Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 278: Tiểu Thanh Long Thang

Mùi vị của Tiểu Thanh Long Thang rất tươi ngon, chủ yếu là dùng vây, xương và đuôi của Tiểu Thanh Long để chế biến, lại thêm vào nhiều vị linh dược, có thể giúp tu sĩ Trúc Cơ tăng tiến pháp lực.

Thế nhưng tu vi của Phương Tịch đã là Trúc Cơ trung kỳ, dù hắn uống một chậu Tiểu Thanh Long Thang cũng chỉ có thể so với đả tọa luyện khí tu hành trong hai tháng.

"Canh này cho các ngươi..."

Hắn nhìn Hạ Hầu Oánh và Ngôn Hồng Tụ đang hầu hạ ở hai bên, tùy ý thưởng cho họ Tiểu Thanh Long Thang còn lại.

Hai nữ tu này đều đã tu luyện đến Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong nếu lại có linh khí của Tiểu Thanh Long Thang trợ giúp thì rất có thể sẽ đột phá được bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ.

"Đa tạ công tử!"

Hạ Hầu Oánh và Ngôn Hồng Tụ vô cùng vui mừng cảm ơn, sau khi uống Tiểu Thanh Long Thang xong thì hai nữ nhanh chóng xin về phòng để đả tọa luyện hóa linh khí.

Dù sao thì đây cũng là linh thái mà tu sĩ Trúc Cơ mới có thể dùng được, dược lực đối với các nàng vẫn hơi mạnh.

Đồng thời cơ hội này cũng khó mà có được nên nhất định phải nắm lấy.

Sau khi hai thị nữ lui đi thì Phương Tịch vẫn tiếp tục ăn thịt uống rượu.

Xương của Tiểu Thanh Long làm Thanh Long Thang còn thịt thì được làm thành cá lát.

Từng lát thịt cá sáng long lanh, ăn kèm với các loại nước sốt, có phong vị rất khác.

Phương Tịch uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng, lại ăn một miếng thịt cá, cảm nhận được linh khí lạnh buốt mang theo từng tia sảng khoái tràn lan trong miệng, hắn nở nụ cười hài lòng: "Đây mới là cuộc sống..."

Sau khi cơm nước no nê, Phương Tịch dạo bước ra Trường Thanh Các, một mình tản bộ đến dưới Yêu Ma Thụ.

Lúc này, Yêu Ma Thụ này đã cao hơn mười trượng, thậm chí Ất Mộc Thần Lôi Trận cũng không thể che hết, từ xa có thể nhìn thấy ngọn cây to lớn của nó.

Đối với cây này, Phương Tịch chỉ nói là bố trí trận nhãn của trận pháp ở trên đảo, cũng nghiêm cấm bất kỳ tu sĩ nào đến gần.

Đương nhiên sẽ không có ai liều lĩnh khiến đảo chủ tức giận mà đến thử uy năng của Ất Mộc Thần Lôi Trận Pháp.

Có đôi khi chỉ nói một phần sự thật thì lại càng dễ gạt người hơn nói dối.

"Một trăm năm tu tiên, nửa tri giao đã rơi rụng..."

Phương Tịch thở dài, bước đến dưới gốc cây Yêu Ma Thụ, trước tiên dùng rất nhiều linh ngư và linh mễ cho Thái Tuế ăn, sau đó cắt thịt Thái Tuế thơm ngào ngạt cho Yêu Ma Thụ hưởng dụng.

Thịt Thái Tuế cấp hai này hắn cũng đã ăn thử, đúng là mùi vị rất thơm, so với thịt của yêu thú cấp hai bình thường còn ngon hơn, chính là mỹ vị nhân gian.

'Chờ lúc đại thọ trăm tuổi có thể cắt mấy chục cân thịt Thái Tuế, phối hợp với Tiểu Thanh Long Thang để đãi khách...'.

Nếu đã có thể nuôi ra được con Tiểu Thanh Long thứ nhất thì đương nhiên sẽ có thể nuôi ra con thứ hai, thứ ba...

Phương Tịch đối với chuyện này vẫn rất tự tin.

Nếu thời gian không kịp nữa... Vậy thì cùng lắm sai Thanh Giác Ngư Long xuất ra tí máu, để thức tỉnh huyết mạch Giao Long, máu của Đại Thanh tuyệt đối có thể kích thích Thanh Ngọc Lý Ngư thăng cấp...

"Xém quên chính sự..."

Phương Tịch suy tư xong, lấy Thanh Mộc Ấn màu đen ra.

Cái ấn này to cỡ nắm tay của tiểu hài, vuông vức, trên mặt ấn có từng hoa văn màu máu, ấn bả thì mơ hồ, chỉ có tám vết khắc đơn giản.

"Chủng Bảo Quyết!"

Hắn nhớ lại khẩu quyết tâm pháp Chủng Bảo Quyết, hai tay không ngừng kháp quyết, chợt cắn chót lưỡi, phun tinh huyết lên hắc mộc ấn tỉ.

Phốc!

Quanh hắc mộc ấn có một vòng huyết quang, chợt nó tham lam thôn phệ rất nhiều pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công, đường vân huyết sắc bên ngoài ngo ngoe muốn động, hấp thu tất cả huyết quang.

"Đi thôi!"

Phương Tịch đáng ra một đạo pháp quyết cuối cùng, hắc mộc ấn tỉ đã bay lên cành của Yêu Ma Thụ.

Xoẹt xẹt!

Trên thân Yêu Ma Thụ nứt ra một cái khe như một hốc cây thôn phệ hắc mộc ấn tỉ vào.

Chờ sau khi hắc mộc ấn tỉ biến mất thì cái hốc trên thân cây cũng biến mất không thấy nữa, rất kỳ dị.

"Thì ra là do ta tế luyện linh căn này đến tâm thần hợp nhất như phân thân... Nếu không thì cửa Chủng Bảo Nhập Thụ này tuyệt đối sẽ không thuận lợi như vậy..."

"Bây giờ Yêu Ma Thụ này bồi dưỡng hắc mộc ấn cũng tương đương với phân thân của ta đang tế luyện pháp bảo, có ảo diệu khác..."

"Dựa theo Chủng Bảo Quyết nói, loại Bí Pháp Mộc Luyện này quan trọng nhất chính là thời gian, nếu chỉ mấy chục năm thì pháp bảo hoàn toàn không có nhiều uy năng, ít nhất phải trên trăm năm, mới có hiệu quả nhất định... Nhưng tốc độ phát triển của Yêu Ma Thụ không thể xem thường, chỉ cần đủ huyết nhục, một năm đã có thể bằng với linh mộc bình thường mươi năm, trăm năm... Vậy nếu Chủng Bảo ngàn năm, vạn năm thì uy năng bản mệnh pháp bảo của ta sẽ đến mức nào?"

Phương Tịch hiện ra vẻ mong đợi, lại xòe bàn tay ra, đặt trên thân Yêu Ma Thụ dữ tợn, im lặng cảm nhận gì đó.

Trên mặt hắn chợt xuất hiện vẻ vui mừng: "Mở!"

Một khắc sau, từng mảng sương mù đen nhánh hình thành ở bốn phía của Long Ngư Đảo, lại giao hòa với sương mù màu xám của Huyền Mộc Đại Trận.

Nhưng mà lần này là sương mù màu đen áp đảo sương mù màu xám, bày ra một màu xám đen.

Toàn bộ Long Ngư Đảo đều dưới lớp sương mù màu đen này mà trở nên như ẩn như hiện...

Có hư không không tên bị na di, chuyển hóa... Lại không một tu sĩ nào có thể phát hiện.

"Sinh trưởng gần mười năm, Ma Vực của Yêu Ma Thụ đã có tiến bộ nhảy vọt..."

"Cuối cùng Cửu U Huyền Mộc Đại Trận xem như đã tiểu thành..."

Phương Tịch có một niềm vui rạng rỡ trên gương mặt: "Bây giờ trận pháp này tuyệt đó có thể đứng hàng chuẩn cấp ba, có thể gọi là cấm đoạn đại trận... Cộng với ta chủ trì dù Kết Đan lão tổ cũng khó mà... Ách, quên đi..."

Hắn nhớ lại Tống gia cũng do đại trận cấp ba thủ hộ, một vị Trận Pháp sư chủ trì, sau đó đã bị Huyền Thiên Tông phá gia diệt môn, không khỏi không quá may mắn nên hắn cũng không cắm cờ.

"Nhưng mà ta mạnh hơn Tống gia!"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi xoay nhẫn trữ vật.

Rầm rầm!

Từng con mộc khôi lỗi xuất hiện, hai mắt đều thất thần, trong thất khiếu có mọc rễ.

Các loại tài liệu năm đó hắn vì luyện chế Trúc Cơ Đan mà giết yêu vương đã tiêu hao hầu như không còn.

Nhưng sau đó vì Vi Nhất Tịch Trúc Cơ và Thái Tuế tấn thăng hắn lại đến Đại Lương thế giới kiếm yêu đan hai lần.

Mỗi yêu đan lấy được cũng đại biểu cho ít nhất và con yêu thú cấp hai mất đi sinh mạng.

Đây là yêu vương ở Đại Lương thế giới có thiên phú dị bẩm nên xác suất có hàng tương đối cao.

Bởi vậy tài liệu yêu thú cấp hai trong tay Phương Tịch lại tích lũy rất nhiều.

Chắp vá một chút thì có thể lôi ra quân đoàn gần ba mươi khôi lỗi cấp hai, trong đó có bảy khôi lỗi chủ chiến, hai mươi ba con khác đều gián tiếp khống chế qua Yêu Ma Thụ, hành động khô khan cứng nhắc.

À, trong một đám thú còn có hai người khôi lỗi mang mặt nạ dây leo là Tống Thanh và Hóa Hạc, như Husky lẫn trong bầy sói.

Tê tê!

Một con cự mãng ở giữa thân có vết thương dữ tợn đang phun lưỡi, chợt bị dây leo của Yêu Ma Thụ rũ xuống bắt treo lên không trung.

Tiếp theo là một yêu thú có bộ lông đỏ như lửa giống sư tử...

Con thứ ba, con thứ tư...

Tổng cộng hai mươi ba con khôi lỗi bị treo lên dưới tán Yêu Ma Thụ, nếu bị tu sĩ bên ngoài nhìn thấy cũng đủ khiến tâm thần của chúng run rẩy.

Nhưng mà những thứ này đều đã được Phương Tịch dùng Cửu U Huyền Mộc Đại Trận giấu đi, nếu ở trên Long Ngư Đảo nhìn lên thì nhiều nhất chỉ thấy tán cây của Yêu Ma Thụ, đối với thân cây và dây leo thì hoàn toàn nhìn không rõ.

Còn nếu ở không trung bên ngoài nhìn xuống thì sẽ phát hiện một trận pháp như cái chén đen khổng lồ đang úp xuống bao phủ toàn bộ Long Ngư Đảo.

"Ừm, Sau khi tự thành thiên địa thì mỗi ngày còn phải mở ra một hư không nào đó để nhận quang huy nhật nguyệt... Hơi phiền phức."

Phương Tịch như đang suy nghĩ điều gì đó: "Nghe đồn rằng, động thiên phúc địa thật sự đều là nội bộ tự thành một thể, có nhật nguyệt tinh thần, linh khí và vạn vật hình thành tuần hoàn... Ta cách bước này còn xa lắm."

"Loại tự thành một giới kia, đều có thể gọi là Địa Tiên một phương?"

"Vừa vào trong giới, vạn pháp bất xâm, nhân quả đều đủ?"

"Ách... Quả nhiên vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa."

Cưỡng ép rút tâm thần về, Phương Tịch nhìn hơn hai mươi con khôi lỗi này như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hắn đi là cửa hông đạo mộc khôi lỗi, luận số lượng khống chế thì vượt rất xa Khôi Lỗi sư bình thường.

Nghiêm khắc mà nói thì khống chế khôi lỗi cũng không phải là hắn mà là Yêu Ma Thụ.

Chỉ có bảy khôi lỗi chủ chiến được đánh vào thần niệm mới thật sự bị hắn đều khiển.

"Những khôi lỗi cấp hai này, thủ hộ bản thể Yêu Ma Thụ vẫn chưa đủ lực... Dù sao cũng quá cứng nhắc và không linh hoạt..."

"Ách... Muốn khiến một cái cây có suy nghĩ linh hoạt thì cũng thật sự đã làm khó nó rồi."

Phương Tịch nhịn không được mà cười lên.

Hắn nhìn những khôi lỗi này với ánh mắt có ngọn lửa đầy dã tâm: "Ý tưởng dùng khôi lỗi tạo thành chiến trận phải làm được..."

Phương Tịch nhớ lại Tống gia cấp ba - Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận!

"Nếu phân tách trận này ra, do từng con yêu thú cấp hai làm trận nhãn, tập hợp lực lượng của ba mươi con khôi lỗi... Nên có thể bố trí ra được một phần của trận pháp, triệu hoán hư ảnh Thiên Lang..."

"Chỉ là trong đó còn có rất nhiều nghi nan, tỉ như luyện chế trận kỳ và trận bàn cấp ba... Và tìm kiếm cách bày trận trong lúc di chuyển..."

"Nhưng mà nếu chỉ để bảo vệ thì cũng không cần di chuyển, chỉ cần có thể kích hoạt trận kỳ là được..."

"Đến lúc đó, Cửu U Huyền Mộc Đại Trận thủ hộ Long Ngư Đảo dù có Kết Đan lão tổ cưỡng ép xâm nhập cũng có Thiên Lang Khiếu Nguyệt đại trận chào hỏi... Nói không chừng phối hợp với cấm đoạn đại trận còn có thể lưu đối phương lại?"

"Luận phòng ngự tác chiến thì Trận Pháp sư quả nhiên quá phạm quy... Không đúng là ta quá phạm quy."

"Ở trong Việt Quốc, người có trận pháp nhất đạo mạnh hơn ta rất ít, khôi lỗi nhất đạo mạnh hơn ta có lẽ cũng có... Nhưng luận trận pháp dung hợp với khôi lỗi thì không có ai mạnh hơn ta."

"Những Khôi Lỗi sư cấp hai kia không thể nào điều khiển nhiều khôi lỗi như vậy, thần thức của họ hoàn toàn không đủ, nếu là Khôi Lỗi sư cấp ba thì có thể được..."

"Hô... Trồng cây lâu như vậy rồi, cuối cùng đã có thể an tâm."

Phương Tịch mỉm cười.

Lúc trăm tuổi, cuối cùng hắn cũng đã có một cơ nghiệp an ổn ở Việt Quốc.

Dù Huyền Thiên Tông cũng vô pháp cướp đi!

"Quả nhiên... Trồng cây đến cuối cùng, cần gì cũng có?"

"Bây giờ, Trúc Cơ viên mãn đối với ta đã không tính là gì, chỉ còn đại bình cảnh Kết Đan..."

Phương Tịch nhìn về hướng Phong Diệp Đảo, sờ cằm.

Lần thọ yến trăm tuổi này, hắn cũng không định tổ chức lớn, chỉ mời ba, năm hảo hữu đến hưởng dụng món ngon, linh mễ là được.

Không biết... Nguyễn Tinh Linh có đến hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận