Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 733: Động thủ

"Kế sách của đạo hữu quả nhiên không tệ!"
ánh mắt của Mẫn Hồng Nho sáng lên.
Cung lão ma không hổ là lão ma của ma đạo, quả thật là quỷ kế đa đoan.
Cùng lúc đó, lão âm thầm kiêng kị Cung lão ma hơn vài phần.
"Chỉ cần chúng ta thả ra chút tin tức bảo vật đỉnh cấp thì có tu sĩ Hóa Thần nào nguyện ý bỏ đi chứ?"
Cung lão ma cười cười.
Về phần cuối cùng có lấy bảo vật ra hay không thì là chuyện khác.
Chỉ là lão nhìn về phía Thánh nữ: "Sư muội cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Thánh nữ mới từ trong ngơ ngẩn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười rồi lắc đầu: "Cũng không có chỗ nào không ổn nhưng chẳng biết tại sao tiểu muội luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía... Muốn về tông môn tọa trấn, xin Cung sư huynh thành toàn!"
"Sư muội, sư huynh biết rõ công pháp của muội lợi hại, xem ra lần hành động này thật sự hơi nguy hiểm."
Cung lão ma biến sắc: "Nếu muội khăng khăng muốn về thì cũng được nhưng sau khi trở về lập tức mở Chân Ma Điện ra..."
"Chân Ma Điện? !"
Mẫn Hồng Nho kinh hô.
Làm hai đại tông môn Hóa Thần tương ái tương sát nên gần như lão hiểu Nguyên Thủy Ma Môn còn nhiều hơn cả Nguyên Thủy Ma Môn.
Chân Ma Điện chính là chuyện trấn áp một tuyệt thế ma đầu.
Với nội tình của Nguyên Thủy Ma Môn, thậm chí còn có thể cấm hặc ma đầu này, khống chế đối phương làm một số chuyện...
Mà thực lực của ma đầu kia e là đã đến cấp Hóa Thần viên mãn!
"Thả ma đầu kia ra? Cũng tốt..."
Thánh nữ nhẹ nhàng khom người, dưới chân bộ bộ sinh liên, trong nháy mắt đã đi xa.
Nhìn thấy cảnh này, ba Hóa Thần chính đạo còn tốt nhưng trong lòng Cung lão ma lại chợt trống rỗng...
Ly Câu Tiên Thành.
Tiểu Nguyệt Hồ.
Phương Tịch mặc một bộ pháp bào màu xanh, tay cầm phật châu, thần thái vô cùng nhàn nhã.
Theo ngón tay hắn vê châu, hắn chỉ cảm thấy hàm dưỡng của bản thân tốt hơn nhiều, sát khí cũng bình phục rất nhiều.
Châu này không hổ là bảo vật Phật môn, am hiểu nhất là hóa giải lệ khí.
Đại hội đấu giá đã kết thúc thuận lợi, hắn thừa dịp mang linh thạch thượng phẩm tích lũy trong Sơn Hải Châu tiêu hết gần nữa, mua không biết bao nhiêu đặc sản của Minh Hoàn giới.
Sau này bất kể dùng riêng hay vẫn chuyển đến Địa Tiên giới bá thì hắn cũng kiếm được một khoản lớn.
Mặc dù ở trong Địa Tiên giới cũng có một số linh vật quý nhưng hắn không lấy được.
Mà ở hạ giới thì lại là cơ duyên xảo hợp, có thể lấy vào tay.
Đương nhiên đây chỉ là tài nguyên cấp bốn, cấp năm...
Sau khi đến Phản Hư cấp sáu thì ở hạ giới sẽ rất khó tìm được linh vật tương quan, không thể không đến Địa Tiên giới.
Phương Tịch tĩnh tọa một lát, trong tay hiện ra một ngọc giản.
"Đa Bảo Đồng Thuật..."
Hắn không tu luyện nhiều linh nhãn thuật nhưng ở trong Địa Tiên giới đã gặp không ít, lúc này hắn để Thái Nhất Kinh xem, môn linh nhãn thuật này cũng khá cao cấp, chính là truyền thừa hiếm có.
'Trong một số hạ giới, thường thường cũng có truyền thừa vô cùng cao minh...'.
'Dù thuật này đặt ở Địa Tiên giới thì cũng xem như không tệ...'.
'Mặc dù Đa Bảo Đồng Thuật này rèn luyện mắt, phương diện tiên cơ liệu địch rất tốt nhưng phương diện nhận ra bảo quan cũng không nhỏ... Đương nhiên đây là dưới điều kiện tiên quyết phải triển lộ bảo vật ra, nếu vẫn đặt ở trong túi trữ vật thì vẫn không thể khám phá được.'.
'Dù như vậy thì năng lực giám bảo của nó cũng không tệ, có thể tu luyện một phen...'.
Phương Tịch vuốt ve ngọc giản suy tư.
Sau khi đại hội đấu giá kết thúc, theo thường lệ vẫn còn hội trao đổi của tu sĩ cấp cao.
Theo lời của Truy Nguyệt Thiền Sư thì đến lúc đó tu sĩ Hóa Thần cũng sẽ đến, có không ít đồ tốt thật sự nên hắn cũng không muốn bỏ qua.
Về phần người thượng giới đến?
Với lực áp chế của giao diện, nhiều nhất chỉ là Phản Hư sơ kỳ đến, cũng không tính là gì.
Thậm chí lần này hắn chọn ở Minh Hoàn giới cũng chỉ vì tu vi tạm thời vẫn có chút không đủ mà thôi.
Chờ sống qua mấy trăm năm nữa, mình tấn thăng Phản Hư, lại cô đọng Địa Tiên Linh Cảnh lấy được lực lượng Linh Vực thì hoàn toàn có thể vô song ở hạ giới.
Vậy thì đệ nhị Nguyên Anh Trường Thanh Tử phái người đến, đến một người giết một người, đến hai người giết một cặp.
Năm đó bản tôn Trường Thanh Tử đã làm như vậy.
Mà Phương Tịch tự nghĩ sẽ làm tốt hơn cả Trường Thanh Tử.
Về phần tu sĩ Hợp Thể? Thì không thể nào hạ giới, trừ phi đối phương muốn lập tức vẫn lạc...
"Trước có thể tu luyện vài môn bí thuật, sau đó chờ hội trao đổi mở ra..."
"Nhưng mà... Trước kia đều là sau khi đại hội đấu giá kết thúc sẽ lập tức mở hội trao đổi, bây giờ lại trì hoãn như vậy... Mặc dù nghe nói nguyên nhân là vì có mấy vị đồng đạo Hóa Thần vẫn chưa đến nhưng cũng hơi kỳ lạ..."
Trên mặt Phương Tịch chợt lóe lên vẻ nghi ngờ, hai tay hắn chợt kháp quyết.
Thần thức của hắn lan ra xa, lấy Tiểu Nguyệt Hồ làm trung tâm, không ngừng lan ra bốn phía...
Vốn dĩ thần thức của Phương Tịch đã rất cường đại, vượt xa cùng cấp, lúc hắn tiến cấp còn thu hoạch được lợi ích lớn hơn nữa, lại tu luyện công pháp thần thức.
Càng quan trọng hơn là... Hắn có Chư Thiên Bảo Giám trấn áp thức hải nên dù chậm chạp nhưng vẫn kiên định rèn luyện thần thức, khiến thần thức của hắn vừa cường đại lại tinh thuần.
Lúc này lực lượng thần thức của hắn đã vượt xa tu sĩ Hóa Thần viên mãn.
Thậm chí so với Phản Hư sơ kỳ thì e là cũng không kém hơn bao nhiêu.
Mà ở tại Nhân Gian giới thì cực hạn thần thức vượt xa Địa Tiên giới.
Thần niệm của hắn nhanh chóng bao phủ toàn bộ Ly Câu Tiên Thành, thậm chí ngay cả trận pháp của tiên thành cũng không thể ngăn cản, một đường thẳng đến rất nhiều nơi trong bóng tối, nhìn thấy không ít bí mật.
'Quả nhiên dù Ly Câu Tiên Thành được gọi là thánh địa tán tu nhưng trong bóng tối vẫn có không ít chuyện bẩn thỉu và ức hiếp...'.
Thần thức của hắn rơi khỏi một nhà tù của tu sĩ, rồi lại khuếch trương lần nữa, thậm chí còn vượt qua phạm vi của Ly Câu Tiên Thành.
"A? !"
Hắn chợt giật mình.
Ở bên ngoài Ly Câu Tiên Thành có một tia thần niệm từ hư hóa thực rồi hóa thành một thanh tiểu đao màu trắng, nó oanh minh, một đao phá toái hư không.
Phốc!
Hư không vặn vẹo một trận, mấy con hồ điệp nhẹ nhàng bay múa hiện ra.
Những con hồ điệp này rất đẹp, trên cánh có hoa văn như mắt, lúc này chúng đang hoảng sợ được chạy đi tứ phía.
"Trảm!"
Từ trên tiểu đao truyền ra giọng nói lạnh lùng của Phương Tịch.
Phốc phốc!
Tiểu đao hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng đâm qua, xuyên thấu từng con hồ điệp...
"Mê Thần Điệp của ta?"
Trong một động phủ di động ở dưới trường phiên đen nhánh chợt truyền đến một tiếng gào lên.
Cung lão ma đang ngồi xếp bằng mở mắt ra thì đã nhìn thấy một lão ma Hóa Thần khác đang ôm đầu, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn.
Lão không khỏi nhướng mày: "Không phải ta đã từng cảnh báo ngươi không nên dùng tiểu thủ đoạn giám thị người kia rồi sao? Sao còn thả Mê Thần Điệp ra?"
"Cung sư huynh..."
Lão ma Hóa Thần này là một nam tử tuấn mỹ, trên mặt lại mang theo một chút âm khí, trong lúc cử động có chút nhăn nhó: "Ta cũng không sai Mê Thần Điệp giám thị người này mà chỉ lệnh cho chúng giám thị cổng Ly Câu Tiên Thành mà thôi... Không ngờ lại bị người kia phát hiện, thậm chí còn trùy sát."
"Ngươi... Ai!"
Cung lão ma thở dài.
"Cung sư huynh... Cũng không phải sư đệ cố ý làm vậy mà người này lại xuất hiện quá trùng hợp, cùng là tu sĩ Hóa Thần lạ, có thể chính là một người với Hóa Thần đã xuất hiện trong bí cảnh... Ngươi kia lại có thể khiến sư muội không muốn đối địch, nếu là tu vi Hóa Thần hậu kỳ thì mới có thể nói rõ được."
Vẻ mặt của lão ma Hóa Thần có tướng mạo âm nhu chợt trở nên hơi dữ tợn: "Chẳng biết từ lúc nào mà bí cảnh của Nguyên Thủy Ma Môn chúng ta lại trở thành nơi người ngoài muốn đến thì đến muốn đi thì đi rồi?"
Cung lão ma không khỏi im lặng.
Lão biết, e là vị Chiêm sư đệ này vẫn nhớ mãi không quên chuyện năm đó.
Cũng đúng, bất kể tu sĩ nào, con cháu xuất sắc nhất trong các hậu duệ nhà mình lại chết không rõ ràng trong bí cảnh thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để điều tra chân tướng.
Nếu không phải năm đó lão mạnh mẽ đè lại thì nói không chừng đối phương đã cùng khai chiến với Thái Thanh Tông và Quảng Lôi Tự.
Nhưng mà hung thủ năm đó là Kết Đan trung kỳ, tính thế nào cũng không thể là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ bây giờ được, chỉ có thể nói là sư đồ hoặc là đến từ một thế lực.
Rầm rầm!
Đúng lúc này, bên ngoài ma phiên có ánh sáng màu vàng đất lóe lên.
Một con cự hổ vàng óng xuất hiện, từ trong miệng phun ra một quang trụ thô to, hung hăng đập lên hắc vụ do ma phiên thả ra khiến vô số hắc vụ bốc hơn, động phủ ẩn giấu xuất hiện.
Sưu sưu sưu!
Từng đạo độn quang xuất hiện.
Mẫn Hồng Nho mang theo sư đệ, sư muội và Cung lão ma, Chiêm lão ma cùng nhanh xuất hiện ở giữa không trung, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.
Mà ở đối diện bọn họ, Phương Tịch đang đứng lơ lửng trên không, trong tay cầm một cái ấn vàng óng, chính là Cửu Diệp Ấn!
"Chư vị... Sao tổ chức tiểu hội mà không nói với bản nhân một câu, chẳng lẽ cảm thấy bản nhân không xứng nhập bọn với chư vị sao?"
Phương Tịch mỉm cười hỏi.
"Chuyện này..."
Thần sắc Mẫn Hồng Nho hơi xấu hổ, sư đệ Hóa Thần trung kỳ kia lại hừ lạnh: "Sư huynh, sao phải nói nhiều như vậy? Nhìn từ điểm hắn trực tiếp công kích chúng ta đã biết kẻ đến không tốt, hôm nay chắc chắn không thể hiền được!"
Bọn họ nói không sai, khi Phương Tịch phát hiện có một số tu sĩ Hóa Thần ở bên ngoài Ly Câu Tiên Thành giám thị mình thì trong lòng đã nổi sát ý.
Dù sao hắn cũng không oán không thù với hai đại tông môn này... Được rồi, không tính tu sĩ Kết Đan như Thánh tử!
Chỉ vì một đám môn nhân đệ tử mà tìm một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ gây phiền phức, đây vốn là chuyện không thể tin được.
Càng không cần phải nói là chính ma còn liên thủ.
Trừ phi nhận được phù chiếu ở thượng giới mới có mấy phần khả năng làm vậy!
"Đúng vậy..."
Mẫn Hồng Nho thở dài, tay phải vạch nhẹ một cái.
Hư không vỡ vụn, một thanh trường kiếm lấp lóe lôi quang xuất hiện trong tay, lại chính là Thái Thanh Thần Tiêu Kiếm mà nữ kiếm tu Nguyên Anh từng mang.
Không biết lão đã vận dụng bí pháp gì lại có thể điều khiển thanh kiếm này, thậm chí còn được nó gia trì mà lôi pháp của bản thân cũng có uy năng vô tận.
Sưu sưu!
Giữa thiên địa, lôi đình chợt cuồng vũ, vô số Lôi linh lực điên cuồng hội tụ mang đến cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Còn trên mặt Cung lão ma thì lóe lên màu xám trắng, thân hình lão chợt biến mất không thấy đâu nữa...
Loại độn thuật im lặng không một tiếng động này thật ra khủng bố hơn xa lôi hỏa đầy trời kia.
Nhìn thấy hai tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đã động thủ thì Chiêm lão ma và hai tu sĩ Hóa Thần chính đạo còn lại cũng tự tin mà vội thi triển bảo vật thậm chí thần thông...
Trong nhất thời, năm Hóa Thần liên thủ thì dù tu sĩ Hóa Thần viên mãn cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì lại mỉm cười.
Hắn đánh một pháp quyết, Cửu Diệp Ấn hóa thành một ngọc sơn màu vàng đất, ngăn ở trước người.
Hai tay hắn chợt hợp lại, một mộc ấn đen nhánh hiện ra, chính là Sinh Tử Ấn!
Vô số tử sắc thần sắc xoay quanh, thần sắc Phương Tịch nghiêm nghị, đã khóa chặt Hóa Thần hậu kỳ Mẫn Hồng Nho và Cung lão ma!
"Thái Thượng Bắc Đấu... Ti nhữ chi vong!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận