Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 620: Quy linh

"Chẳng lẽ đây là tầng thứ hai của Hãn Hải Điện sao?"

Phương Tịch phóng thần thức ra, lại không thể nào xuyên qua được bức tường rất mỏng của lầu các.

Hắn đã thử sức chống đỡ của Hãn Hải Điện này từ lâu, lúc này hắn không thử nữa mà lại nhìn bảo vật trên ba ngọc đài.

Mỗi ngọc đài đều có quang mang cấm chế khác nhau bao phủ, bởi vì chỉ có cơ hội một lần mà cưỡng ép phá cấm chế lại không thích hợp.

Lúc này, Phương Tịch chỉ có thể kiểm tra nhãn lực của bản thân một chút.

Hắn nhìn ngọc đài thứ nhất, chỉ thấy trên đó đặt một cái ấn tỉ thanh đồng vuông vứt, ấn bả được làm thành một con thanh đồng xà.

"Chắc là một món linh bảo, thường thì uy lực của những linh bảo có tạo hình như tháp, kính, ấn rất bất phàm... Nhìn linh quang của nó, có lẽ khoảng trung phẩm hoặc thượng phẩm..."

Phương Tịch đã có rất nhiều linh bảo nên hắn không thèm, lúc này hắn lại nhìn chỗ khác.

Trên ngọc đài thứ hai, chỉ có một ngọc giản, bên trong chắc là công pháp hay bí thuật gì đó.

"Cũng không có tóm tắt giới thiệu thì làm sao chọn được?"

Phương tịch nhất thời bất lực mà chửi bậy, hắn lại nhìn ngọc đài thứ ba.

Trên ngọc đài này thì đặt một cái Vạn Tái Không Thanh Bình, trong đó rõ ràng là linh đan diệu dược nào đó.

"Quá lắm rồi... Hai loại này chỉ dựa vào đoán!"

Phương Tịch trầm ngâm một phen, trước hết thì hắn bỏ qua ấn tỉ thanh đồng, dùng sau hắn cũng không thiếu linh bảo...

Ngay sau đó hắn đã bỏ qua công pháp, bí thuật.

Dù sau Khô Vinh Quyết mà hắn tu hành cũng không tệ, hắn không muốn chuyển tu công pháp khác, còn loại bí thuật? Cửu Châu giới nhiều đến mực học không nổi...

Một số linh đan diệu dược đặc thù thì ngược lại, bởi vì thiếu linh dược thượng cổ nên dù Cửu Châu giới cũng không bột đố gột nên hồ.

Bởi vậy Phương Tịch trực tiếp đưa tay vào trong quang tráo, nắm lấy cái Vạn Tái Không Thanh Bình kia.

Ba!

Tay của hắn vừa tiếp xúc với cấm chế lại như xuyên qua một màn nước, dễ như trở bàn tay đã lấy cái Không Thanh Bình kia ra.

Còn chưa chờ Phương Tịch nhìn rõ thì cảm giác trời đất quay cuồng lại truyền đến lần nữa.

Hắn thấy hoa mắt, sau đó đã đến trước một cung điện.

Đại môn của cung điện này mở rộng, trong cửa thì Này trống trải, dường như chỉ nhìn lướt qua đã không sót gì.

"Hả? Chẳng lẽ ta đi nhanh nhất sao?"

Phương Tịch mỉm cười, hắn cũng không tiến vào trong mà quan sát xung quanh tỉ mỉ: "Đây là tầng thứ ba của Hãn Hải Điện sao?"

Hắn trầm ngâm một phen, từng cây trận kỳ và trận bàn xuất hiện, bị hắn đánh vào trong vách tường và lòng đất xung quanh.

Theo từng pháp quyết hắn kháp thì từng khí cục bày trận này lại chợt lóe quang mang rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Chờ sau khi làm xong những chuyện này, Phương Tịch mới rảnh rỗi mà quan sát Vạn Tái Không Thanh Bình trong tay.

Trong bình này không chỉ chứa một viên đan được mà là đầy bình.

"Ồ?"

Phương Tịch đổ một viên ra, chỉ thấy nó có màu trắng tinh, mang theo một cỗ nhũ hương, trong lòng hắn nhanh chóng so sánh.

Hắn lập tức nhớ lại: 'Trong Lang Huyên Đan Thư có miêu tả và ghi chép liên quan với đan này.

"Thượng cổ Hồi Huyền Đan, có thể giúp tu sĩ nhanh chóng khôi phục pháp lực... Nghe nói dù đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ phục dụng một viên thì trong khoảnh khắc cũng có thể khôi phục hơn phân nửa pháp lực..."

Sau khi cẩn thận phân biệt một phen, Phương Tịch thu hồi viên Hồi Huyền Đan này lại: "Đáng tiếc... Không phải đan dược có tác dụng với đột phá bình cảnh Hóa Thần..."

Tu sĩ Hóa Thần có thể khống chế thiên địa linh lực nên pháp lực gần như không sợ cạn kiệt, bởi vậy họ không dùng đan này.

Hồi Huyền Đan này cũng chỉ có thị trường trong tu sĩ dưới Hóa Thần.

Nhưng vào lúc này, Phương Tịch như cảm ứng được gì đó, hắn thu hồi Vạn Tái Không Thanh Bình lại.

Sau một hơi thở, một đoàn ngân sắc quang mang xuất hiện, Thủy Linh Tâm cầm một ngọc giản xanh như phỉ thúy trong tay đã xuất hiện ở ngoài thanh đồng điện.

Nhìn thấy Phương Tịch đã ở đây thì đôi mắt trên mạng che mặt của Thủy Linh Tâm nhanh chóng hiện vẻ vui mừng: "Linh Tâm xin ra mắt tiền bối!"

"Thủy tiên tử không xảy ra chuyện gì thì tốt..."

Phương Tịch mỉm cười hỏi: "Không biết khảo nghiệm của bí cảnh có khó không?"

Hắn căn bản không hỏi Thủy Linh Tâm được ban thưởng gì, bởi vì ngọc giản trên tay của cô ta đã nói rõ tất cả.

'Cũng không biết là công pháp, bí thuật gì? Nhưng nhìn thần sắc của cô ta thì có lẽ thu hoạch cũng không nhỏ?'.

"Khởi bẩm tiền bối, vãn bối gặp mấy con Hắc Thái Tuế cấp ba, những con yêu thú kỳ dị này có thần thông rất quỷ dị... Nếu không phải vãn bối thông hiểu linh tê thì e là đã phải nếm rất nhiều khổ sở rồi."

Thủy Linh Tâm cười khổ nói.

'Xem ra khảo nghiệm này là căn cứ vào tu vi của tu sĩ đến, sao lại đều là Hắc Thái Tuế vậy?'.

'Mà ban thưởng thì đương nhiên cũng căn cứ vào chiến công... Có công giết yêu, có công... Thú vị!'.

Trong mắt Phương Tịch lấp lóe quang mang, hắn nhìn vào bên trong thanh đồng điện vô cùng trống trải kia: "Thủy tiên tử... Tầng thứ ba của Hãn Hải Điện này bản nhân vẫn chưa thăm dò, không bằng cùng nhau đi đi, thế nào?"

"Tiền bối thật sự là người đáng tin."

Thủy Linh Tâm lập tức có chút cảm động, vốn dĩ cô ta nhìn thấy đại điện trống rỗng, còn tưởng ra Phương Tịch đã cướp sạch bảo vật...

Phương Tịch liếc mắt nhìn Khí Vận Cổ đang vui sướng qua lại trên đẩu của Thủy Linh Tâm mà mỉm cười.

Hắn người chậm rãi bước vào đại điện thanh đồng.

Bất chợt!

Từng quang trụ sáng lên!

Từ trong bóng tối âm u có một con thanh đồng cự quy chậm rãi bò ra, con quy này dường như là cơ quan khôi lỗi cấu tạo thanh đồng, hành động cứng nhắc nhưng một đôi mắt rù lại vô cùng linh động, khiến Phương Tịch càng kinh ngạc hơn là trên lưng của thanh đồng quy còn cõng một cây... Linh chi đen nhánh? !

"Linh Tâm... Chưa từng thấy qua miêu tả cùng loại với cây linh chi này."

Thủy Linh Tâm nhìn thấy cây linh chi kia, thân thể chợt run lên.

"Thủy tiên tử, bây giờ ngươi nên vận dụng Thông Linh Chi Thể của bản thân..."

Phương Tịch nhắc nhở.

"Đúng vậy..."

Thủy Linh Tâm nhắm mắt lại, mi tâm của cô ta dường như có vết đỏ hé ra.

Một khắc sau, cô ta đã mở mắt ra, mang theo một tia ngạc nhiên: "Ta đã thành công câu thông với vị Quy tiền bối này... Nó là trận linh khống chế Hãn Hải Điện... Nó nguyện ý cho ta khảo nghiệm luyện hóa Hãn Hải Chi Tâm... Chỉ là bây giờ ở tầng thứ hai đã có không ít tu sĩ sắp truyền tống đến Hãn Hải Điện, không thể bị bọn họ quấy rầy."

"Thôi, đã làm người hộ đạo rồi thì ta sẽ giữ vững cửa điện cho ngươi."

Phương Tịch than thở.

"Đa tạ tiền bối, trong quá trình luyện hóa sẽ sinh ra Hư Không Chi Tinh, một viên Linh Tâm cũng không cần, toàn bộ đều tặng cho tiền bối."

Thủy Linh Tâm lại im lặng câu thông một lát, chỉ thấy con thanh đồng cự quy kia xoay người một cách máy móc, nó phát ra tiếng gầm như đến từ viễn cổ.

Rống!

Trong hư không của Hãn Hải Điện, từng sợi xiềng xích xanh thẫm hiện ra, trói chặt một đoàn lam quang to lớn trong đó.

Những sợi xiềng xích kia óng ánh long lanh như thủy tinh vậy, bên trong dường như còn có vô số Phượng Triện Văn!

'Hảo thủ đoạn... Dùng Hư Không Chi Tinh luyện hóa thành xiềng xích, khiến Phượng Triện Văn ở bên trong như mọc ra, đây là lực lượng của tạo hóa...'.

'Chỉ là hình dạng và cấu tạo này...'.

Phương Tịch liếc nhìn thanh đồng cự quy bên cạnh, đôi mắt hơi sâu xa.

"Vãn bối chuẩn bị bắt đầu!"

Thủy Linh Tâm nhìn viên Hãn Hải Chi Tâm kia, thần sắc cũng rất kích động mà tiến lên một bước.

Cô ta nhắm chặt đôi mắt lại, mi tâm mở ra một vệt đỏ, khí tức từ đó truyền ra dường như có thể câu thông thiên địa vạn vật.

Rầm rầm!

Từng sợi xiềng xích lung lay, bất chợt bắt đầu chậm rãi hòa tan.

Từng giọt Hư Không Chi Tinh nhỏ xuống, Hư Không Chi Tinh ở giữa không trung đã hóa thành một khối thủy tinh trong suốt, chỉ là Phượng Triện Văn ở bên trong lại biến mất không thấy đâu nữa.

Phương Tịch vươn tay, không chút khách khí mà cầm lấy một khối Hư Không Chi Tinh, trong đôi mắt của hắn hiện ra vẻ hài lòng: "Lực lượng hư không tinh thuần như vậy, chắc là có lợi ích rất lớn với khai thác động thiên... Ý tưởng và bí pháp này cũng tương đối khéo léo. Vậy mà không phải cưỡng ép phá cấm mà là dùng Thông Linh Chi Thể khiến xiềng xích trong hư không tự hủy..."

Hắn liếc nhìn thanh đồng cự quy bên cạnh, chỉ thấy nó vẫn không chúc nhích mà chỉ ngơ ngác nhìn động tác của Thủy Linh Tâm.

Đột nhiên!

Thủy Linh Tâm rên lên đau đớn, đôi mi thanh tú cau lại, dáng vẻ như vô cùng đau đớn.

Ngang!

Thanh đồng cự quy gầm lên, một cái binh ngọc vỡ vụn giữa không trung, từng đoàn sương mù lượn quanh Thủy Linh Tâm rồi nhanh chóng bị cô ta hấp thu.

Khí tức của cô ta lập tức ổn định lại, khiến Hãn Hải Chi Tâm bị vô số xiềng xích trói lại tỏa sáng hào quang!

'Ồ? Vạn Niên Thanh Tủy Dịch?'.

Phương Tịch nhướng mày lên, đây chính là thứ có lợi ích cho thân thức ngang với Tinh Niệm Quả mà hiệu quả của nó còn ôn hòa hơn nên giá trị còn nằm trên Tinh Niệm Quả.

'Con rùa đen này lại trực tiếp xuất thủ, đây là sợ Thủy Linh Tâm thất bại sao? Thú vị...'.

Hắn còn muốn xem kịch thì bên ngoài đã có người truyền tống đến.

Phương Tịch hư lạnh, một đạo cấm chế hóa thành ngũ thải quang mạc đóng kín đại môn thanh đồng điện, hắn bất ngờ thôi động trận pháp đã bố trí trước đó.

Ngay sau đó, hắn phẩy ống tay áo, một con khôi lỗi ma tộc Nguyên Anh hậu kỳ xuất hiện, nó không ngừng nhận tinh thạch từ trên hư không rơi xuống.

Nhìn thoáng qua Thủy Linh Tâm như đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, sau đó Phương Tịch hóa thành một đạo thanh hồng, bay ra bên ngoài đại điện.

Khi hắn đến gần đạo ngũ thải cấm chế kia thì nó lập tức tự động hiện ra một thông đạo chỉ vừa một người qua.

Chờ sau khi Phương Tịch ra đến bên ngoài thì lập tức gặp phải một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mặc bạch cốt đạo bào, dường như lão đang chuẩn bị công kích cấm chế.

"Bạch Cốt lão ma? !"

Hắn hừ lạnh, pháp lực thuộc về Nguyên Anh hậu kỳ mãnh liệt trào ra, khiến Bạch Cốt lão ma liên tục lùi mấy bước, trên mặt lão hiện ra vẻ gượng cười xấu hổ: "Thì ra chỗ này đã bị đạo hữu chiếm, lão hủ sẽ lập tức đi, lập tức đi ngay..."

"Hắc hắc, Bạch Cốt lão ma ngươi sao có thể đi như vậy chứ? Dù người này là đại tu sĩ nhưng nếu chúng ta liên thủ thì cũng có thể tự vệ."

Đúng lúc này, một tiếng nói âm nhu vang lên.

Hai khí tức Nguyên Anh trung kỳ nhanh chóng đến gần, rõ ràng là Liễu Thị Song Ma!

"Không biết sống chết!"

Phương Tịch hừ lạnh, Thiên Ma Ngâm tùy tâm mà động.

Thần sắc Liễu Thị Song Ma đang chạy đến chợt đờ đẫn, độn quang bỗng chốc trở nên chậm chạp hơn nhiều.

Mà khi bọn chúng lấy lại tinh thần thì một đóa ngũ thải liên hoa đã từ từ nở rộ ở giữa không trung.

Từng đạo ngũ hành pháp thuật đanh xuống, trùng kích ma khí hộ thể của bọn chúng đến thất linh bát lạc.

Còn chưa chờ song ma kịp phản ứng thì Ngũ Hành Hoàn chợt to ra như căn phòng rồi đập xuống.

Ngũ thải quang luân đánh xuống, thân hình nhị đệ Liễu gia trong nháy mắt đã bị ép thành bánh thịt.

Hư không cách đó không xa chợt lóe, Nguyên Anh của nhị đệ Liễu gia thất kinh hiện ra nhưng một tiểu tháp xám trắng cũng theo đó xuất hiện, nó chiếu quang mạc xám trắng xuống, giam cầm hoàn toàn Nguyên Anh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận