Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1265: Đạo Thành Tán Tiên (1)

- Ni cô kia, cũng không biết lừa trọc từ đâu đến...
Hắn cười gượng, mở miệng nói.
- Ni cô kia rất không tầm thường, trước đó các ngươi đã gặp ở Hải thị...
Phương Tịch khẽ mỉm cười:
- Nàng tự xưng Tiểu Không Đảo Nguyệt Không...
- Lại là Nguyệt Không thiền sư?
Thiên Khốc đầu đà hận không thể vả miệng mình.
Dù hắn là nhân sĩ Trung Thổ, cũng từng nghe qua vị Địa Tiên tiếng tăm lừng lẫy này!
Chính là một trong mấy đại nhân vật của Đông Hải!
Không nghĩ tới, lại bị nhóm người mình gặp, còn cùng Phương Tịch đấu một trận!
- Cơ duyên...
Thiên Khốc đầu đà ngơ ngác, trên mặt tựa như khóc tựa như cười.
Vốn nghe Bích Ba Tiên Tử và Thanh Ngưu lão đạo bị một lão ni cô lôi thôi dây dưa, hắn còn muốn thay bạn bè hả giận.
Nhưng bây giờ biết ni cô lôi thôi kia là Nguyệt Không sư thái, lại có chút tiếc hận.
Tựa hồ hai vị hảo hữu cùng nhau tiến vào Phật môn cũng không tệ? Ít nhất có thể được thiện quả...
Phương Tịch nhìn thấy tình cảnh này, lại âm thầm nở nụ cười, biết Thiên Khốc đầu đà cùng phật bảo ngày đêm thân cận, trong lòng từ lâu đã có hảo cảm với Phật môn.
Dù kiếp này không vào Phật môn, đời sau, đời sau nữa, cuối cùng vẫn sẽ nhập Phật môn!
- Tiền bối, không biết cơ duyên của chúng ta ở nơi nào?
Bỗng nhiên Thanh Ngưu lão đạo hành đại lễ:
- Lão hủ tu hành nhiều năm, lại không thấy con đường phía trước, mong tiền bối chỉ điểm...
Bích Ba Tiên Tử và Thiên Khốc đầu đà run lên, cũng vội vàng bái xuống.
- Không cần như vậy, chúng ta một đường đồng hành, cuối cùng cũng coi như có duyên, ta liền chỉ điểm các ngươi một lần...
Phương Tịch được Ngũ Hành Chân Sát, tâm tình không tệ, đầu tiên chỉ Thiên Khốc đầu đà:
- Cơ duyên của ngươi ở Phật môn... Tùy ý tìm một chỗ xuất gia, đọc kinh ba mươi năm, sẽ có cơ hội quy y Phật môn.
- Còn ngươi...
Hắn nhìn Bích Ba Tiên Tử, khẽ lắc đầu:
- Cơ duyên không ở chỗ ta, đồng thời hai mươi năm sau có một kiếp số, nếu không vượt qua được, sẽ hồn phách chuyển thế...
Cuối cùng Phương Tịch nhìn về phía Thanh Ngưu lão đạo:
- Cơ duyên của ngươi ở trên con Hắc Ngưu này, Hắc Ngưu này cùng ta có chút duyên phận, nhưng đáng tiếc vô cùng nông cạn, có lẽ đời sau còn có chút khả năng...
Tuy con dị chủng này thích hợp tu hành Ất Mộc chi khí, nhưng Yêu loại ở thế giới này rất khó nhập đạo, cần phải chuyển thế thành người.
Huống chi, hắn là loại người gì?
Làm sao có khả năng không công bị người chiếm tiện nghi?
Dù trước đó giao dịch Sinh Tử Đạo Thai, cũng chỉ lấy ra một vài quyển kinh, trong đó sẽ không có công pháp căn bản như Hỗn Nguyên Thiên Thư.
Đối với Phương Tịch mà nói, công pháp căn bản này mới là đồ vật mấu chốt nhất, sẽ không dễ dàng dạy người.
So sánh mà nói, dù Địa Nguyên Kim Thư, kỳ thực cũng không tính là gì, huống chi nhân quả trên đó sâu nặng, dù Ôn Uyển cầm đi, ngày sau chỉ sợ cũng sẽ gặp nạn!
- Nếu Hắc Ngưu này muốn được truyền thừa của ta, cần phải chuyển thế một đời, sau đó lại bái vào Thanh Hòa Sơn...
- Nhưng dù như vậy, cũng chỉ được truyền thụ da lông... Không trải qua nhiều thế, nghiệm chứng ra tư chất, gân cốt, tâm tính... chân chính, muốn thu được chân truyền là chuyện không thể nào.
Đối với ở đời này lưu lại đạo thống gì đó, kỳ thực Phương Tịch không quá quan tâm.
Đồng thời, tu vi đến cảnh giới như hắn, đối với Huyền môn chính tông và Bàng môn khác nhau, lại càng thêm lý giải.
- Trên thế giới vốn không có Huyền môn chính tông, nhưng có người khai sáng một đạo, đồng thời đi thông, thành công phi thăng liền thành Huyền môn chính tông.
- Nếu có tông sư Bàng môn thành công phi thăng, đồng thời có thể làm đệ tử môn nhân dọc theo dấu chân của mình ổn định phi thăng, vậy sẽ từ Bàng môn lên cấp trở thành Huyền môn chính tông!
- Nếu có một ngày ta phi thăng Tiên giới, ta lưu lại Hỗn Nguyên Thiên Thư, sẽ giống như Tử Phủ Thiên Thư...
Sau khi từ biệt đám người Thiên Khốc đầu đà, Phương Tịch trong lúc rảnh rỗi, ở Đông Hải tùy ý tìm một hoang đảo, chuẩn bị luyện hóa Ngũ Hành Chân Sát.
Trong động phủ.
Phương Tịch tùy ý ở bên ngoài bố trí mấy tầng cấm chế, liền bắt đầu bế quan.
Hắn ngồi khoanh chân, phun ra một ngụm pháp lực, bao vây lấy bình ngọc.
Pháp lực của Phương Tịch hùng vĩ tinh khiết, chính là lấy Địa Khuyết Nguyên Chân làm căn cơ, đến tiếp sau tế luyện vào pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành!
Lúc này pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành bao vây lấy bình ngọc, trực tiếp luyện hóa thân bình, khiến cho sát khí bên trong dật tán ra.
Một bình Ngũ Hành Chân Sát này là sát khí ngưng dịch, nếu tràn ra ngoài, e rằng có thể bao phủ phạm vi mấy trăm mẫu.
Lúc này năm màu lưu chuyển, mang theo lực lượng ngũ hành kỳ dị, lại bị pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành rút lấy, hấp thu...
Ở trong quá trình này, Phương Tịch cảm giác pháp lực bản thân bắt đầu lột xác lần cuối cùng.
- Ngũ Hành Chân Sát này có được không dễ, còn có một tầng nhân kiếp.
- Tiểu Không Đảo Nguyệt Không... Nếu không phải pháp lực của ta cao cường, một kiếm phá kiếp, Ngũ Hành Chân Sát này, không hẳn có thể rơi vào tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận