Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 209: Đại hội đấu giá

Ba năm sau.

Theo thời gian hội đấu giá lớn mười năm một lần của Bạch Trạch Tiên Thành đến gần, lượng người trong tiên thành rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Ngay cả các loại hội trao đổi lén lúc cũng tiến hành như dầu sôi lửa nóng, lần lượt cao hơn trước rất nhiều.

Phương Tịch cũng thừa dịp cơ hội khó được này, mang chút tang vật đáng chú ý ra, linh thạch trong túi trữ vật tăng lên thành bảy ngàn.

Xử lý xong thu hoạch tâm tình Phương Tịch rất tốt, đi thẳng đến khu bán hàng của tán tu, nhìn từng quầy hàng.

Mặt dù hắn chưa từng nhặt được đồ tốt nhưng người cũng nên có hi vọng, nói không chừng lại thành hiện thực thì sao.

"Pháp khí thượng phẩm giá rẻ đây..."

"Đặc sản Vạn Thú Sơn Mạch, đến xem thử đi..."

"Phù lục tinh phẩm, phù lục tinh phẩm thượng hạng!"

Quan sát cả buổi, Phương Tịch bất đắc dĩ phát hiện, bản thân không có cái mạnh kia.

Đối với tu tiên tứ nghệ hắn đều có lướt qua, lại thêm thân thức, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể giám định được hàng hóa trên quầy có giá trị cao hay thấp.

Sau đó đạt được một kết luận, không có bao nhiêu khả năng có thể nhặt được chỗ tốt.

"Vậy nên nhặt chỗ tốt chỉ có thể trở thành truyền thuyết, bởi vì nó rất thưa thớt, vô cùng hiếm thấy..."

"Quên đi, ta vẫn nên đàng hoàng đến hội đấu giá trả giá cao để mua thì tốt hơn..."

Phương Tịch đang định rời đi.

Chợt, con ngươi hắn kẽ động, dừng lại trên một quầy phù lục.

"Vị đạo hữu này muốn mua phù lục phải không? Chỗ lão thân đều là tinh phẩm."

Một lão phụ khoảng năm mươi tuổi ở sau quầy chào hàng.

"Không tệ..."

Phương Tịch cầm lên một tấm Hàn Phong Phù, cảm nhận được phù chỉ dày xúc cảm phẳng phiu, cùng nét bút mượt mà, không thể nghi ngờ gì đây là một tấm phù lục tinh phẩm.

"Bán bao nhiêu?"

"Hàn Phong Phù cấp một thượng phẩm có thể triệu hoán hàn phong, đông cứng địch nhân, loại hình công kích phạm vi rộng, giá hai mươi lăm khối linh thạch."

Lão phụ nhân thuần thục báo giá.

Hai bên tóc mai của bà đã bạc trắng, khóe mắt có nếp nhăn sâu, nhưng từ trên ngũ quan có thể thấy được nép đẹp lúc còn trẻ.

"Nếu khách nhân mua năm tấm trở lên sẽ có ưu đãi."

Thấy Phương Tịch lấy linh thạch ra lão phụ vội cười bổ sung thêm một câu có vẻ hơi nịnh nọt.

'Tuế nguyệt thật sự là một con dao mổ heo...'.

Phương Tịch thấy cảnh này, nhưng trong lòng lại cảm khái: ' Lục Chi tiên tử tính cách nóng bỏng ở phường thị Thanh Trúc Sơn năm đó, bây giờ cũng trở thành con buôn như vậy...'.

Đúng vậy, Phương Tịch đã nhận ra.

Vị phụ nhân bày quầy bán phù lục này lại là góa phụ của Tông phù sư mà lúc trước Trần Bình đau khổ theo đuổi - Lục Chi!

"Cố nhân gặp nhau, dường như Lục tiên tử vẫn chưa nhận ra tại hạ sao..."

Phương Tịch chợt cười.

Lần này hắn đi ra ngoài dạo phố, không phải thủ tiêu tang vật nên không có dùng bí danh Mộc đạo nhân mà là thân phận thật.

"Hả?"

Lục Chi chợt ngẩng đầu, nhìn thanh niên như chi lan ngọc thụ, đôi mắt hơi kinh nghi bất định.

Gương mặt này, đúng là hơi quen, trí nhớ cường đại của tu tiên giả cuối cùng đã khiến nàng từ chết lặng tìm ra được căn nguyên của sự quen thuộc: "Ngươi là... Trong Phường thị Thanh Trúc Sơn... Tên Linh nông kia sao?"

"Đúng vậy, từ biệt mấy năm, Lục đạo hữu có khỏe không?"

Phương Tịch mỉm cười hỏi.

Lục Chi lại chợt thấy hơi xấu hổ.

Mình phí thời gian nhiều năm, bây giờ vẫn là Luyện Khí tầng sáu, hoa tàn ít bướm, mà thiếu niên trước mặt lại dung nhan bất lão, tu vi cũng đã vượt qua nàng, đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ.

Chuyện này khiến Lục Chi cảm thấy thương hải tang điền.

"Ai... Vẫn còn đi được."

Lúc này, trong lòng nàng như có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

"À, không biết Trần Bình đạo hữu sao rồi? Năm đó phường thị đại loạn, ta chỉ có thể vội bỏ chạy, không biết hạ lạc của người khác..."

Phương Tịch biểu lộ sự tiếc nuối.

"Đúng vậy, ngươi cũng là bằng hữu của lão Trần... Hắn bây giờ..."

Vẻ đắng chát trên mặt Lục Chi càng sâu hơn: "Trải qua cũng tạm được, chỉ là thân thể có bệnh, không tiện ra ngoài..."

'A? Xem ra quan hệ giữa Lục Chi và Trần Bình cũng không tệ lắm, vẫn chưa biết chân tướng năm đó mở ra linh thể hay sao?'.

Phương Tịch nghe vậy, tròng lòng lại hơi động.

"Về phần những bằng hữu kia của Trần Bình thì Cửu Huyền Thượng Nhân đã tận thọ mà tọa hóa từ lâu, Địch Thất thì không thể thoát khỏi đại loạn đã bỏ mình trong phường thị..."

Vậy mà Lục Chi lại biết được tin tức những hồ bằng cẩu hữu của Trần Bình, khiến Phương Tịch nghe thấy mà lòng quý động.

Vận khí của Cửu Huyền Thượng Nhân không tệ, có thể thoát khỏi phường thị đại loạn, lại không thoát khỏi đại nạn thọ nguyên.

Mà Địch Thất lại thảm hại hơn, trực tiếp vẫn lạc trong lúc phường thị loạn lạc, cũng không biết là tay bay vạ gió hay là do lòng tham quấy phá...

"Ai... Tu tiên mấy chục năm, hơn nữa cố nhân đã lụi tàn."

Phương Tịch thở dài rồi nói với Lục Chi: "Ngày khác gặp Trần huynh xin thay ta vấn an."

"Nương..."

Lúc này, có một nam tu áo đen vóc người cao lớn bay đến, tu vi đến Luyện Khí tầng bảy, trên người ẩn ẩn mang theo sát khí, trừng Phương Tịch: "Người này là ai vậy?"

"Là một người bạn trước kia của mẫu thân..."

Lục Chi lắc đầu, không muốn nhiều lời: "Con có mang tài liệu đến cho nương không?"

"Đương nhiên, đều ở đây." Nam tu áo đen vội lấy túi trữ vật ra.

Tán tu bày quầy bán hàng vội thu quán, chuẩn bị trở về đả tọa tu luyện.

Lục Chi cũng thu phù lục vào trong túi trữ vật, bước đi rất chậm, lúc đi vào ngõ nhỏ đã nhìn thấy Phương Tịch.

"Lời ban ngày của Lục đạo hữu hình như chưa hết ý?"

Phương Tịch khoanh tay, dường như đã chờ ở đây từ lâu.

Lục Chi nhìn xung quanh, thấy không có ai mới bước lên mấy bước, hạ giọng: "Trần Bình nói ngươi là hảo hữu của hắn, lão thân cũng sẽ tin ngươi một lần... Bây giờ tình cảnh của Trần Bình thật sự không tốt, bị nhốt ở chỗ nào đó, ngày đêm vẽ phù, hơn nữa thọ nguyên của hắn đã hao tổn nhiều, đại hạn trong hai năm nay..."

Điểm này thì Phương Tịch lại không chút ngạc nhiên.

Dù sao Trần Bình chính là Huyết Phù Linh Thể, trời sinh phù hợp phù đạo, nói không chừng lúc này tu vi đã tấn thăng đến cấp hai, quả thật là một công cụ hình người tốt.

Đụng phải đại gia tộc, tất nhiên sẽ bị ép vào chỗ chết.

"Có phải là Thanh Diệp Từ gia không?"

Hắn suy đoán.

Thanh Diệp Từ gia, thế lực sau lưng của mình Thanh Các, lúc trước Vân Mộng tiên tử cũng thuộc thế lực này.

Tổng hợp lại thì họ có khả năng lớn nhất cầm tù Trần Bình.

"Ngươi biết sao? !"

Lục Chi giật nảy mình.

"Chỉ suy đoán, đáng tiếc thực lực của tại hạ không đủ, không cứu được người bạn này rồi..."

Phương Tịch thở dài, xoay người bỏ đi.

Hắn chờ ở chỗ này, chỉ là muốn hỏi thăm tình hình gần đây của bạn cũ mà thôi.

Năm đó Trần Bình đối với hắn cũng không tệ, nếu đủ khả năng đương nhiên hắn sẽ không ngại giúp.

Thế nhưng... Bây giờ hắn vẫn chưa Trúc Cơ.

Mà Thanh Diệp Từ gia lại là thế lực Trúc Cơ, hai phe chênh lệch quá lớn, hắn cũng chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi...

Lục Chi nhìn bóng lưng Phương Tịch rời khỏi, cũng không phàn nàn chỉ yếu ớt thở dài.

Dù thân là tu tiên giả thì những chuyện bất lực nàng còn gặp nhiều hơn, đây cũng là nhân sinh đành vậy...

"Tính tuổi thì Trần Bình lớn hơn ta một chút, lúc trước vì thăng cấp Phá Cấm Phù đã tiêu hao ba mươi năm thọ nguyên, bây giờ lại qua ba mươi năm, có lẽ cũng đã già nua rồi..."

"Đại nạn của tu sĩ Luyện Khí là 120 năm, cũng là khoảng một trăm hai mươi tuổi, thế nào đột nhiên lại không xong?"

"A, quên, Từ gia có thể ép hắn một lần thì có thể ép lần thứ hai... Chẳng lẽ còn từng ép Trần Bình thăng cấp một loại phù lục đặc biệt nào đó khiến thọ nguyên của hắn bây giờ gần như kiệt quệ sao?"

Phương Tịch không khỏi cảm thấy lạnh giá với thủ đoạn của những thế gia Trúc Cơ này.

Đây là mang công cụ hình người bóc lột đến tận xương tủy rồi.

Ngõ Yên Liễu.

"Phương đạo hữu, đại hỉ nha!"

Phương Tịch đi đến cửa, đúng lúc Tô Liệt nhìn thấy, vội tiến lên: "Không phải ngươi nhờ ta nghe ngóng hội trao đổi sao? Ta thăm dò được một cái, cử hành trong trà lâu, trong đó có thể có bán Bích Linh Dịch... Đương nhiên người bán có lời, nếu ra giá không như ý thì cũng sẽ mang đến hội đấu giá lớn."

"Đa tạ đạo hữu, xin mời dẫn đường, để ta gặp người bán trước."

Phương Tịch cũng rất vui, trực tiếp ôm quyền.

Trong ba năm nay không phải một lần thu hoạch hắn cũng không có, mà từng trong một Đại thương hành lấy thân phận Mộc đạo nhân đã mua được mười giọt Bích Linh Dịch và một gốc Hóa Long Tham hai trăm năm.

Nhưng mà dự trữ phụ dược Trúc Cơ Đan đương nhiên phải càng nhiều càng tốt, chuyện này chắc chắn không thể tử bỏ.

Lúc này hắn đi theo Tô Liệt đến hội trao đổi để tìm người bán kia.

Sau khi mật đàm một phen, Phương Tịch trả giá khiến đối phương hài lòng, mang đến gần nửa bình Bích Linh Dịch.

'Ừm, Bích Linh Dịch không sai biệt lắm, chỉ còn lại Hóa Long Tham còn thiếu với định mức một chút.'.

Phương Tịch mừng thầm trong lòng chờ hội đấu giá lớn.

Hắn chỉ lấy tài liệu phụ trợ, đương nhiên nhẹ nhõm hơn nhưng các tu sĩ Luyện Khí viên mãn kia đau khổ truy tìm yêu đan cấp hai rồi, cũng không khiến người khác chú ý.

'Thật ra nếu ta dùng yêu đan cấp hai trao đổi, tài liệu phụ trợ gì đó đều có thể trong nháy mắt gôm đủ...'.

'Thế nhưng... Làm vậy quá gây chú ý.'.

Kế hoạch giết yêu lấy của Phương Tịch cũng đã hoàn thiện, chỉ còn chờ hội đấu giá lớn nữa thôi!

Một tháng sau.

Phương Tịch hóa thân Mộc đạo nhân bước vào nội thành, bước đến hội trường tổ chức hội đấu giá lớn ở dưới chân Bạch Phong Sơn.

"Vị đạo hữu này, ngài cầm là thiệp mời bao sương, mời đi theo ta!"

Một thị nữ cười nói tự nhiên, dẫn Phương Tịch lên lầu hai của hội trường.

Ở đây có rất nhiều khán đài lăng không, có thể quan sát toàn bộ sàn đấu giá.

"Trong gian bao sương, tuyệt đói giữ bí mật riêng tư của khách nhân, đồng thời sau khi khách nhân thu được đồ có thể sai người trực tiếp mang đến bao sương giao dịch..."

Thị nữ vừa đi vừa giới thiệu công trình sàn bán đấu giá và quy tắc.

"Không tệ... Rất có nhân tính."

Phương Tịch gật đầu, Bạch Trạch Tiên Thành này lại thật sự cân nhắc giúp khách hàng.

Hắn ngồi trên ghế trong gian bao sương, im lặng chở hội đấu giá bắt đầu.

Nửa canh giờ sau đa phần vị trí ở tầng thứ nhất đã ngồi đầy.

Một tiếng đồng la vang lên, một tu sĩ trung niên long hành hổ bộ, mặc pháp bào màu tím, mặt tròn hơi mặp, nhìn có vẻ vô cùng phúc hậu, hòa khí, đôi mắt lại như u đầm thâm thúy, không giận tự uy.

"Lại là người này chủ trì sao?"

Trong hội trường, dường như hơi ồn ào.

"Thập bát đệ tử của Bạch Phong Chân Nhân - Âu Dương Chấn? !"

Phương Tịch nhìn người này cũng hơi mong chờ.

Vị đệ tử của Kết Đan lão tổ này một thân tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, có thể nói là uy áp toàn trường.

"Đa tạ các vị đến đây cổ động, hội đấu giá lớn lần này bây giờ bắt đầu!"

Tiếng nói của Âu Dương Chấn vang lên bên tai mỗi tu sĩ ở đây: "Vật đấu giá đầu tiên - linh khí trung phẩm Bích Vân Ngũ Yên La, có thể hộ thân, phi độn, khốn người, công kích... Giá khởi điểm một ngàn hai trăm linh thạch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận