Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 271: Lại vào Ma Vực

Đại Lương thế giới.

Bên ngoài Ma Vực của Thủy tổ Yêu Ma Thụ.

Màn trời u ám, Ma Vực khổng lồ bao phủ trăm dặm như cái chén kình thiên úp lại, khiến người khác phải kinh hãi, run sợ.

"Ma... Thật sự là vật thú vị!"

Phương Tịch đứng trên đỉnh một ngọn đồi, đi theo sau hắn là Liễu Như Yên, Trương Minh Định, Chu Đồng... Các Võ Thần.

"Phương thiên địa này của chúng ta đã có ma kinh khủng như vậy... Thế nhưng sao nhân tộc không bị diệt?"

Hắn đưa ra một nghi vấn của mình.

"Khởi bẩm môn chủ... Căn cứ vào truyền thuyết, còn có sách sử ghi chép, đúng là có một số ma phát triển đến tình trạng cực kỳ đáng sợ, gần như diệt thế... Nhưng bất chợt im lặng biến mất không một tiếng động..."

Chu Đồng trả lời.

"Ma trưởng thành đến trình độ nhất định sẽ tự động biến mất?"

Phương Tịch sờ cằm: "Càng ngày càng thú vị... Các ngươi suy nghĩ cho kỹ, lần này thật sự muốn cùng ta xông vào Ma Vực sao?"

"Đương nhiên, môn chủ đi đâu, tiểu nữ tử sẽ đi đó!"

Liễu Như Yên cười nói.

"Nguyện ý theo môn chủ, xông pha khói lửa, không chối từ!" Chu Đồng và Trương Minh Định cũng tỏ vẻ trung thành.

"Tốt!"

Phương Tịch gật đầu, bước đến bên ngoài Ma Vực.

Ma Vực của Thủy tổ Yêu Ma Thụ đã có vài phần phong thái của cấm đoạn đại trận cấp ba, tự thành thiên địa.

Dù muốn chạy ra hay tiến vào đều rất phiền phức.

Cũng may mà nghiên cứu trong thời gian gần đây của Võ Thần Môn cũng đã có cách ứng đối.

Phương Tịch và đám Võ Thần đứng ngoài rìa Ma Vực nhìn một đám heo trâu ngựa dê, biểu hiện xấu hổ...

"Đây chính là biện pháp mà các ngươi nghĩ ra sao?"

Quanh thân Liễu Như Yên có một tầng cương khí ngăn cách khí tức và ô uế bên ngoài, nàng cau mày, xém chút đã triển khai chân thân Võ Thần sang chỗ này thành bình địa.

"Yêu Ma Thụ thích huyết thực mới, chúng ta tụ cùng một chỗ, cộng với nhiều súc vật, sau khi đến gần nó là ns sẽ có khả năng mở rộng Ma Vực, thôn phệ chúng ta..."

Chu Đồng mặt không thay đổi trả lời, nhìn cái mông trắng bóng của con heo trước mặt.

"Không ngờ... Ta còn muốn chủ động tiến vào Ma Vực của Yêu Ma Thụ..."

Trong những người này thì Trương Minh Định là xúc động nhất, y lại lén liếc nhìn Phương Tịch.

Phương Tịch đối với chuyện này cũng ủng hộ, dù sao thì hắn cũng không thể vì tiến vào Ma Vực mà đã sử dụng đòn sát thủ Hám Địa Đại Trận.

Lúc này, hắn lở lững giữa không trung, ngồi xếp bằng, im lặng chờ đợi.

Nửa canh giờ...

Một canh giờ...

Mấy canh giờ sau, hắn chợt mở mắt, cảm nhận gốc Yêu Ma Thụ ở lưng đang run rẩy: "Đến!"

"Hây! Mở Võ Thần!"

Chu Đồng hét to, một thân thể Võ Thần cỡ nho cô động đến cực điểm như khôi giáp bao phủ toàn thân y.

Tiếp theo, những con heo ngựa dê bò kia cũng xao động bất ân, nhao nhao muốn chạy trốn.

Đáng tiếc... Bọn chúng bị trói ở tại chỗ, khó mà hành động.

Mà cái chén đen lớn như bao phủ thiên địa thì chợt bắt đầu mở rộng... Sương mù đen nhánh dày đặc chỉ phun ra nuốt vào một cái đã hoàn toàn bao phủ mọi người và đám súc vật...

"Vào rồi."

Phương Tịch nhìn bầu trời u ám và thành quách không xa đó rồi kháp quyết: "Lên!"

Hào quang Tử Uẩn Trạc tỏa sáng, tăng đến kích cỡ một cái bàn tròn, bao quanh người hắn, bên ngoài xuất hiện từng phù văn cổ phác huyền dị.

Vòng tay này là dị bảo, lực phòng ngự sau khi thôi động còn vượt qua linh khí thượng phẩm.

Mặc dù Ngũ Hành Thuẫn Giáp gì đó là linh khí trung phẩm nhưng lực phòng ngự của nó chỉ ở đẳng cấp hạ phẩm, sớm đã bị Phương Tịch chán ghét mà vứt bỏ, bây giờ đúng lúc có thể thay.

Không những vậy, ở cổ tay của Phương Tịch còn treo một mặt dây chuyền bằng ngọc có vết nứt.

Ngọc bội này vốn của Tống Thanh lại là pháp khí loại phòng ngự thần thức hiếm thấy, kết quả bị Phương Tịch không khách khí lấy dùng.

Một đám Võ Thần nhìn môn chủ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cùng là Võ Thần, sao phong cách của môn chủ hoàn toàn khác với họ?

Nhưng mà loại cảm giác thần bí này cũng là căn nguyên mà Phương Tịch duy trì quyền uy, cũng sẽ không chủ động giải thích cho đám người Liễu Như Yên.

"Nhớ kỹ nhiệm vụ của cách ngươi, chủ yếu là đánh giết mộc nhân, thu lấy hạt giống... Mỗi một hạt giống đều có cống hiến kếch xù!"

Phương Tịch nhìn gốc cổ thụ che trời, hít sâu: "Bắt đầu đi! Nhớ bất cứ lúc nào cũng phải theo dõi Ma Vực mở ra, nếu không sẽ trầm luân trong Ma Vực không thể ra ngoài, Bổn môn chủ cũng không đến cứu các ngươi..."

Sưu sưu sưu!

Từng Võ Thần lập tức hóa quang bay đi, mặt mang theo sự lạnh lẽo và khát máu.

Bọn họ chỉ muốn thu nhiều công huân, sau đó đổi đại đan!

Dù sao theo lý luận Chân Cương Bão Đan đưa ra, những Võ Thần này nếu muốn tiến thêm một bước thì phải cần khí huyết mạnh hơn rất nhiều!

Chỉ dựa vào bản thân thì rất khó tích lũy được.

Võ Thần Môn cũng có nghiên cứu với tuổi thọ của Võ Thần, bây giờ vẫn chưa có Võ Thần chết già nhưng từ sau khi tấn thăng Võ Thần, lão Tông Sư hầu như đều nhìn thấy mùa xuân thứ hai, ít nhất có thể sống được hai trăm năm!

Nhưng dù là hai trăm năm, cũng chưa chắc có thể tích lũy đủ Chân Cương và Khí huyết để Bão Đan, vẫn phải nhờ đại đan trợ giúp.

Bởi vậy một số Võ Thần vẫn sống chết không cần mặt mũi mà cướp đoạt nhiệm vụ của Tông Sư, khiến bên dưới oán than đầy trời.

Mà Chu Đồng cũng bị như vậy nên mãi không thể nào đủ cống hiến, cho đến gần đi gặp vận tốt mới tìm được tung tích của Thủy tổ Yêu Ma Thụ.

Vừa nghĩ vậy Phương Tịch vừa bước vào trong thành.

Yêu Ma Thụ bình thường sẽ bắt đầu ăn từ trung tâm, sau đó như vòng tròng đồng tâm, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, bởi vậy càng gần biên giới thì càng an toàn, đương nhiên cũng chỉ là so sánh mà thôi.

Gần ngoại thành, Phương Tịch đã thấy có một số người ở đây.

Mấy người sống sót, quần áo tả tơi, thấy chân thân Võ Thần của Chu Đồng thì mắt đều sáng lên: "Là triều đình... Võ Thần triều đình đến cứu chúng ta!"

"Bá tính chúng ta như rơi vào dầu sôi lửa bỏng, trông mong thiên binh triều đình đến khổ..." Mấy gia hỏa bộ dáng thư sinh còn nước mắt giàn giụa.

Nếu không phải bọn họ nói thì Phương Tịch cũng quên đi, Đại Lương bây giờ là tông môn trị thế, Võ Thần Môn chính là triều đình.

Hay nói cách khác, bản thân hắn miễn cưỡng có thể tính là Hoàng đế khai quốc?

"Ha ha... Tìm được rồi!"

Đáng tiếc, Chu Đồng không chút dự định cứu người, thân thể Võ Thần bao quanh người y nhanh chóng mở rộng, trong nháy mắt đã hóa thành cự nhân cao ba, bốn trượng, rống giận xông vào phạm vi nội thành.

"Ngao ô!"

Ở trong đó, một con yêu thú mọc ba cái đầu, hổ, sói, báo trong thất khiếu có rễ cây nhô ra đang ngẩng ba cái đầu nhìn Chu Đồng, gầm gừ.

Một khắc sau, đầu sói há miệng phun ra từng đạo phong nhận màu xanh dài hơn một trượng bay qua Chu Đồng.

Thân pháp Chu Đồng linh hoạt, liên tục né được phong nhận, không ngừng áp sát yêu thú.

Thân thể to lớn như ngọn núi nhỏ của yêu thú đứng yên bất động, chờ Chu Đồng đến gần, cái đầu báo chợt gầm lên.

Ầm ầm!

Dường như trọng lực trong phương viên trăm trượng đều bị ảnh hưởng, vô số kiến trúc nổ vụn.

Chu Đồng như cổng trọng sơn, thân pháp đã trở nên chậm hơn rất nhiều.

Sưu sưu!

Mấy đạo phong nhận bay qua thân thể Võ Thần của y, lưu lại trên đó vết tích rất sâu.

"Thiên phú yêu thuật cùng loại với địa cực nguyên từ? Còn có phong nhận?"

Phương Tịch thấy vậy, mày cũng nhướng lên: "Những mộc khôi lỗi này đã là cấp hai... Chu Đồng mới lên cấp Võ Thần, chưa chắc có thể bắt được!"

Quả nhiên chờ sau khi cái đầu hổ của yêu thú mở miệng phun ra một đạo linh diễm, Chu Đồng bị ép chỉ có thể chật vật trốn tránh.

"Ha ha... Chu Đồng ngươi là phế vật! Để ta lên!"

Liễu Như Yên hưng phấn gầm nhẹ, thân hình mạnh mẽ nhào ra, hư ảnh Nữ Võ Thần to lớn xuất hiện, bao phủ toàn thân nàng, còn mang theo từng tua lửa.

"Phượng Hoàng Niết Bàn Công, Tam Điểm Đầu!"

Thu!

Nương theo một tiếng gáy xuyên không rách mây, Nữ Võ Thần từ trên trời giáng xuống như có một đôi cánh Phượng Hoàng từ giữa không trung chém xuống đầu hổ đang phun lửa.

Ầm!

Đầu hổ to lớn rơi trên mặt đất, những rễ cây mọc ra trong thất khiếu dường như muốn kết nối với xúc tu trên cổ để nối đầu lại.

"Đi!"

Phương Tịch thấy vậy, lập tức phun Tiên Thiên Chân Hỏa ra.

Trúc Cơ Linh Diễm màu xanh có nhiệt độ rất cao, gặp vật là đốt, đầu tiên là khiến đầu hổ hóa thành tro bụi, sau đó lại dọc theo rễ, một mạch đốt lên thân thể cảo lớn như núi của yêu thú.

Hừng hực!

trong khoảnh khắc, con yêu thú cấp hai đã biến thành ngọn đuốc xanh khổng lồ, vô số sợ rễ cứng đầu muốn thoát khỏi ngọn đuốc.

Một đạo kiếm quang màu xanh chém vào trong ngọn lửa rồi lấy ra một hạt giống xám xịt không đáng chú ý.

Rầm rầm...

Ngọn đuốc màu xanh trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, yêu thú hóa thành tro bụi.

Phương Tịch vươn tay, cầm hạt giống Yêu Ma Thụ trong tay.

Hắn cảm nhận được dục vọng thôn phệ của hình săm Yêu Ma Thụ sau lừng, lập tức áp chế, Hãn Hải Giới ở tay phải của hắn chợt lóe sáng đã thu hạt giống vào.

"Có bảo đảm rồi... Tiếp tục cố gắng."

Có một hạt giống Yêu Ma Thụ thì ít nhất có thể đảm bảo trồng được một Yêu Ma Thụ hoàn toàn mới.

Nhưng Phương Tịch còn muốn càng nhiều càng tốt!

"Môn chủ, tâm ngài thật ác độc... Người ta sắp dễ dàng thu được một điểm công huân mà ngài còn đoạt với người ta?"

Liễu Như Yên bay về, vẻ mặt không chịu bỏ qua.

"Thôi, tính một đại công cho ngươi..."

Phương Tịch phẩy tay, trả lời rất thờ ơ: "Còn có Chu Đồng cũng xem như vất vả, nhớ ngươi một tiểu công!"

"Đa tạ môn chủ!"

Chu Đồng đầy vui mường, lại nghiêm nghị nói: "Những mộc khôi lỗi tương đối khó chơi... Chỉ sợ ngoại trừ môn chủ và Liễu hộ pháp ra thì rất ít Võ Thần có thể đơn độc hạ được..."

"Không những vậy, mộc khôi lỗi và Thủy tổ Yêu Ma Thụ có tâm thần tương liên, một khi bị tổn thất sẽ lập tức khiến Yêu Ma Thụ chú ý..."

Phương Tịch tiếp lời, nhìn Thủy tổ Yêu Ma Thụ kình thiên ở nội thành.

Gốc Yêu Ma Thụ này rất cổ xưa, vỏ cây đen nhánh, hiện ra đường vân như vảy.

Ở trong tán cây như cái ô bao trùm bầu trời lạo có vô số rễ phụ và cành rũ xuống, cuối cùng treo từng cỗ thây khô.

Sau khi mộc khôi lỗi cấp hai bị tiêu vong, vô số thi thể bị treo chợt quay người, cùng nhau nhìn về hướng đám Phương Tịch, cảnh nảy thật sự rất dọa người.

Nhưng đám Liễu Như Yên đều là Võ Thần, đương nhiên sẽ không e ngại: "Yêu Ma Thụ này vội rồi, ha ha..."

Sắc mặt Phương Tịch ngưng trọng hơn, thần thức của hắn lan ra, phóng ra một trăm năm mươi trượng, cảm nhận được từng tia bất an.

Trong chớp mắt tiếp theo, vô số âm thanh trùng điệp phát ra từ Thủy tổ Yêu Ma Thụ.

Đó là tiếng nói khác nhau của vô số thi thể bị treo lên, cùng đọc ra những âm tiết khó như văn tế cổ xưa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận