phục màu xích hồng, sắc mặt gã tràn đầy kiêu căng: "Thanh Mộc đúng không? Nếu trong hai mươi chiêu mà ta không hạ ngươi xuống lôi đài thì ta sẽ theo họ ngươi."

Dưới lôi đài.

"Sư phụ! Trước đó có một hắc y nhân tìm ta, muốn ta lén bỏ loại dược phấn này vào đồ ăn của A Ngốc."

Vẽ mặt Thanh Tang đấu tranh một phen, rồi bất chợt bước đến bên cạnh Phương Tịch, giao ra một gói giấy màu vàng: "Ta không dùng..."

"Ừm, A Ngốc cũng biết, dù sao từ trước đến nay ngươi cũng gọi hắn là A Ngốc mà không gọi hắn là Thanh Mộc."

Phương Tịch gật gật đầu, cầm lấy gói giấy, hắn tùy ý phân biệt một chút: "Phần Cân Tán sao? Lợi hại... Đây là muốn đồ đệ của ta chết trên lôi đài sao?"

"Cái gì? A Ngốc hắn?" Thanh Tang như bị sét đánh, lùi ngay mấy bước.

"Yên tâm, A Ngốc vẫn luôn tin ngươi, nếu không thì sao lại ăn bánh bao?"

Phương Tịch cười ha ha, nhìn lôi đài.

Trên lôi đài, bóng người tung bay, trong nháy mắt đã qua mười mấy chiêu.

"Đáng chết, đây là ngươi bức ta."

Tây Môn Chung đã bị bức đến rìa lôi đài, mặt mũi gã đầy vẻ dữ tợn, hai tay nhanh như gió: "Bí kỹ - Liệt Sơn Chưởng!"

Trong nháy mắt đôi bàn tay của gã biến thành màu xích hồng, liên tục đánh ra như quỷ mị, đầy trời đều là chưởng ảnh màu xích hồng.

"Không tốt!"

Dưới đài, mặt mũi Mộ Thương Long đầy vẻ hoảng sợ: "Đây chính là sát chiêu bí truyền của Liệt Phong võ quán, thi triển ra không chết cũng bị thương."

Rất nhiều lão nhân, đã không đành lòng mà nhắm mắt lại.

Một chớp mắt tiếp theo, đã thấy dưới chân A Ngốc như mọc rễ, chậm rãi đánh ra một chưởng.

Một chưởng này cũng không kinh người, cũng không có nhiều tinh diệu, chỉ có vừa đúng.

Ba!

Một chưởng này, tránh thoát chưởng ảnh đầy trời, trực tiếp khắc lên lồng ngực của Tây Môn Chung, đánh gã rớt xuống lôi đài.

Thần sắc Tây Môn Chung kinh ngạc, gã đứng ở nơi đó.

Bất chợt!

Ầm!

Sau lưng của gã vỡ ra một lỗ máu, vô số nội tạng xem lẫn xương cốt, như bị nổ tung văng ra.

Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận