Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 115: Thuyết phục (1)

"Tâm của ta..."

Sau khi xuống Nguyên Hợp Sơn, Phương Tịch thi triển thân pháp, chạy về hướng Thành Tam Nguyên.

Vừa chạy hắn vừa suy tư về trận quyết đấu với Lệnh Hồ Sơn.

Không, nói quyết đấu thì không đúng, phải nói là đơn phương chà đạp.

Chân Cương Võ Thánh mạnh mẽ trên tất cả các phương diện, cơ hồ là nghiền nát hắn, hơn nữa cương khí ngoại phóng cũng cực kỳ sắc bén.

Nhiều lúc Phương Tịch xém chút nhịn không được mà xuất ra pháp khí trực tiếp chém lão già kia.

Mấu chốt là sau khi đánh xong, hắn vẫn không hiểu làm sao để cô đọng Chân cương đột phá Tông Sư.

Bước vào Thành Tam Nguyên, Phương Tịch đanh định trở về Hữu Gian Võ Quán.

Bất chợt trong lòng hắn khẽ động, tìm một chỗ không người, đến lúc hắn bước ra đã triệt hồi ngụy trang Phương Lãnh, khôi phục gương mặt thật của Phương Tịch.

...

Một chỗ nào đó ở ngoại thành.

Bên ngoài một võ quán không lớn, hai hàng Dương Liễu lắc lư theo gió.

Bảng hiệu của võ quán lại rất mới, viết bốn chữ lớn Bạch Vân võ quán, ngoài rìa còn có hoa văn đám mây.

Trên diễn võ trường.

Thần sắc Trương Minh Định kiên nghị, đang dùng nồi sắc nấu độc dịch để rèn luyện song chưởng của mình.

Sau khi được Phương Tịch đề cử, Trương Minh Định đã bái nhập làm môn hạ của Bạch Vân võ quán Mộ Thương Long, trở thành tiểu sư đệ của Mộ Phiếu Miểu.

Lúc này, y đang khổ tu Bạch Vân Chưởng, thậm chí đã tiến vào cấp độ Ô Vân.

Y cách cấp độ Hắc Vân Chân Lực Võ Giả cũng chỉ một đường mà thôi.

"Tốt!"

Mộ Thương Long ở bên cạnh, vừa cầm chiếc ấm tử sa mà lão yêu thích để uống trà vừa liên tục gật đầu: "Bây giờ trong mười tám tân tú ở Thành Tam Nguyên có thể hơn ngươi một bước cũng chỉ có hai ba người mà thôi... Ngươi rất có hi vọng sẽ lọt vào Bình chọn Bát Tuấn Võ Minh năm nay... Khụ khụ..."

"Phụ thân, thân thể của người vẫn chưa tốt, không cần đi ra đây."

Mộ Phiếu Miểu vội vàng bước đến đỡ lão. Năm đó, phụ thân của nàng xém chút đã chết ở Thành Hắc Thạch, sau đó may mắn được một viên linh đan của Phương Tịch bảo mệnh, nhưng vẫn không thể thanh trừ hết độc tố, khoảng thời gian này sức khỏe của lão cũng không tốt lắm, đi rất nhiều thầy thuốc đều vô dụng.

Lúc này, Mộ Thương Long cao hứng như thế, chắc là lão cuối cùng cũng nhìn thấy dược người kế tục của võ quán nên vui sướng đây mà?

Mấy người kia vẫn chưa phát hiện ở trên tường rào đang có một đôi mắt âm thầm nhìn bọn họ.

"Mộ Thương Long không còn sống được bao lâu nữa..."

Phương Tịch thở dài trong lòng, tay áo hắn khẽ động đã bước vào võ quán.

Khinh công của hắn rất kinh người, những đệ tử đi qua đi lại đều không ai có thể phát hiện.

Mà trong một gian phòng thượng hạng, Bách Hợp đang may một bộ y phục, nhìn từng đường chỉ lít nha lít nhít kia hiển nhiên nàng rất dụng tâm.

"Công tử..."

Vừa may Bách Hợp vừa nhìn bộ y phục, dường như nàng đang si mê.

"Ai..."

Phương Tịch thở dài, nhưng hắn cũng không bước vào mà lại rời khỏi.

Lần này hắn đến đây chỉ là tuân theo nội tâm của mình, đến nhìn những người ở Bạch Vân võ quán.

Nhìn thấy cuộc sống của bọn họ cũng không tệ hắn đã an tâm.

"Tâm của ta... Tâm Tông Sư của ta... Là trở nên mạnh mẽ! Trở nên mạnh mẽ hơn!"

"Ở đây không phải là Nam Hoang tu tiên giới, chỉ cần ta có đủ thực lực, đủ mạnh... Là đủ để trấn áp tất cả."

"Thậm chí, dù là đột phá Tông Sư cũng sẽ trở nên không cố kỵ gì... Không cần trốn, không cần cố ý che giấu tung tích."

Thần sắc Phương Tịch dần dần trở nên kiên định: "Tự do vô câu vô thúc... Dùng cường đại để làm cơ sở, đây chính là tâm võ đạo của ta sao?"

Đương nhiên Thành Tam Nguyên cũng có chợ đen.

Hơn nữa quy mô cũng lớn hơn Thành Hắc Thạch.

Ở cuối một con phố mua bán trong nội thành, nếu được khách quen giới thiệu thì có thể đi qua mấy bức tường che giấu tai mắt người khác để tiến vào trong một đường phố phồn hoa khác.

"Đây chính là chợ đen của Thành Tam Nguyên sao?"

Phương Tịch bước đi trong chợ đen, ánh mắt của hắn lướt qua những thứ mà ở bên ngoài khó gặp như: binh khí, bí tịch, bảo dược... Chỉ cần là đồ vật xuất hiện trong chợ đen, thì lai lịch của chúng đều có chút không minh bạch.

Hơn nữa cũng có rất nhiều hàng giả.

Hắn biết đến chợ đen này cũng đã từng mua một chút tài liệu yêu thú.

Nhưng mà hôm nay hắn đến đây cũng không phải để mua đồ.

Sau khi đi qua một sạp hàng nhỏ, Phương Tịch bước đến trước một tòa lầu các.

"Thiên Kim Lâu sao?"

Nhìn bảng hiệu, Phương Tịch khẽ cười: "Sao không phải là Thiên Cân Lâu chứ?"

Lúc này, hắn bước vào.

"Vị khách quan này muốn mua gì?" Một tên tiểu nhị bước đến nghênh đón, y cười rạng rỡ hỏi thăm.

"Tìm người! Hàn mập mạp có ở đây không?"

Đôi mắt Phương Tịch nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này là một cửa hàng bán thịt.

Tên Hàn mập mạp này không có Thái Tuế vẫn trọng thao cựu nghiệp, có thể nói y không quên bản tâm.

"Hàn chưỡng quỹ sao? Tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay."

Tiểu nhị giật mình, thấy lời nói của Phương Tịch chắc như đinh đóng cột, nên cảm thấy có lẽ hắn là người quen nên vội vàng đi vào thông báo.

Không lâu sau, đã bước ra mời Phương Tịch vào phòng trong.

"Phương huynh... Lão Hàn nhớ ngươi đến sắp chết rồi!"

Trong phòng quả nhiên là một ngọn núi thịt.

Hàn mập mạp ngồi dưới đất, bên cạnh bày rất nhiều chậu lớn, bên trong chứa gà nướng, vịt nướng, heo sữa quay... Các loại thịt thơm xếp thành núi nhỏ, bị y tiện tay ném vào trong miệng.

Y nhìn thấy Phương Tịch bước vào lập tức vứt đùi gà trong tay ra, thân thiệt gọi.

"Hàn mập mạp, ngươi so với trước đây càng mập hơn."

Phương Tịch nhìn thấy trọng tải của Hàn mập mạp còn lớn hơn lúc trước, không tránh khỏi muốn chửi bậy một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận