Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 606: Bát Hoang

Tu tiên giới Tây Mạc.

Cổ truyền tống trận oanh minh, từ trong đó có hai người bước ra.

Phương Tịch thì vẫn tốt nhưng gương mặt của Linh Thù thì lại ửng đỏ, nàng vẫn còn trong di chứng của truyền tống cự ly xa.

Nhưng mà dù sao nàng cũng là tu sĩ Kết Đan viên mãn nên chỉ vận chuyển công pháp một chút, hơi nước tản ra xung quanh, trong nháy mắt đã hồi phục lại: "Nơi này... Chính là tu tiên giới Tây Mạc sao?"

"Không sai!"

Phương Tịch gật đầu, một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, bao phủ toàn bộ cổ truyền tống trận.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc, tòa cổ truyền tống trận này đã bị vô số phi nhận xanh biếc sắc bén chém thành phấn vụn...

Vơi thân gia bây giờ của hắn, muốn bố trí lại một tòa cổ truyền tống trận chỉ là chuyện vô cùng đơn giản, hơn nữa hắn còn có Thái Nhất phụ trợ nên tu vi trận đạo bây giờ của hắn theo sát Đại tông sư trận pháp cấp năm.

Sau khi hủy truyền tống trận thì dù chỗ này bị phát hiện cũng không có trở ngại gì.

Bởi vì cổ truyền tống trận có hình dạng và cấu tạo khác nhau nên không thể nào dùng lộn xộn... Cho dù đối phương có Tông Sư trận pháp thì cũng chỉ có thể than thở.

Mà tạo nghệ trận pháp của Linh Thù rất bình thường nên không thể nào nhớ được cách bày trận và trận văn cấm chế của trận pháp này...

Độn quang chợt lóe.

Phương Tịch và Linh Thù đã bay lên không trung của phế tích.

Linh Thù nhìn cát vàng mênh mông kia, không khỏi có phần si mê...

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng này.

"Đây là địa đồ Lưu Sa Vực gần đây... Nếu ngươi muốn trở về thì có thể thuê động phủ ở Thành Hậu Thổ chờ, trước khi ta trở về sẽ đi xem thử một chuyến."

Với thần thức của Phương Tịch, đương nhiên có thể dễ dàng tìm được Linh Thù.

Sau khi hắn ném ngọc giản cho Linh Thù thì nàng cũng biết thức thời mà cáo từ, hóa thành một đạo độn quang xanh thẳm bay đi.

"Có quyết đoán... Có lẽ thật sự có hi vọng Nguyên Anh? !"

Phương Tịch thì thào rồi cũng hóa thành một đạo độn quang bay về phía Hoàng Sa Phái.

Hắn cũng phải hỏi thăm người quen cũ Hắc Sa Chân Quân thế cục của Tây Mạc bây giờ thế nào.

Hơn nữa tài nguyên của tu tiên giới Tây Mạc phong phú hơn Nam Hoang một chút, hắn cũng muốn xem thử có thể kiếm một lò Hóa Anh Đan về được không...

...

Hoàng Sa Phái.

"Bát Hoang Tông ức hiếp quá đáng!"

Hắc Sa Chân Quân đấm một quyền lên tọa ỷ bằng Vạn Niên Ôn Ngọc, khiến tay của tọa ỷ này cũng xuất hiện từng vết nứt.

Một đám tu sĩ Kết Đan ở phía dưới câm như hến, trên mặt cũng mang vẻ đau khổ.

Bát Hoang Tông tiếp giáp với Hoàng Sa Phái, từ xưa đến nay luôn có ân oán, năm đó khi Hoàng Sa Phái đau đớn vì bị mất một tu sĩ Nguyên Anh thì nghe nói chúng đã muốn đánh nhau, chỉ là sau đó bị yêu tộc hàng giới ép qua...

Nhưng bây giờ đã khác.

Yêu tộc hàng giới kết thúc, bởi vì Hắc Sa Chân Quân luôn bị Tử Lôi Kỳ Lân nhằm vào nên không những không được gì mà còn từng bị trọng thương, tu vi cũng bị lùi lại rất nhiều.

Bát Hoang Tông lại khác, Tứ Hoang Chân Quân kia cũng là Nguyên Anh trung kỳ, lại có một trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ, hai người hợp tác đã lập không ít chiến công ở Thành Thiên Vệ mà đổi được một viên Hóa Anh Đan.

Ngay từ đầu song phương cũng bình an vô sự.

Nhưng qua hơn mười năm, Bát Hoang Tông bồi dưỡng được tu sĩ Nguyên Anh vị thứ ba thì đương nhiên bắt đầu xâm lấn cương thổ Lưu Sa Vực trắng trợn.

Đây không chỉ là ân oán mà cũng là Bát Hoang Tông quản lý sản xuất có hạn, không thể nào nuôi dưỡng đủ nhu cầu tu luyện của ba tu sĩ Nguyên Anh.

Có ba Nguyên Anh xuất thủ, trong đó còn có một người là Nguyên Anh trung kỳ, Hắc Sa Chân Quân đương nhiên liên tục bại lui.

Nếu không phải linh thể y huyền diệu thì nói không chừng lần đại chiến đầu tiên đã bị trảm.

Đến bây giờ, Bát Hoang Tông xâm lấn Lưu Sa Vực, chiếm được không ít linh mạch, mỏ quặng và dược điền... Hoàng Sa Phái lại liên tục bại lui liên tục bại lui, một mảnh bấp bênh.

"Chân Quân... Không phải ngài có giao tình với Kim Quang Thiền Sư sao?"

Chưởng môn chân nhân của Hoàng Sa Phái dè dặt nói.

"Kim Quang Thiền Sư?"

Hắc Sa Chân Quân động tâm trong phút chốc nhưng ngay sau đó lại cười khổ: "Mặc dù trước đó chúng ta hợp ý nên cũng có quan hệ không tệ với Kim Quang Thiền Sư... Nhưng từ sau khi pháp thể bị hủy, Kim Quang Thiền Sư luôn bế quan tu hành, e là không dễ mời được..."

Mà bây giờ trên dưới Hoàng Sa Phái còn chỗ gì tốt để có thể đả động được một vị đại tu sĩ chứ?

Lúc mọi người ở đây mày ủ mặt ê thì đại trận chợt run lên!

"Hả!"

Hắc Sa Chân Quân lập tức đứng dậy, trên mặt y hiện lên hoa văn thâm đen rồi hóa thành một vẻ mặt quỷ dị.

Đây là dị tượng khi phát động Hắc Sa Thần Thể.

Vô số Hắc Trạch Huyền Sa hội tụ hóa thành một con hùng sư hai đầu, nanh vuốt sắc bén, vô cùng uy mãnh, chở Hắc Sa Chân Quân và một đám tu sĩ Kết Đan bay lên không trung của sơn môn.

Lúc này, bên ngoài sơn môn Hoàng Sa Phái chỉ thấy được một mảnh cát vàng mênh mông hóa thành chín con thổ hoàng sắc cự long dữ tợn.

Thân thể của những con cự long này đều dùng Mậu Thổ Thần Sa tạo thành, trên mặt đất còn có từng con Thổ linh xuất hiện, huyễn hóa thành các loại dị thú...

Rõ ràng là đại trận hộ phái của Hoàng Sa Phái Cửu Long Hoàng Sa Trận bị kinh động nên đã bộc phát toàn lực.

"Là các ngươi? !"

Hắc Sa Chân Quân nhìn tam đại tu sĩ Nguyên Anh Bát Hoang Tông ở bên ngoài, đặc biệt là Tứ Hoang Chân Quân cầm đầu thì khóe mắt không khỏi như sắp rách.

Ở trong lòng vẫn thấy rất kỳ lạ.

Y tọa trấn trong đại trận cấp bốn này, đại tu sĩ không ra thì không ai có thể làm gì được y.

Vì sao lần này ba Nguyên Anh của Bát Hoang Tông lại có lòng tin mà tề tụ ở đây như vậy! ?

Trong lòng Hắc Sa Chân Quân lập tức sinh ra dự cảm không tốt.

Giữa tu sĩ Nguyên Anh với nhau, nếu không nắm chắc thắng lợi thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

Tứ Hoang Chân Quân là một người trung niên hung ác nham hiểm, gã mặc một bộ kim sắc pháp bào, trên pháp bào còn thêu bốn con hoang thú hình thái khác nhau.

"Hắc Sa... Chắc hẳn ngươi cũng biết, dựa vào một mình ngươi thì không thể nào giữ vững Lưu Sa Vực... Nếu Bát Hoang Tông không tiến công thì Lưu Sa Vực cũng sẽ đối mặt với Thủy Nguyệt Môn, Tử Vân Phái mạnh hơn... Bởi vậy nếu hôm nay ngươi chịu dùng tinh huyết ký khế ước trên Huyết Hồn Thư Khế thì Hoàng Sa Phái vẫn có thể chưởng quản khu Hắc Sa Hải của Lưu Sa Vực..."

Tứ Hoang Chân Quân khàn khàn nói.

Sở dĩ chúng chịu để lại một phần ba Lưu Sa Vực là vì sợ Hắc Sa Chân Quân chó cùng rứt giậu.

Dù sao y cũng là một vị Nguyên Anh mà!

"Ha ha..."

Hắc Sa Chân Quân nghe vậy thì lại giận quá hóa cười: "Muốn Hoàng Sa Phái ta di chuyển tông môn sao? Nằm mơ à!"

Hắc Sa Hải chính là khu vực cằn cổi nhất của Lưu Sa Vực, nếu thật sự chuyển đến đó thì e là sau này Hoàng Sa Phái cũng khó mà sinh ra được Nguyên Anh, chờ đến khi đại nạn của y đến thì không phải sẽ chắc chắn suy sụp sao?

Đây cũng là cách chơi giữa những thế lực lớn, thường thường đều là nước ấm luộc ếch xanh, cũng không quá tanh máu.

Dù sao năng lực giữ mạng của Nguyên Anh vẫn rất mạnh...

"Thật sao? Người nhìn vật này thử?"

Tứ Hoang Chân Quân cười lạnh, trong tay hiện ra một viên linh châu to cỡ nắm tay.

Ở trên linh châu còn có vô số phù văn rậm rạp, bên trong mơ hồ có một trận pháp vận chuyển.

"Phá Trận Châu cấp bốn? !"

Khí thế của Hắc Sa Chân Quân thoáng cái đã ủ rũ xuống, nghẹn ngào nói: "Sao các ngươi lại có được bảo vật như vậy?"

"Đương nhiên là thu được từ yêu tộc rồi... Công huân năm đó của bản tọa ngoại trừ đổi viên Hóa Anh Đan kia thì chủ yếu đều tiêu hao trên vật này."

Tứ Hoang Chân Quân tay nâng Phá Trận Châu, có phong thái đã nắm chắc thắng lợi trong tay: "Ngươi cũng biết... Mặc dù viên châu này không thể nào phá được đại trận cấp bốn nhưng tạm thời áp chế uy năng thì vẫn làm được... Bản chân quân khuyên ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác, nếu không ba người chúng ta công phá sơn môn của người, sẽ không biết phải mất đi bao nhiêu đệ tử cấp thấp."

Viên Phá Trận Châu này tương đối quý hiếm, Tứ Hoang Chân Quân cũng hiểu đạo lý lúc nắm bảo vật trong tay thì uy thế lớn nhất.

"Ngươi dám? !"

Hắc Sa Chân Quân trừng to mắt: "Nếu ngươi dám làm vậy, Hắc Sa ta chắc chắn sẽ không chết không thôi với Bát Hoang Tông các ngươi, ngày đêm đánh giết đệ tử cấp thấp của tông ngươi..."

"Cho nên ngươi vẫn không muốn ký Huyết Hồn Thư Khế sao?"

Tứ Hoang Chân Quân thở dài, từng con hoang thú trên pháp bào từ hư hóa thực, bay lên hư không, phát ra tiếng gầm trầm thấp.

"Xem ra... Cũng chỉ có chôn vùi Nguyên Anh của ngươi hoàn toàn rồi lại hủy diệt Hoàng Sa Phái... Đáng thương phái này truyền thừa mấy ngàn năm, cuối cùng lại bị đứt trên tay của ngươi."

Lời nói của Tứ Hoang Chân Quân như mây đen áp đỉnh khiến mỗi một tu sĩ Hoàng Sa Phái đểu cảm nhận được đại họa trước mắt.

'Tứ Hoang lão nhi này... Một thân Bát Hoang Quyết cũng đã tu luyện đến lô hỏa thuần thành, chờ đến khi hắn lại tế luyện được bốn con hoang thú nữa thì có thể tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ sao?'.

'Hắn lại có hai tên Nguyên Anh trợ trận, e là ta chỉ có thể Nguyên Anh xuất khiếu mà chạy đi...'.

Hắc Sa Chân Quân nhanh chóng cân nhắc lợi hại trong lòng.

Cho dù Nguyên Anh của y chạy ra, muốn tìm được lô đỉnh thích hợp để đoạt xá rồi lại tu luyện hồi phục tu vi vốn có cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Đến lúc đó báo thù cũng chỉ là lời dọa người mà thôi...

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hắc Sa Chân Quân có chút phức tạp, y vừa định mở miệng chịu thua thì chợt nhìn về hướng nào đó, thần sắc đại biến: 'Ba động pháp lực này, là đại tu sĩ sao? Bát Hoang Tông thật ác độc... Đây là muốn hoàn toàn diệt đi Hoàng Sa Phái sao?'.

Nhưng ngay sau đó y lại phát hiện thần sắc của Tứ Hoang Chân Quân cũng đại biến mà nhìn y, mang theo từng tia sợ hãi thì đã biết mình nghĩ nhiều rồi, vị đại tu sĩ kia cũng không phải là người của Bát Hoang Tông.

Cách đó không xa chợt lóe thanh quang, một bóng người ngay lập tức xuất hiện ở giữa không trung, thân ảnh Mộc Chân Quân hiện ra: "Hắc Sa đạo hữu... Hôm nay quý phái thật náo nhiệt."

Phương Tịch cười ha ha, mở miệng thăm hỏi trước.

"Ngươi là... Mộc Chân Quân? ! Ngươi đã tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ? !"

Hắc Sa Chân Quân trừng to mắt như chuông đồng.

Y bị chấn động rất lớn.

Mỗi lần gặp mặt tên Mộc Chân Quân dường như hắn đều mang đến sự ngạc nhiên? Không đúng, là kinh hãi!

Lần đầu gặp mặt, đối phương chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp ba chiêu của mình.

Lần thứ hai gặp mặt, đối phương vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng trong vòng ba chiêu lại khiến bản thân trọng thương nguyên khí!

Lần thứ ba gặp mặt, người này đã thâm bất khả trắc, mặc dù nhìn từ bên ngoài là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng y nghi ngờ đối phương đã tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ, còn vạch trần âm mưu lớn của Hắc Long Tông khiến đại thế lực Tây Mạc này bị diệt.

Cuối cùng lần gặp mặt thứ tư, đối phương đã là đại tu sĩ?

Đây không phải giả chứ?

Hắc Sa Chân Quân nghi ngờ đối phương đã là đại tu sĩ từ trước, mấy lần trước đều cố ý thu liễm khí tức, đùa giỡn với y mà thôi.

Ngẫm lại cũng đúng!

Tu sĩ Nguyên Anh bình thường sao có lá gan điều tra chuyện tư của Hắc Thiên Chân Quân mà xác nhận Hắc Long Tông phản bội nhân tộc?

Nhưng mà rất nhanh, Hắc Sa Chân Quân đã khôi phục lại, trên mặt đầy vui vẻ: "Lão hữu, đã lâu không gặp, thế nhưng bây giờ có ác khách đến cửa, Hắc Sa không thể tận tình chủ nhà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận