Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 437: Lựa chọn

"Lần này Thái Tuế tiến cấp chỉ mới phục dụng đan dược do yêu đan hệ Mộc cấp ba luyện chế... Còn lại ba viên nội đan yêu thú, không đúng... Cộng với nội đan Ma Huyết Giao thì chính là bốn viên!"

Phương Tịch phẩy tay áo, thu Thái Tuế vào trong Sơn Hải Châu rồi rơi vào trầm ngâm.

"Tác dụng của nội đan Ma Huyết Giao đã không lớn, không bằng trực tiếp giao cho Đại Thanh... Có thể thành hay không thì xem tạo hóa của nó, dù nó thất bại thì ta cũng sẽ không tiếp tục đầu tư vào nó như Thái Tuế..."

"Ngoài ra còn có thể tạo ra mấy tu sĩ Giả Đan..."

Bây giờ tu vi của hắn đã cao thâm, một lần bế quan sẽ rất lâu, đúng là cần một số nhân thủ.

Đây cũng là nguyên nhân mà đa phần tu sĩ cao giai đều thành lập tông môn - Chính là phục vụ tốt hơn cho bản thân tu hành.

Thần thức của hắn vừa phóng ra thì trong nháy mắt đã bao phủ Long Ngư Đảo, hắn đã phát hiện ra có rất nhiều tu sĩ.

"Tu sĩ đến nhiều như vậy, đúng là phải lộ diện một chút."

Phương Tịch thì thào rồi nhanh chóng dùng thần thức truyền âm.

Đại Thanh đang bơi lội trong hồ nước lập tức nhảy lên, hóa thành một đạo thanh sắc linh quang, không bao lâu đã đến bên cạnh hắn.

"Đi thôi!"

Phương Tịch chân đạp Thanh Giác Ngư Long, chậm rãi nói một câu.

Thanh Giác Ngư Long lập tức ngâm dài một tiếng, mây mù quanh thân, lắc đầu vẫy đuôi phi hành, nó vòng một vòng quanh Long Ngư Đảo.

"Là Long Ngư đảo chủ!"

"Đảo chủ xuất quan rồi!"

"Bái kiến Đại chân nhân Kết Đan!"

Vô số tu sĩ bị tiếng long ngâm kinh động, nhao nhao xuất quan, nhìn thấy một vị Kết Đan lão tổ có diện mục như thiếu niên, cưỡi rồng ngao du, linh lực trên người vô cùng kinh khủng, càng khiến bọn họ không tự chủ mà cúi đầu, khom lưng.

Không lâu sau, Thanh Giác Ngư Long chiếm cứ ở Trường Thanh Các, Phương Tịch trực tiếp ngồi tại chủ điện, cùng triệu kiến các thế lực lớn đến đây bái phỏng.

Thật ra cũng không có gì, chỉ là để họ tự báo thân phận, sau đó dâng lễ vật lên rồi có thể lượn...

Cho đến Linh Không Đảo Ngôn gia thì mới xem như Phương Tịch cho sắc mặt tốt, cho đối phương nói nhiều hơn hai câu nhưng hắn cũng không nhận thị nữ, dưới gương mặt đầy tiếc nuối của lão gia chủ ở ở trong một đám oanh oanh yến yến đuổi đi.

"Còn ai không?"

Phương Tịch ngồi trên chủ vị, thuận miệng hỏi.

Chung Hồng Ngọc lập tức ra khỏi hàng: "Công tử... Còn có một nữ Trúc Cơ, tự xưng Tông Linh Hô nói là có giao tình xưa với ngài?"

"À?"

Tay phải Phương Tịch nắm lại chống gò má, tùy ý nói: "Cho nàng vào!"

Không lâu sau, Tông Linh Hô với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi đi vào, cung kính hành lễ: "Tông Linh Hô bái kiến lão tổ, khấu tạ ân cứu mạng năm đó của lão tổ..."

Nhìn qua nàng này, Phương Tịch không khỏi nhớ lại lúc trước khi mình rời khỏi tu tiên giới ba nước, lúc ở Hắc Thủy Đàm luyện thi gặp được phu phụ Tông gia.

"Ngươi nói là đời sau cố nhân của bản tọa, có bằng chứng gì không?"

Mặc dù nhìn gương mặt của đối phương và tay nghề phù giáp quen thuộc trên thân kia thì Phương Tịch đã tin tưởng hơn phân nửa nhưng hắn vẫn hỏi.

"Gia phụ luôn cất giữ chân dung của lão tổ mà truyền thừa phù lục cấp ba gia truyền của bản gia, nghe nói là do tiền bối tặng..."

Tông Linh Hô nhu thuận lấy ra hai thứ, chính là một bức họa trục và một ngọc giản, cung kính đưa cho Chung Hồng Ngọc.

Phương Tịch cũng không mở bức tranh mà thần thức chỉ quét qua ngọc giản thì đã gật đầu: "Đúng là truyền thừa phù lục, ngươi có thể luyện chế phù giáp đã nói rõ ngươi có thiên phú trên Phù đạo... Quả thật không tệ, Tông phù sư đã có người kế tục rồi."

"Nếu không có truyền thừa do lão tổ ban cho thì Linh Hô sao có thể có ngày hôm nay? Linh Hô nguyện làm nô làm tỳ, báo đáp đại ân của lão tổ!"

Tông Linh Hô nghiêm mặt nói.

Đúng là nàng đã dựa vào Phù đạo mà tích góp được rất nhiều linh thạch, mới có thể may mắn Trúc Cơ thành công.

Nhưng mà làm nô làm tỳ...

Sắc mặt Phương Tịch hơi cổ quái: 'Loại người một lòng hướng đạo như ta mà sao thời gian gần đây có nhiều người tặng thị thiếp, tặng nô tỳ, tăng lô đỉnh như vậy... Quả thật đã khinh thường bản tọa rồi hay sao?'.

Thần sắc hắn chuyển thành nghiêm túc: "Giao tình của ta với cha ngươi và tổ tiên của ngươi chẳng qua cũng chỉ nhạt... Đến bây giờ có thể xem là quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm. Nên không cần phải nói những chuyện này."

Lời này vừa nói ra thì thần sắc của Tông Linh Hô lập tức ảm đạm, nhưng vẫn bái một cái: "Kính xin lão tổ cho phép Linh Hô ở Long Ngư Đảo tu luyện!"

"Tạp vụ trên Long Ngư Đảo, ngươi cứ hỏi Hồng Ngọc là được, lui đi."

Phương Tịch khoát tay, để Tông Linh Hô lui ra.

Mà lúc này, Chung Hồng Ngọc mới bẩm báo từng hành vi trước đó của nàng này, cũng không thêm mắm thêm muối mà dùng góc độ người ngoài cuộc, không che giấu cũng không chèn ép.

"Cũng là một nữ tử thông minh... Chỉ là quá xem trọng hiệu quả và lợi ích một chút."

Phương Tịch nghe xong, từ chối cho ý kiến: "Có lẽ còn gây tai họa, muốn nhờ Long Ngư Đảo tránh họa, hoặc là muốn mượn da hổ của bản tọa... Thôi, ngươi cứ tự xử lý đi."

Đối với hắn, sau khi hoàn thành lời hứa với Trần Bình thì tình cảm với hậu nhân Tông gia quả thật đã nhạt đi rất nhiều.

Luận tình cảm, còn không bằng Chung Hồng Ngọc.

"Hồng Ngọc đã biết..."

Chung Hồng Ngọc nhu thuận gật đầu.

Phương Tịch chú ý nàng một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu, thần sắc chuyển thành nhu hòa: "Bây giờ ngươi cũng đã hơn một trăm sáu mươi tuổi, mới Trúc Cơ hậu kỳ... Tu vi hơi chậm."

Thần sắc Chung Hồng Ngọc ảm đạm: "Thiếp thân tu hành chậm chạp, làm công tử thất vọng rồi..."

"Thôi, sở tu Huyền Âm Công của ngươi cũng không phối hợp hoàn mỹ với Không linh căn, đây là chuyện không biết làm sao... ".

Phương Tịch ném ra một cái bình ngọc: "Đan dược trong bình này có lợi rất lớn với tăng tiến pháp lực... Ngươi cầm về khổ tâm tu luyện, tiến cấp Trúc Cơ viên mãn không thành vấn đề."

"Đa tạ công tử!"

Chung Hồng Ngọc tiếp nhận bình ngọc dưới ánh mắt ao ước của Hải Đại Ngưu và Thái Thúc Hồng, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ vui mừng.

"Không cần phải khách khí, ngươi thay ta quản lý Long Ngư Đảo nhiều năm, phải có ban thưởng."

Phương Tịch lại nhìn phía Thái Thúc Hồng và Hải Đại Ngưu, đặc biệt là người sau.

Tư chất linh căn của Hải Đại Ngưu bình thường, bây giờ mới tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, có lẽ đời này đã vô vọng Kết Đan.

Thế là hắn vẫy tay một cái, hai món linh khí tinh phẩm bay ra, rơi vào trong tay hai người: "Hai món linh khí này, ban cho các ngươi!"

"Đa tạ đảo chủ!"

Hai đại Trúc Cơ cũng lộ vẻ mừng rỡ, cung kính hành lễ.

"Thôi, các ngươi đều lui ra đi."

Phương Tịch khoát tay, để mọi người lui ra, nhìn bóng lưng ba Trúc Cơ, trên mặt hắn hiện lên vẻ khác lạ.

Đêm khuya.

Ánh trăng như câu.

Phương Tịch đang tựa bên cửa sổ, rót vào trong miệng từng hớp Thanh Trúc Tửu.

"Công tử, Chung Hồng Ngọc cầu kiến!"

Ngoài cửa chợt có tiếng nói vang lên.

"Vào đi."

Hắn gật đầu, ngay lập tức hồng ảnh chợt lóe, Chung Hồng Ngọc đã vào, nàng chậm rãi thi lễ: "Công tử trước đó bảo thiếp thân ban đêm đến đây, không biết cần làm chuyện gì?"

"Hồng Ngọc... Ngươi, còn muốn Kết Đan không?"

Phương Tịch lại uống một hớp Thanh Trúc Tửu, như tùy ý hỏi.

"Đương nhiên là muốn, đáng tiếc với tuổi tác của thiếp thân, dù có thể nhanh chóng tấn thăng đến Trúc Cơ viên mãn... Muốn ra ngoài đi ra ngoài lịch luyện tìm kiếm linh vật Kết Đan thì cũng gần như không có khả năng."

Khóe miệng Chung Hồng Ngọc lộ ra nụ cười đắng chát.

Nếu linh vật Kết Đan dễ lấy được như vậy thì tu vi của Thái Thúc Hồng sẽ không còn là Trúc Cơ viên mãn.

Hơn nữa, tam đại tông môn Kết Đan trước đó dù nhìn thể diện Phương Tịch vân du chưa về nên ngoài sáng sẽ không xuất thủ đối phó Long Ngư Đảo nhưng trên phương diện tranh đoạt cơ duyên cũng sẽ không khách khí.

Mà trong ba nước, cơ duyên Kết Đan thật sự quá thưa thớt, đa phần vẫn là loại Huyền Thủy Dịch kia, dù lấy được thì hi vọng cũng không lớn.

"Ta chỉ hỏi ngươi, lòng hướng đạo có còn hay không?"

Phương Tịch mỉm cười nhìn qua Chung Hồng Ngọc.

Trong lòng Chung Hồng Ngọc khẽ động, vội quỳ xuống: "Kính xin công tử chỉ rõ! Hồng Ngọc nhất định xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!"

"Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn tái diễn chuyện Trúc Cơ mà thôi..."

Phương Tịch khoát tay.

Đối với chuyện Không linh căn Kết Đan thì hắn vẫn có chút mong đợi.

Lần trước quan sát đối phương Trúc Cơ, hắn lĩnh ngộ được một ngân triện văn không hoàn chỉnh, kết hợp với Thuật Ngọc Phù của cổ tu sĩ, đã tạo ra Cấm Không Phù.

Nếu hắn có thể quan sát Kết Đan thì có lẽ sẽ bù đắp được một bộ phận của hư không phù văn?

Hoặc là, khiến Cấm Không Phù hoàn thiện hơn?

Nhắc đến chuyện Trúc Cơ lần trước, trên gương mặt của Chung Hồng Ngọc không khỏi ửng đỏ, nhưng lập tức gật đầu: "Thiếp thân nguyện ý!"

"Không nên đáp ứng thống khoái như vậy, sau khi ngươi Kết Đan ta còn sẽ hạ chút cấm chế trên người ngươi, bảo đảm ngươi không cách nào phản bội ta."

Lời Phương Tịch nói ra khiến sắc mặt Chung Hồng Ngọc trắng nhợt: "Bởi vì ta một lòng tiềm tu, cần mấy thủ hạ tin được lại trung thành, giúp ta xử lý mọi chuyện, tìm kiến linh vật..."

Chung Hồng Ngọc lập tức lâm vào trong đấu tranh.

Nếu chỉ cho Phương Tịch nhìn hết một lần là có thể thu hoạch được linh vật Kết Đan, chắc chắn nữ tu ba nước đều sẽ tranh đoạt.

Nhưng bị gieo xuống cấm chế, sinh tử sau này nằm trong tay người khác thì không giống nhau.

Nàng đấu tranh rất lâu, cuối cùng sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Thiếp thân... Nguyện ý!"

"Rất tốt..."

Phương Tịch mỉm cười: "Tiếp theo ngươi cố gắng tu luyện, chờ sau khi đến Trúc Cơ viên mãn thì đến chỗ của ta nhận Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly, đến lúc đó, ta sẽ truyền thụ cho ngươi bí pháp Thủy Hỏa Luyện Kim Đan và tâm đắc Kết Đan..."

"Cái gì? Vậy mà lại loại linh vật Kết Đan đẳng cấp này sao?"

Chung Hồng Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, đầy gương mặt là sự kinh hỉ: "Thiếp thân còn tưởng rằng..."

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản công tử sẽ mang nội đan yêu thú lừa gạt ngươi sao?"

Trên mặt Phương Tịch nổi lên vẻ như cười mà không phải cười, phất phất tay để Chung Hồng Ngọc lui ra.

Không lâu sau, một đạo kiếm quạng hạ xuống bên ngoài Trường Thanh Các.

Không bao lâu, lại có một tiếng nói vang lên: "Đảo chủ... Thái Thúc Hồng cầu kiến!"

"Vào đi."

Thần sắc Phương Tịch trở nên tùy ý hơn nhiều, nhìn Thái Thúc Hồng Trúc Cơ viên mãn: "Những năm nay, ngươi không có công lao cũng có khổ lao, ta cho ngươi ba lựa chọn, cái thứ nhất ta sẽ ban cho ngươi một chút đồ chơi nhỏ, cái thứ hai, ta ban cho ngươi viên yêu đan này..."

Lời còn chưa dứt, Phương Tịch đã mở một hộp ngọc ra, một viên nội đan tỏa ra từng điểm quang mang hiện ra trong đó.

Viên nội đan này đến từ Nhan lão quỷ, thuộc tính của nó miễn cưỡng phù hợp với Thái Thúc Hồng.

Thái Thúc Hồng nhìn thấy viên yêu đan này thì trong mắt lập tức hiện ra quang mang nóng bỏng, nhưng lại nhịn xuống: "Không biết lựa chọn thứ ba là gì, lại có điều kiện gì?"

"Ha ha... Quả nhiên ngươi không tệ."

Phương Tịch hài lòng gật đầu, lại lấy một ngọc giản ra: "Lựa chọn thứ ba, ta ban cho ngươi một bộ công pháp của cổ kiếm tu, tên là 'Thái Bạch Kiếm Quyết'... Nếu ngươi chọn cái đầu tiên thì tất cả đều như thường ngày, nếu ngươi chọn cái thứ hai, thứ ba thì ta sẽ gieo cấm chế trên người ngươi, từ nay sinh tử của ngươi bị ta nắm trong tay..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận