Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 262: Đạo đồ

" Trường Thanh Các không hổ là linh mạch cấp hai thượng phẩm... Tốc độ tu luyện nhanh hơn Đào Hoa Các."

Bế quan một đêm Phương Tịch thản nhiên từ phòng luyện công bước ra với gương mặt vui mừng: "Có linh mạch như vậy hỗ trợ, có lẽ ta sẽ có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ nhanh hơn chứ?"

Lúc trước, hắn khổ tu ở Bạch Trạch Tiên Thành, bởi vì thỉnh thoảng còn phải rèn luyện Thanh Hòa Kiếm mà tốc độ tăng tiến pháp lực bị ảnh hưởng.

Nhưng mà thỉnh thoảng bản thân thu gom hoặc tự luyện chế đan dược tăng tiến pháp lực cho mình nên vẫn không ngừng tinh tiến.

Dù sao đan dược có thể tăng tiến pháp lực Trúc Cơ kỳ cũng rất hiếm, dù mình gom nguyên vật liệu cũng như vậy.

Cơ bản cứ cách mấy năm, mới có thể mở lò luyện vài viên đan dược... Còn có xác suất thất bại.

"Đan dược gì đó chỉ có thể xem là trợ lực bên ngoài, còn khi có khi không... Không ổn định bằng một linh mạch dồi dào linh khí."

Trên mặt Phương Tịch nở một nụ cười, còn Hạ Hầu Oánh đang quét dọn trong sân thì bị kinh sợ như con thỏ nhỏ, thân thể cong lại, hô: "Chào đảo chủ đại nhân!"

"Ừm!"

Phương Tịch không để ý nàng mà hét lớn.

"Hô hô!"

Đại Thanh đang dẫn đầu đàn Thanh Ngọc Lý Ngư bơi lội trong dưỡng ngư tràng lập tức phá không lao lên, tạo ra những làn sóng lớn xối ướt Chung Kỳ ở trên bờ, khiến lão tức sôi máu mà không dám nói gì.

Hạ Hầu Oánh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một con Giao Long xanh từ trên trời bay xuống chở đảo chủ đi tuần sát toàn đảo.

Cưỡi rồng ngao du như tiên nhân trong tranh!

Chờ sau khi ung dung bay một vòng quanh đảo xong, Phương Tịch sai Thanh Giác Ngư Long về dưỡng ngư tràng còn mình thì hạ xuống tầng cao nhất của Trường Thanh Các.

Róc rách!

Hạ Hầu Oánh đổ nước linh tuyền nói hổi vào trong chén trà, hai tay dâng lên trước mặt Phương Tịch.

"Pha trà ngắm phong cảnh cũng là một chuyện rất vui trong nhân gian..."

Phương Tịch nhấp một ngụm linh trà, nói một câu xúc động.

Trải qua khoảng thời gian sắp xếp này Long Ngư Đảo đã xem như hoàn toàn bị hắn bỏ vào trong túi, chân chính trở thành Long Ngư đảo chủ.

'Mặc dù Ất Mộc Thần Lôi Trận chỉ là quá độ nhưng uy lực của trận này cũng không tệ, cộng với thực lực của ta... Dù Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí viên mãn đến công cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt...'.

Phương Tịch sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, hắn bắt đầu cân nhắc địch nhân mà mình có thể gặp phải.

Bây giờ, Huyền Thiên Tông xưng bá Việt Quốc, lãnh thổ yên ổn, ba nước cũng không có giao chiến, khả năng Kết Đan đột kích hầu như không có.

Đồng thời Hồ Vạn Đảo ở cực Bắc của Việt Quốc, mà Việt Quốc lại ở hướng Bắc của hai nước Mộc, Võ, dù Việt Quốc bị xâm lấn thì cũng sẽ là chỗ tim gan Huyền Thiên Sơn Mạch bị công kích trước.

'Ngoài ra địch nhân của ta... Có lẽ là Tống Thanh và ma tu?'.

'Nhưng Tống Thanh mắt cao hơn đầu chưa chắc sẽ lấy ta làm địch nhân, cũng không thể nào biết được ta là người hại cả nhà hắn chết... Bây giờ hắn lại bị truy nã toàn Việt Quốc, nói không chừng đã trốn ra nước ngoài từ lâu rồi...'.

'Về phần ma tu? Có lẽ là một tên Diệp tán nhân Trúc Cơ trung kỳ, dám đến đập thì ta sẽ đè chết hắn!'.

'Như vậy thì ở Long Ngư Đảo lại có thể có mấy chục năm an ổn...'.

'Hơn nữa ở trong trận pháp của mình có thể tùy ý xuyên không đến Đại Lương...'.

Ngay lúc Phương Tịch đang suy nghĩ thì ở ngoài Ất Mộc Thần Lôi Trận chợt xuất hiện hai vệt độn quang.

Hắn mỉm cười, lập tức mở thông đạo vào trận, chỉ thấy Nguyễn Đan và Nguyễn Tinh Linh cùng đến.

"Phương huynh vậy mà đã bố trí trận pháp cấp hai, xem ra ở đây đã rất an ổn rồi..."

Nguyễn Tinh Linh nhìn Ất Mộc Thần Lôi Trận với một nụ cười trong mắt.

"Ha ha... Tinh Linh nàng cũng biết mà, ta đã mua một Sáo trận pháp từ lâu, bây giờ chỉ đúng lúc lấy ra để thủ hộ gia sản mà thôi. Long Ngư Đảo này thật sự không tệ, đáng tiếc là Hồ Địa Sát đã bị thu thập rồi... Còn chuyện làm ruộng, nuôi cá chỉ có thể từ từ."

Thời gian trồng linh dược quá dài, linh mễ thì một, hai năm đã có thể thu hoạch, Phương Tịch cũng rất mong đợi linh mễ cấp hai.

Hắn vừa nói vừa rót linh trà cho Nguyễn Tinh Linh và Nguyễn Đan.

"Phong Diệp Đảo của Tinh Linh cũng chỉ có một mảnh linh mộc là còn đáng để mong chờ một chút... Kim Quy Đảo của Đan nhi thì tương đối thích hợp nuôi linh quy..."

Nguyễn Tinh Linh nói không mệt mỏi, hai sư đồ nàng trong thời gian gần đây cũng đang sắp xếp linh đảo của mình.

"Còn có... Đảo chủ các đảo đều phái người đến thần phục ta!"

Thần sắc Nguyễn Tinh Linh hơi bất đắc dĩ đa phần những đảo chủ linh đảo này là Luyện Khí hậu kỳ, tập hợp lại cũng là một nguồn sức mạnh không yếu.

Thế nhưng trước đó từng bị Tống gia thanh lý hết một đám, lại bị Ngôn gia xếp vào một đám.

Bây giờ, đám này đến quy hàng, trong đó còn không biết trộn lẫn bao nhiêu gian tế, bùn cát cùng xuống, rồng rắn lẫn lộn, nói không chừng còn có dư nghiệt của ma tu nữa!

Nguyễn Tinh Linh phải sắp xếp một phen, muốn ngồi vững vị trí Chủ Hồ Vạn Đảo, chắc hẳn phải hao phí không ít thời gian và tinh lực.

Phương Tịch thì lại không chút hứng thú với việc thống trị Hồ Vạn Đảo.

Hắn chỉ muốn thanh thản ổn định ở đây trồng cây, sau đó thuận lợi tu hành đến Trúc Cơ viên mãn, thậm chí Kết Đan...

'Vì cuộc sống yên ổn, ắt không thể thiếu chút chuẩn bị...'.

'Còn có Ất Mộc Thần Lôi Trận chỉ mới cấp hai trung phẩm, hoàn toàn chưa đủ... Ít nhất cũng phải có trận pháp chuẩn cấp ba...'.

Thật ra Phương Tịch đã có tính toán trong đầu.

Một khi thành công thì Long Ngư Đảo của hắn sẽ vững như Thái Sơn, dù không thể so sánh với Tống gia thời toàn thịnh thì cũng không kém xa.

Đào Hoa Đảo.

Núi Song Tử Tây.

Từng con Bạch Ngọc Phong to như nắm tay đang bay tới bay lui trong vườn hoa.

Vi Nhất Tịch thất thần nhìn cảnh này.

Từ sau khi nàng theo ba vị Trúc Cơ trở về Hồ Vạn Đảo thì nàng lập tức trở lại Đào Hoa Đảo.

Khoảng thời gian này Đào Hoa Đảo cũng trải qua chút hỗn loạn nhưng sao khi tin tức tam đại quân lâm Vạn Đảo truyền đến thì lập tức đã yên tĩnh lại.

Nàng trở lại cố hương mà mình tâm tâm niệm niệm, thấy tất cả đều là cảnh còn người mất nên trong lòng cũng không vui.

Hưu!

Ngay lúc Vi Nhất Tịch đa xuất thần thì có một đạo Truyền Âm Phù bay đến.

Nàng đưa bàn tay trắng nõn tiếp nhận, nghe vài câu, sau đó lập tức vui mừng: "Đại thúc đến rồi..."

Lúc Vi Nhất Tịch khống chế pháp khí bay đến Phỉ Thúy Nhai thì đã gặp Phương Tịch đang tuần sát linh điền.

Hải Đại Quý đã có bộ dáng trung niên thậm chí còn hơi già đang đi theo sau hắn.

Ở trong nhà của Hải Đại Quý còn có một nữ tu và mấy đứa bé đang nơm nớp lo sợ nhìn Phương Tịch.

"Chỗ này ngươi quản lý không tệ, sau này Phỉ Thúy Nhai của ta sẽ giao cho ngươi, tiền thuê đất 5: 5... Hàng năm giao đến Long Ngư Đảo là được."

Phương Tịch nhìn lướt qua chỗ ở của mình, lòng có chút xúc động.

Chỉ mới qua mười năm mà đã cảnh còn người mất.

Chờ sau trăm năm nữa thì sao?

"Đại thúc!"

Lúc này, Vi Nhất Tịch cũng từ trên trời hạ xuống, rất vui mừng mà chạy đến.

"Ừm, đi thôi, đi gặp Tinh Linh với ta."

Phương Tịch dẫn Vi Nhất Tịch và Hải Đại Quý cùng đến bờ Hồ Kính Nguyệt.

Nguyễn Tinh Linh và Nguyễn Đan đều ở đây, còn có một số người khác.

Tỉ như Vương Tiểu Hổ, à, kẻ này cũng theo về, y không có công lao thì cũng có khổ lao, lăn lộn ở Hồ Vạn Đảo làm đảo chủ một linh đảo cũng không thành vấn đề.

Gia chủ trẻ của Phong gia thì Phương Tịch không biết, còn vị Mạc gia kia thì Phương Tịch lại nhận ra, là Mạc Tiêu Dao năm đó từng gặp một lần, hậu nhân của Mạc Thanh Ngọc ở phường thị Bảo Thuyền.

Người này là đảo chủ Hắc Sa Đảo quả thật khiến người khác cảm thấy thổn thức không thôi.

"Các người đều đến hết rồi, rất tốt..."

Nguyễn Tinh Linh gật đầu ra hiệu với Phương Tịch trước rồi lập tức nói: "Ta sẽ di chuyện một phần tộc nhân đến Phong Diệp Đảo... Từ nay về sau, Đào Hoa Đảo sẽ giao cho Vi Nhất Tịch quản lý."

"Đảo chủ, con?"

Vi Nhất Tịch chỉ chỉ mình, cảm thấy hơi khó tin.

Nhưng mà những người ở đây lại rất tán đồng.

Dù sao Vi Nhất Tịch tốt xấu gì cũng là Luyện Khí viên mãn, đặt ở Hồ Vạn Đảo đó chính là đẳng cấp của Kim Nha lão quái lúc trước, làm lão tổ một phương cũng được.

Hơn nữa nàng có ba vị tu sĩ Trúc Cơ làm chỗ dựa, không cần biết làm đảo chủ ở đảo nào đều có thể rất vững vàng.

Chờ sau khi an bài mọi việc xong, Nguyễn Tinh Linh nở nụ cười xinh đẹp nói với Phương Tịch: "Đi dạo với ta!"

"Được!"

Phương Tịch sóng vai đi cùng Nguyễn Tinh Linh, Nguyễn Đan trừng những người xung quanh, tất cả tu sĩ đều cuối đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám động đậy.

Bên cạnh Hồ Kính Nguyệt có một rừng hoa đào, cũng là Linh Đào Thụ cấp hai cấy ghép ra, chỉ là đã bị thoái hóa đi, có cây đã trở thành phàm mộc.

Lúc này, xuân về hoa nở, hoa đào khiến lòng người say mê.

Nguyễn Tinh Linh đứng dưới cây đào, người còn yêu kiều hơn hoa, nhưng nàng lại thở dài: "Phương huynh cảm thấy Tinh Linh là người thích quyền thế sao?"

Trong thời gian này, nàng trắng trợn sắp xếp nhân thủ chiếm lĩnh từng linh đảo, giảm bớt phạm vi thế lực của Ngôn gia.

Đến hôm nay, cũng gần như từ bỏ Đào Hoa Đảo, dẫn phần lớn nhân thủ đến Phong Diệp Đảo, ý tứ muốn làm Chủ Hồ Vạn Đảo đã rất rõ ràng.

"Tinh Linh, tâm hướng đạo của nàng, trong đời ta cũng hiếm thấy..."

Phương Tịch cầm một nhánh hoa đào, trấn an.

"Ai... Phương huynh lại an ủi Tinh Linh..." Không biết Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến cái gì mà thần sắc kinh ngạc: "Trong ba nước này, tu sĩ Trúc Cơ có thể Kết Đan lại có bao nhiêu? Mạnh như lão tổ Tống gia lúc còn trẻ ba nước đã nghe danh mà cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cục bỏ mạng, tộc diệt sao..."

Bất luận Phương Tịch hay là Nguyễn Tinh Linh đều cho rằng lão tổ Tống gia chắc chắn đã từng trùng kích bình cảnh Kết Đan.

Chỉ là không thành công mà thôi, nếu không thì cục diện của Việt Quốc bây giờ đã đại biến.

Thực tế, ngoại trừ Di Lăng Cốc Du gia ra, trong ba nước dù là thế lực Kết Đan muốn bồi dưỡng được một tu sĩ Kim Đan mới cũng rất gian nan.

Trừ phi gặp phải vận khí nghịch thiên, thu được môn đồ có linh căn thiên phẩm.

Bằng không thì cơ bản cũng chỉ như Huyền Thiên Tông, xém chút đã đứt đoạn truyền thừa...

Mà những tu sĩ Kết Đan chính thức tuyệt tự lại chiếm cứ tông môn một nước kia, chờ đến lúc thế lực khác sinh ra tu sĩ Kết Đan mới hoặc khi các nước khác xâm lấn thì kết cục thường sẽ không quá tốt.

Thanh Mộc Trường Sinh Công trong tay của Phương Tịch nghe nói là đến từ Thanh Mộc Tông một tông môn Kim Đan trước kia của Mộc Quốc.

"Đại Đạo Kim Đan, bình cảnh Kết Đan... Biết bao khó khăn?"

Phương Tịch cũng thở dài.

"Đời này của Tinh Linh, có lẽ có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí viên mãn nhưng không dám nghĩ đến Kết Đan, chỉ có thể gửi gắm tình cảm trong cảnh vật của Hồ Vạn Đảo... Phương huynh, huynh có nguyện luôn đi cùng Tinh Linh không?"

Dường như Nguyễn Tinh Linh lần đầu tiên mở rộng lòng mình.

"Xin lỗi..." Phương Tịch trầm mặc thật lâu: "Thân này đã hứa Tiên đồ, khó lại hứa khanh..."

"Như vậy..."

Trong nụ cười của Nguyễn Tinh Linh dường như có sự đắng chát: "Mặt dù đã sớm biết kết quả nhưng không hỏi thử thì cuối cùng cũng khó mà cam tâm mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận