Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 570: Ngăn chặn

Xe phi trùng hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Một tầng huyễn ảnh mông lung xuất hiện.

Từ trong huyễn ảnh có hai người chậm rãi bước ra.

Một người trong đó khoác hôi bào, sắc mặt như quỷ bệnh, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

Người còn lại mặc tăng bào vàng, đỉnh đầu có chấm, chính là một tăng nhân.

"Khụ khụ... Kim Quang đại sư, đoạn đường này phải dựa vào đại sư giám thị rồi."

Nguyên Anh Chân Quân có sắc mặt như quỷ bệnh ho khan hai tiếng rồi thở dài nói: "Nguyên hình của Bích Ngọc Chân Quân cũng là Ngũ Hành Lân Tộc... Khụ khụ... Mà hắn chết ở bên chúng ta sẽ có chút phiền phức nhưng chết ở Tây Lục Vực lại vừa khéo."

"A di đà phật... Sát sinh vì hộ sinh, vì thương sinh Tây Mạc, cũng chỉ có thể đưa con yêu nghiệt này vào luân hồi."

Kim Quang Thiền Sư chắp tay trước ngực, mặt lộ vẻ từ bi.

"Về phần bản tọa... Khụ khụ... Phải đến Thành Hắc Long... Lãnh giáo Hắc Huyền Công của Hắc Thiên Chân Quân một chút... Khụ khụ..."

Nguyên Anh Chân Quân gầy như que củi, mặt mày như quỷ bệnh này vậy mà cũng là một vị đại tu sĩ!

"Từ khi Hắc Sa đưa tin vào hơn ba mươi năm trước... Chúng ta đã luôn giám thị Hắc Long Tông, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội."

Kim Quang Thiền Sư nói: "Thế lực đại tông như vậy rắc rối khó gỡ, chuyện liên quan đến an nguy của chư vực phương nam, cần phải có sách lược vẹn toàn nếu không Hắc Thiên Chân Quân giận dữ đầu yêu, tất tạo sát nghiệt vô biên... Chỉ là đoạn đường này của lão nạp, khiến Bích Ngọc Kỳ Lân chết ở Tây Lục Vực là được rồi sao? Chẳng lẽ tin đồn là thật... Vị kia, thật sự xuất từ Thánh Hỏa Giáo?"

"Khụ khụ... Cũng khó nói."

Chân Quân quỷ bệnh ho khan vài tiếng: "Nói tóm lại, cho dù bây giờ thông đạo hàng giới vững chắc, Hóa Thần Yêu Tôn giáng lâm thì cũng phải bị pháp tắc của bản giới áp chế, thực lực giảm không ít... Tây Mạc chúng ta vẫn vững như Thái Sơn."

"Thì ra là vậy, rốt cuộc lão nạp đã có thể yên tâm hơn rồi..."

Kim Quang Thiền Sư chợt nói: "Vậy Cổ Thần Lệnh này cũng là do các ngươi an bài sao?"

Nhắc đến chuyện này, Chân Quân bệnh quỷ lại lắc đầu: "Cổ Thần Lệnh liên quan đến một bí cảnh thượng cổ, từng thủ đoạn của cô tu thượng cổ đều kỳ quỷ tuyệt luân, bí cảnh và cấm chế do họ tạo ra người ngoài khó mà phá được, chỉ có thể dựa vào Cổ Thần Lệnh để tiến vào nhưng năm đó lúc yêu tộc hàng giới, môn phái cất giữ Cổ Thần Lệnh không khéo đã bị diệt môn, tất cả trân tàng đều bị yêu tộc cuốn đi sạch..."

"Nói như vậy thì Cổ Thần Lệnh chí là con Bích Ngọc Kỳ Lân kia mang từ Yêu giới về, cũng không biết nó chôn giấu dã tâm cỡ nào... Đúng là lão nạp phải quan sát thật tốt mới được." Kim Quang Thiền Sư chắp tay trước ngực, mặt đầy vẻ trách trời thương dân.

"Khụ khụ... Dù sao thì đoạn đường này cũng tùy đại sư xử lý."

Chân Quân bệnh quỷ nhìn ra Kim Quang Thiền Sư đã sinh ra ít tư tâm nhưng y cũng không để ý.

Làm một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nên đối phương có vốn liếng để đưa ra yêu cầu này.

Cho dù muốn tạm tha cho Bích Ngọc Kỳ Lân một mạng, chờ sau khi nó mở bí cảnh cổ tu ra lại làm bọ ngựa bắt ve thì cũng không ảnh hưởng toàn cục...

...

Bên ngoài Thành Thiếu Dương.

Phương Tịch hạ độn quang xuống, nhìn thành trì to lớn ở cách đó không xa.

Trong sa mạc mênh mông, tường thành màu vàng đất kiên cố của Thành Thiếu Dương như một con cự long, mơ hồ hòa cùng sa mạc.

Ở trong thành trì, từng đạo xích hồng quang mang hiện lên như một vầng mặt trời sắp mọc nhưng chưa mọc.

"Đại trận cấp bốn, uy năng còn ở trên Hóa Long Đại Trận của Thành Hắc Long..."

Hắn âm thầm so sánh đại trận hộ thành của Thành Thiếu Dương và Thành Hắc Long, trong lòng đưa ra một kết luận.

Hắn bước vào Thành Thiếu Dương, chỉ thấy trên mặt đất dùng một loại đá màu vàng đất, mơ hồ có đường vân nhạt lát đường.

Bước trên đá có cảm giác nóng bỏng truyền đến, dường như những tấm đá lát đường này cũng bổ sung loại linh lực hệ Dương Hỏa nào đó.

Phương Tịch lấy ngọc giản ra, đưa thần thức vào trong.

Không lâu sau, hắn đã theo địa đồ mà đi đến trước một cửa hàng.

Ở cửa ra vào của cửa hàng, trên tấm biển sặc sỡ có viết ba chữ lớn thiếp vàng ' Tam Tài Phô'.

Phương Tịch bước vào trong, một lễ tân lập tức tiến lên đón, nhìn thấy Phương Tịch đội đấu lạp che mặt thì hơi run run.

Hắn cũng không nhiều lời mà trực tiếp ném ra một ngọc giản.

Lễ Tân nhìn lướt qua rồi thần sắc khẽ biến: "Mời quý khách lên lầu, chưởng quỹ sẽ đến ngay."

Phương Tịch gật đầu, theo lễ tân tiến vào một căn phòng khách.

Không lâu sau, một tu sĩ Trúc Cơ có dáng vẻ nho sinh trung niên đẩy cửa bước vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, dán thêm mấy tấm Hộ Thân Phù.

Thần thức của chưởng quỹ đảo qua Phương Tịch thì trong lòng lập tức nghiêm nghị, hành đại lễ: "Đệ tử Tam Tiên Tông Vương Tư Vũ, bái kiến Thiên Khôi tiền bối."

Tam Tài Phô này đương nhiên là sản nghiệp của Tam Tiên Tông, chưởng môn Thuần Vu Tôn đã sớm gửi thư đến, bảo đệ tử bản môn tận tâm hầu hạ.

"Ừm, tin tức lần này là do ngươi truyền về sao? Không tệ, rất không tệ..."

Phương Tịch ném một món pháp bảo kém nhất trong túi trữ vật ra, tiện tay thưởng cho Vương Tư Vũ, nhất thời khiến nho sinh trung niên lộ vẻ vui mừng: "Đa tạ tiền bối ban thưởng... Thời gian tổ chức hội trao đổi tư nhân, thậm chí tín vật, vãn bối cũng đã thu vào tay..."

"Trước không vội, ngươi có thể liên hệ Tuyệt Diễm Tử không? Giúp bản tọa đưa một phong thư cho người này."

Phương Tịch khoát tay.

Hội trao đổi cái gì, biến số vẫn quá lớn, đương nhiên chặn trước là tốt nhất.

Về phần vật phẩm trao đổi?

Ở tu tiên giới Tây Mạc linh vật có trợ lực ngưng kết Nguyên Anh tốt nhất chính là Hóa Anh Đan, đương nhiên Phương Tịch không có thứ này.

Nhưng mà hắn giết nhiều Nguyên Anh của Tây Mạc như vậy nên cũng lấy được không ít đồ tốt ở trong túi trữ vật của bọn họ.

Nếu không được thì hắn vẫn còn Cửu Châu giới có thể mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.

Giao dịch với Tuyệt Diễm Tử này không có vấn đề gì.

"Chuyện này... Có thể."

Nho sinh trung niên cầm pháp bảo, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Y không dám đánh cược ở trước mặt một vị Nguyên Anh Chân Quân, hứa hẹn như vậy đã chứng minh đã hoàn toàn chắc chắn.

Hai ngày sau.

Thiên Hương Trà Lâu.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, trước mặt bày một bộ trà cụ.

Hắn chậm rãi pha trà, thưởng trà... Cũng là tự giải trí.

Không biết đã trôi qua bao lâu, một tràng tiếng gõ cửa chợt vang lên: "Có phải là Thiên Khôi tiền bối không?"

"Ừm, vào đi!"

Phương Tịch vung ra một đạo pháp lực, trực tiếp mở cửa phòng ra.

Bóng người chợt lóe ở cửa, một tu sĩ thanh niên bước vào.

Bề ngoài của người này nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi tuổi, một đôi mày kiếm, xéo đến tận tóc mai, mặc một bộ bạch bào, trên lưng còn có một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm, thoạt nhìn anh tư rạng rỡ.

'Kết Đan đại viên mãn... Thảo nào lại tìm kiếm linh vật Ngưng Anh.'.

Phương Tịch thấy vậy thì thầm cảm khái: 'Ngoài ra còn dám một mình đến nơi hẹn, lá gan cũng rất lớn...'.

Thành Thiếu Dương chính là địa bàn của Thánh Hỏa Giáo, Tuyệt Diễm Tử này có tu vi Kết Đan đại viên mãn, lại xuất thân từ đại phái nên dù gặp phải Nguyên Anh lão quái tập kích, chèo chống một, hai chiêu thì y vẫn có nắm chắc.

Có thể kéo dài được một chút thì tu sĩ Nguyên Anh của bản môn có thể chạy đến chi viện, đến lúc đó dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng chạy không thoát.

Đây gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn.

Phương Tịch nhìn tu sĩ Kết Đan trẻ tuổi đi đến trước mặt mình cung kính hành lễ, tiến thối có căn cứ thì không khỏi gật đầu khen ngợi.

"Tuyệt Diễm Tử bái kiến Thiên Khôi Chân Quân."

Tuyệt Diễm Tử nhẹ nhàng thi lễ: "Chân Quân dùng thư triệu ta, nói có linh vật Ngưng Anh đúng không?"

"Đây đương nhiên, bản tọa cần một đoàn Tam Dương Tử Hỏa để tu luyện thần thông..."

Phương Tịch nhấp một ngụm linh trà, trong mắt có hai màu xanh vàng hiện lên.

'Tuyệt Diễm Tử này đại khái có thể sống hơn hai trăm năm nữa... Nếu ta giết hắn thì không cần chiêu thứ hai.'.

Bây giờ hắn vận dụng Khô Vinh Huyền Quang quét tu sĩ Kết Đan, vậy thì thật sự là mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí còn có tăng phúc gấp mười lần.

Nhưng chắc chắn Phương Tịch sẽ không làm vậy, chỉ thổi một hơi thì Kết Đan đã chết, dùng một năm thọ nguyên đổi cũng lỗ nặng.

"Tam Dương Tử Hỏa chính là phân gốc thanh hỏa của bản môn, luôn rất quý giá, trong môn chỉ có mấy lão tổ Nguyên Anh mới có thể thương nghị phân phối..."

Tuyệt Diễm Tử vươn tay, một ngọn lửa trung tâm xanh đậm, kế tiếp vàng nhạt, bên ngoài đỏ thẫm quỷ dị lập tức bốc lên.

Nhiệt độ ở bốn phía chợt tăng lên, một cây linh thực bị nướng đến cành lá hơi xoắn lại.

"Tuy vãn bối bất tài nhưng được chọn làm Thánh Hỏa Sử Giả, cũng chấp chưởng một ngọn Tam Dương Tử Hỏa."

Tuyệt Diễm Tử nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, mang theo một tia không nỡ nói nhỏ: "Bây giờ vì đại đạo Nguyên Anh nên chỉ đành bỏ qua."

Phương Tịch cũng không hỏi người này sao không tìm sự trợ giúp từ tông môn.

Thánh Hỏa Giáo gia đại nghiệp đại, ngay cả đại tu sĩ cũng có mấy vị nên đương nhiên nội bộ minh tranh ám đấu không ít.

Mà Tuyệt Diễm Tử này nhìn như tư chất không kém nhưng thật ra tư chất hơn hai trăm tuổi khó khăn lắm mới đến Kết Đan đại viên mãn, đặt ở Tam Tiên Tông có thể là thiên tài nhưng ở trong Thánh Hỏa Giáo thì cũng chỉ bình thường.

Không thể cạnh tranh được với những thiên tài kia, cũng là chuyện có thể hiểu.

Bất kể trong đó có bao nhiêu sóng gió quỷ quyệt thì Phương Tịch cũng không muốn quản, hắn vuốt nhẹ cầm, sau đó trực tiếp phẩy tay áo.

Ba cái hộp ngọc hiện ra.

Tuyệt Diễm Tử hít sâu, mở hộp ngọc thứ nhất, trên mặt lập tức hiện lên một tia kinh hỉ: "Đây là... Huyết Long Tinh? !"

"Không sai, lúc đột phá đại cảnh giới thì tinh, khí, thần thiếu một thứ cũng không được, sau khi luyện hóa Huyết Long Tinh này, có thể trong vòng bảy ngày, khiến khí huyết của ngươi như rồng, có lợi ích rất lớn với ngưng kết Nguyên Anh."

Phương Tịch nhàn nhạt giới thiệu.

Huyết Long Tinh này là hắn tìm được ở trong túi trữ vật của nữ ma đầu luyện hóa Hóa Cốt Huyết Diễm kia.

Tuyệt Diễm Tử mạnh mẽ kiềm chế lại, để ánh mắt của mình dời đi rồi mở hộp ngọc thứ hai.

Ở trong hộp ngọc này, chỉ có một bình ngọc đựng đan dược.

Tuyệt Diễm Tử mở nắp bình ra thì lập tức nhìn thấy một đoàn hắc quang bốc lên, từ trong đó có một viên đan được đen nhánh kỳ dị chậm rãi bay lên.

Ở ngoài đan dược còn có bảy lỗ nhỏ đang chậm rãi thổ nạp hô hấp như thất khiếu của con người.

Nhìn thấy đan dược này sự vui mừng của Tuyệt Diễm Tử càng lớn hơn: "Thất Huyền Tăng Nguyên Đan, sau khi luyện hóa đan dược này có thể giúp pháp lực của tu sĩ dưới Nguyên Anh tăng vọt một đến hai thành..."

Thật ra đan dược này đã đánh trúng ranh giới cuối cùng của Tuyệt Diễm Tử nhưng y vẫn kiềm chế tâm trạng, mở hộp ngọc thứ ba ra.

Sau đó... Sắc mặt của y đã trở nên hơi cổ quái.

Ở trong hộp ngọc đặt một vật thể như thủy tinh, được mài giũa thành hình tròn.

"Vật này..."

Y nhìn Phương Tịch đầy mơ hồ.

"Vật này tên là Thất Tình Bảo Giám, nếu tu sĩ đưa thần thức của bản thân vào trong đó sẽ cảm nhận đầy đủ từng tràng tâm ma tập kích quấy rối... Lại không sợ bị tẩu hỏa nhập ma."

Phương Tịch mỉm cười giới thiệu.

Đây đương nhiên là đến từ hắc khoa kỹ của Cửu Châu: "Vật này sử dụng nhiều nhất là hai lần sẽ hoàn toàn hỏng... Nếu tiểu hữu chọn vật này thì phải nắm chắc cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận