Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 140: Hồ Vạn Đảo

Tổng cộng Việt Quốc có ba mươi hai quận.

Trong đó có Dư quận ở bắc cảnh, diện tích gấp hai, ba lần các quận bình thường.

Quận này có kênh rạch chằng chịt, tàu thuyền lui tới tấp nập, khắp nơi đều có thể thấy được cầu gỗ, cầu đá, so sánh với xung quanh phường thị Thanh Trúc Sơn thì là một cảnh tượng khác.

Hồ Vạn Đảo.

Bến tàu.

Vô số thuyền đánh cá chen chúc một chỗ, trăm tàu tranh lưu, trên mặt hồ nổi gợn sóng, ánh mặt trời chiếu rọi như điểm điểm lân phiến.

Phương Tịch bước đến bến tàu, nhìn thấy không ít người đội Thanh Nhược Lạp khoác Lục Thoa Y, mặc Lung khố màu xám hoặc đen, có người ngồi, người đứng ở ven đường để bán cá đã đánh bắt được.

"Chàng trai trẻ, mua một con thanh lý lớn không?"

Một lão ngư dân mở miệng cười.

"Không phải, ta muốn tìm một chiếc thuyền, bơi vào sâu trong Hồ Vạn Đảo."

Phương Tịch xuất ra một thỏi bạc.

Ánh sáng chói mắt kia khiến ánh mắt của rất nhiều ngư dân sáng lên, nhưng lại liên tục lắc đầu: "Chỗ sau trong Hồ Vạn Đảo rất nguy hiểm, cũng không dám đi..."

"Nghe nói sâu trong Hồ Vạn Đảo có tiên nhân đấy!"

"Chúng ta chỉ có thể kiếm ăn ở gần hồ, tuyệt đối không dám đi đắc tội tiên nhân, nếu tiên nhân trách tội thì năm sau sẽ không bắt được cá, tất cả mọi người đều phải uống gió tây bắc."

Nhìn càng lúc càng có nhiều ngư dân đi tới, Phương Tịch cười cười rồi đổi bạc thành một thỏi vàng: "Đi một lần, vàng này cũng đủ để các ngươi mua ruộng, mua nhà, cả đời cũng không cần đánh cá nữa..."

"Ta đi!" Một ngư dân trẻ tuổi lập tức đứng ra: "Công tử muốn đi tìm tiên phải không? Thật ra tiểu nhân cũng từng chở mấy vị thiếu hiệp đi vào sâu trong hồ tìm kiếm tiên duyên..."

"Còn ai nữa không?"

Phương Tịch liếc mắt nhìn, cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu.

Hắn xuất ra một thỏi vàng, quả nhiên hấp dẫn không ít ngư dân đến.

Phương Tịch cũng không nhiều lời, đến từng chiếc thuyền của bọn họ nhìn một chút rồi cuối cùng hắn chọn một chiếc thuyền ở đầu có vẽ một đồ án cá chép màu đỏ thẫm.

Người chèo thuyền này nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, khớp xương thô to, trên mặt dãi dầu sương gió, nhưng thật ra y chỉ hơn ba mươi tuổi, tự xưng là Hải lão đại.

Phương Tịch chọn thuyền. Hải lão đại lập tức chống tre lên, chậm rãi lái thuyền rời khỏi bến tàu, bơi vào sâu trong hồ nước.

Sau mấy canh giờ.

Hoàng hôn đến, mặt nước một mảnh vàng óng xen lẫn từng tia ửng đỏ.

Hải lão đại chống thuyền, cất giọng hát bài ca đánh cá: "Cỏ lau nhỏ phất phới hắc... Thuyền nhỏ lẳng lặng trôi hắc... Năm sau lấy được nhiều cá hắc..."

Mặt trời ngã về tây, ngư ca hát muộn, cũng có một loại phong tình đặc biệt.

Phương Tịch đứng trên thân thuyền, cảm nhận được gió nhẹ thổi đến, hắn thích ý duỗi lưng một cái.

"Quý khách có muốn dùng buổi tối không?"

Lúc này, có một nữ tử từ trong khoang của chiếc thuyền ô bồng nho nhỏ chui ra, ôn nhu hỏi.

Nhìn cô ta có vẻ trẻ hơn Hải lão đại một chút, trên tóc mai có cắm một đóa hoa nhỏ màu trắng, lúc cô ta còn trẻ chắc hẳn cũng có vài phần tư sắc.

Đối với ngư dân mà nói, một chiếc thuyền ô bồng chính là một ngôi nhà, sinh lão bệnh tử đều ở trên thuyền.

Nữ tử này, dĩ nhiên là vợ của Hải lão đại rồi.

"Cũng được... Chỉ cần một bát canh cá."

Phương Tịch gật đầu, tiện tay ném qua một miếng bạc vụt.

Nữ tử kia được khen thưởng, lập tức trở về khoang thuyền, nhanh tay lẹ chân xử lý một con cá trích.

Nước canh hầm đầu và xương cá này có màu trắng tinh, chỉ rắc thêm chút muối, hương vị sẽ vô cùng thơm ngon.

Thân cá cắt thành miếng mỏng rồi dùng lửa nhỏ để nướng đến hơi cháy vàng, cũng tỏa hương ra bốn phía.

Lại phối hợp với thổ tửu tự cất, cũng rất có một phong vị khác.

Phương Tịch ăn vô cùng thoải mái, lại khen thưởng một miếng bạc vụn.

Nữ tử kia thu bạc vụn nhưng không đi, cô ta nũng nịu hỏi: "Sương đêm trầm trọng, công tử có muốn được hầu hạ không?"

Đa phần thuyền nương thời cổ đều có kiêm chức, Phương Tịch cũng không thấy kinh ngạc, hắn trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.

Hải lão đại vẫn luôn chống thuyền nhìn thấy một màn này, không khỏi thầm thở dài.

Y quanh năm sinh sống ở bờ Hồ Vạn Đảo, dãi nắng dầm mưa, mặc dù không tích góp được bao nhiêu nhưng luôn luôn có nhãn lực.

Con cá chép đỏ ở đầu thuyền chính là vinh quang cao nhất của người đánh cá - ở trong Hồ Vạn Đảo, sau khi sóng gió đi qua thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một loại cá chép mọc râu rồng, có vảy màu đỏ, nhưng cũng rất khó bắt được, chỉ có thuyền gia này bắt được cá chép đỏ mới có thể khắc tiêu ký ở đầu thuyền.

Nguyên bản tay nghề đánh cá của Hải lão đại cũng miễn cưỡng có thể ở cửa hồ, sở dĩ y tiếp nhận sinh ý của Phương Tịch chính là vì nhìn ra vị thiếu niên này rất bất phàm.

Không phải công tử cẩm y ngọc thực thì chính là thiếu hiệp du lịch giang hồ.

Nếu có thể mượn giống của hắn thì có lẽ hậu bối sẽ có thể học vấn, tập võ thoát khỏi cảnh đánh cá kiếm sống này.

Thật ra người cổ đại nghèo khổ thật sự cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

Lại không ngờ, không lọt vào mắt của vị công tử kia.

Y thở dài, dường như Phương Tịch cũng nghe được.

Phương Tịch bước đến đầu thuyền, chỉ phương hướng cho Hải lão đại: "Yên tâm, chỉ cần đến nơi, bản công tử sẽ có trọng thưởng."

Năm ngày sau.

"Công tử... Qua khỏi Kim Ngao đầu này, ta cũng không dám đi tiếp..."

Hải lão đại chỉ đến một khối đá ngầm tương tự như con ba ba lớn nhô ra khỏi mặt hồ ở cách đó không xa rồi nói với Phương Tịch: "Người đánh cả ở vùng này như chúng ta đều chỉ dám đánh cá ở gần bờ, có thể xâm nhập đến đây cũng chỉ có vài người... Mà dựa vào kinh nghiệm của ta, nếu tiếp tục xâm nhập vào trong thì tất có đại họa."

"Ừm, đến đay cũng không tệ rồi."

Phương Tịch lấy ra địa đồ của Cát Hồng Đan nhìn một chút, không khỏi gật đầu.

Sở dĩ hắn thuê thuyền cũng chỉ vì không muốn điều khiển Hắc Vân Đâu bay quá xa mà thôi.

Đến Kim Ngao thì đã rất gần với phường thị Bảo Thuyền rồi.

Dứt lời, Phương Tịch trực tiếp vỗ túi trữ vật.

Một đóa mây đen hiện ra, vây quanh người hắn, khiến hắn từ trên boong thuyền bay lên.

"Hai người các ngươi, có thể trở về rồi."

Phương Tịch phân phó, vứt xuống một thỏi vàng, rồi điều khiển Hắc Vân đi xa.

"Cái này..."

Hải lão đại ngốc ở nơi đó, bất chợt y quỳ xuống, dập đầu liên tục: "Tiên sư đại từ đại bi... Tiên sư chớ trách, tiên sư chớ trách."

Đợi đến khi y đứng dậy, nhìn thấy lão bà của y hoan thiên hỉ địa nhặt thỏi vàng bỏ vào trong áo, lại không tránh khỏi hơi buồn bực: "Ai... Nếu tiên sư đại nhân để ý ngươi thì tốt rồi..."

Nói không chừng lại có thể độ được tiên chủng, để hậu nhân cũng bước lên con đường tu tiên.

Phường thị Bảo Thuyền ở trên Đảo Bảo Thuyền.

Hình dạng hòn đào này như một chiếc bảo thuyền nên mới lấy tên như vậy.

Trên đảo này có một linh mạch nhất giai, sau này bị Long Ngư Chung thị chiếm cứ, cải tạo thành phường thị, ở xung quanh phường thị còn có từng thửa ruộng bậc thang trồng đủ loại Linh mễ.

Phương Tịch thay đổi khuôn mặt, lại che nửa bên mặt rồi điều khiển Hắc Vân Đâu, chỉ mất nửa canh giờ đã đến Đảo Bảo Thuyền.

Trên không trung của đảo không có cấm chế cấm bay nên hắn đã bay lượn một đường qua những thửa ruộng bậc thang không đồng đều này rồi đi đến lối vào phường thị.

Hắn nhìn qua những Linh nông đang trồng trọt vất vả cần cù, ngẫu nhiên có người ngẩng đầu thì trong mắt của họ cũng đầy vẻ hâm một, nhất thời trong lòng Phương Tịch cũng có tư vị khó hiểu.

Nếu hắn không có Kim Thủ Chỉ thì có lẽ hắn vẫn ở Thanh Trúc Sơn làm Linh nông, sau đó sẽ bị liên lụy khi Tư Đồ gia bị diệt...

"Vị tiên sư đại nhân này hữu lễ, đây là lần đầu tiên ngài đến phường thị này phải không?"

Ở cửa khẩu của phường thị có vài tên phàm nhân đang ngồi, chúng nhìn thấy Phương Tịch hạ pháp khí xuống, lập tức xông tới: "Chúng ta là hướng đạo bản địa, đối với bên trong phường thị hiểu rõ như trong lòng bàn tay..."

"Ừm, là ngươi đi."

Phương Tịch chỉ một thằng nhóc mặc thanh y.

Mặt mày thằng nhóc này lập tức hớn hở, y xua những tên cùng nghề khác ra, rồi đi trước dẫn đường cho Phương Tịch: "Đi vào phường thị Bảo Thuyền không cần chứng từ, cũng không cần nộp linh thạch... Nhưng nếu đến ban đêm vẫn chưa rời khỏi, bị tu sĩ tuần tra bắt được, có thể bị nếm mùi đau khổ... Vị tiên sư này, thuê tại hạ một ngày chỉ cần một viên linh tinh. Tại hạ Mạc Thanh Y, hôm nay hữu hạnh được gặp tiên sư..."

"Ngươi... Dường như chỉ là phàm nhân đúng không?"

Phương Tịch để Mạc Thanh Y đi trước dẫn đường, thuận miệng hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Mạc Thanh Y lập tức hơi ám nhiên: "Tại hạ ngu dốt, không thể kế thừa tư chất linh căn của tổ phụ..."

Sau khi trò chuyện vài câu Phương Tịch mới biết được Hồ Vạn Đảo này khác với Thanh Trúc Sơn, có lượng lớn dòng dõi hậu duệ mà tu sĩ đã sinh sôi, không ít trong đó đều là người không có linh căn, nhưng cũng được sống ở trên đảo, hình thành thôn xóm, thành trấn khắp nơi.

Những phàm nhân có thể sống ở bên cạnh phường thị lại có thể mò được công việc đều là trực hệ trong vòng ba đời của tu sĩ.

'Từng hòn đảo này đều tương đương với từng tiểu quốc sao?'.

"À... Dù gọi là đảo nhưng thật ra cũng rất lớn, Phù Tang ở kiếp trước cũng có đại danh mấy chục vạn thậm chí hơn trăm vạn thạch..."

Trong lòng Phương Tịch oán thầm, chợt cười nói: "Ngươi làm việc cho tốt, chỗ tốt của ngươi sẽ không ít... Ta chuẩn bị bán một chút tài liệu yêu thú, đồng thời mua một bộ công pháp luyện thể, một số truyền thừa thuật khôi lỗi và ngự thú..."

Lúc trước hắn tu luyện võ đạo của Đại Lương là bởi vì võ đạo Đại Lương tốc thành, đồng thời cũng không cần tài liệu gì, lại có trợ giúp với Khí huyết khi đột phá Trúc Cơ.

Nếu là công pháp luyện thể của tu tiên giới thì hắn muốn tu luyện đến Luyện Thể tầng ba như bây giờ sẽ hao tốn linh thạch như biển rồi.

Ít nhất, mỗi bừa đều phải ăn Linh mễ lại phối hợp với các loại linh dược chế thành dược dục, còn có đan dược...

Tổng thể mà nói thì vẫn là võ đạo của Đại Lương có lời.

Nhưng bây giờ, sau khi đến Tông Sư không còn đường tiến lên, Phương Tịch cũng phải chuẩn bị tốt để nhảy thuyền.

Mạc Thanh Y nghĩ nghĩ: "Bán tài liệu yêu thú, khu bày quầy bán hàng có các vị tiền bối vẫn luôn thu mua các loại tài liệu yêu thú, uy tín tốt nhất chính là Long Môn Các do Chung gia mở ra."

"Về phần Khôi Lỗi Thuật? xin thứ cho tiểu nhân cô lậu quả văn, vẫn chưa nghe nói có chỗ nào bá ra truyền thừa có liên quan... Nhưng mà Thuật Ngự Thú thì có một vị Miêu tiên sư, bên cạnh có nuôi ba con linh sủng, có lẽ có truyền thừa liên quan, có thể đến hỏi một chút."

"Đi trước dẫn đường, đi Long Môn Các trước." Phương Tịch gật gật đầu, đối với tên dẫn đường này vẫn tương đối hài lòng.

Nếu hắn tự đi thì muốn rõ ràng những tình huống này không biết phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và tinh lực.

Long Môn Các.

Long Ngư Chung thị lấy Linh ngự tự nuôi là chủ nghiệp, Linh ngư họ nuôi là Thanh Ngọc Lý, hương vị tươi ngon, ẩn chứa linh khí cũng ôn hòa vô cùng, đặc biệt là thích hợp cho tu sĩ Thủy linh căn phục dụng, ăn thời gian dài cũng tương đương với phục dụng đan dược tu luyện, lại không có đan độc.

Nghe đồn, trong ngàn vạn Thanh Ngọc Lý còn có thể sinh ra ngư vương, ngư vương này thức tỉnh một chút huyết mạch Giao Long, ngoại hiệu Tiểu Thanh Long!

Tiểu Thanh Long này lại thêm mấy vị linh dược trân quý, có thể làm thành Thanh Long Thang, cho dù là đại tu Trúc Cơ cũng có chỗ bổ ích.

Đáng tiếc, phần lớn tán tu cả đời cũng ngửi không được Thanh Long Thang có tư vị gì.

Loại linh vật này ngoại trừ Chung thị tự dụng một phần nhỏ ra thì phần lớn đều phải tiến cống cho Huyền Thiên Tông để đổi lấy Trúc Cơ Đan và các loại tài nguyên trân quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận