Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 232: Diệt ma

"Đến rồi!"

Phương Tịch ngửa miệng ra uống cạn rượu trong bình rồi rời khỏi trạch viện.

Hải Đại Quý bị động tĩnh ở Hồ Kính Nguyệt đánh thức, y bước ra ngoài tuần sát thì gặp Phương Tịch, khó tin dụi dụi con mắt: "Lão gia... Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện của ngươi, mau trốn đi..."

Phương Tịch hất bình rượu lên, một đạo pháp lực xanh hình thành đại thủ, túm Hải Đại Quý quăng khỏi vách núi.

Ùng ục ục...

Hải Đại Quý hét thảm rồi rơi xuống hồ nước.

Sau khi xử lý chút chuyện nhỏ này xong, Phương Tịch lấy Kim Giao Tiễn và Ngũ Hành Thuẫn Giáp ra, im lặng chờ đợi.

Trong nháy mắt, Nguyễn Tinh Linh như tiên nữ phi thiên bay vào Phỉ Thúy Nhai, khóe miệng chảy máu, trên người có cấm chế huyết võng.

"Nguyễn đạo hữu, đây là..."

Phương Tịch truyền âm hỏi thăm.

"Thiếp thân giao dịch với ma đạo, bị ma đầu gieo cấm chế, mặc dù lúc Trúc Cơ chịu rủi ro dùng bí pháp phá hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lưu lại, lát nữa e là không thể giúp được đạo hữu..."

Nguyễn Tinh Linh cười khổ truyền âm giải thích: "Người truy sát thiếp thân tên là Tư Đồ Gia, có Phi Cương cấp hai, sở trường ma hỏa..."

Tốc độ thần thức truyền âm của tu sĩ rất nhanh.

Nhưng ngay sau khi Nguyễn Tinh Linh truyền âm xong, đạo độn quang màu đen kia đã bay đến.

"Đi!"

Phương Tịch điểm lên Kim Giao Tiễn, một tầng rồi một tầng kim sắc quang mang bộc phát trên Kim Giao Tiễn, món linh khí này trong nháy mắt đã to đến mấy trượng, lưỡi đao sắc bén dường như có thể cắt đứt tất cả, hung hăng bay đến tu sĩ áo bào đen trong độn quang mà cắt.

"Hừ!"

Tư Đồ Gia hừ lạnh, Phi Cương cấp hai gầm lên, lân phiến liên tục xuất hiện trên hai tay của nó, móng tay sắc bén bắt lấy Kim Giao Tiễn.

Két, tạp sát...

Trong âm thanh rợn người, Kim Giao Tiễn khó khăn lắm mới cắt qua khôi giáp, lân phiến, da thịt của Phi Cương... Nhưng đến phần xương thì bị kẹt lại.

"Nhanh!"

Một giọt pháp lực thể lỏng trong cơ thể của Phương Tịch nhanh chóng tiêu hao, quang mang của Kim Giao Tiễn lại tăng vọt lần nữa, như hai cột sáng giao nhau, đóng đinh Phi Cương trên mặt đất.

"Ôi mẹ ơi..."

Trong Hồ Vạn Đảo, Hải Đại Quý vừa ló đầu lên đã thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt hốc mồm.

Kim quang kinh khủng và khí tức Trúc Cơ khiến y cảm thấy bản thân chỉ như giun, dế...

"Ngươi là... Phương Tịch?"

Tư Đồ Gia nhận ra Phương Tịch, cười lạnh: "Linh nông nho nhỏ vẫy đuôi cầu xin năm xưa phụ thuộc Tư Đồ gia ta, bây giờ cũng dám động thủ với chủ gia sao? Đi!"

Y vỗ túi trữ vật, hai cái bạch cốt trảo trắng hếu bay đến Phương Tịch.

Thậm chí trên cốt trảo còn tự bốc lên ma hỏa màu đen.

"Ngũ Hành Thuẫn... Lên!"

Phương Tịch nhướng mày, pháp lực rót vào trong Ngũ Hành Thuẫn Giáp, một tấm thuận ánh sáng năm màu xuất hiện ở giữa không trung, cản cốt trảo lại.

Xoẹt xẹt!

Chỉ va chạm một lần mà trên quang thuẫn ngũ sắc đã hiện ra sáu vết rách, bồn phía còn có ngọn lửa đen đang chậm rãi thiêu đốt.

Mặc dù quang thuẫn ngũ sắc này chỉ là linh khí huyễn hóa nhưng Phương Tịch cũng cảm nhận được pháp lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, không khỏi gượng cười: 'Ngũ Hành Thuẫn Giáp này quả nhiên là thứ phẩm, lực phòng ngự phải kém hơn linh khí trung phẩm chân chính một bậc...'.

"Nguyễn đạo hữu... Pháp lực tại hạ bình thường, không chuyên đấu pháp, sắp không chịu nổi rồi!"

Cũng may mà Phương Tịch nhận định cốt trảo và Tư Đồ Gia sử dụng cũng chỉ là linh khí hạ phẩm, dù có ma hỏa tương trợ thì Ngũ Hành Thuẫn Giáp vẫn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.

Dù công pháp hệ Mộc có kém nhưng ở phương diện khôi phục pháp lực vẫn có ưu thế hơn.

Huống chi Phương Tịch cũng không dùng đại chiêu, mặc Ngũ Hành Quang Giáp, hóa thành Võ Thần một kích.

Lúc này, Nguyễn Tinh Linh đã nhanh chóng nuốt xuống một viên đan dược, trên mặt quang mang lấp lánh, tạm thời trấn áp Huyết Chú Tâm Ấn phản phệ.

Nàng mở mắt ra, nở nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở, bàn tay trắng nõn gãy tì bà.

Tranh!

Một đạo huyền âm xuyên thấu trời cao, tê tâm liệt phế.

Phương Tịch cũng cảm thấy trong cơ thể khó chịu, Tư Đồ Gia ở đối diện thì thân hình run lên, uy năng của linh khí cốt trảo suy giảm.

"Cơ hội tốt!"

Trên tay hắn lóe lên quang mang, hiện ra mấy chục tấm phù lục, mặc dù toàn bộ đều là cấp một nhưng thừa thế xông lên vung ra, vô số phong nhận, hỏa cầu, lôi điện nện lên cốt trảo cũng khiến đôi linh khí hạ phẩm này liên tục bại lui.

"Đáng hận!"

Tư Đồ Gia nổi giận gầm lên một tiếng: "Đây là các ngươi tự tìm đường chết!"

Một khắc sau, Phương Tịch đã cảm thấy như bị cái gì đó đâm vào đầu, kêu lên một tiếng đau đớn, không thể thừa thắng xông lên.

"Bí thuật công kích thần thức?"

Hắn nhìn Ngũ Hành Thuẫn Giáp không chút tổn hại, lại nhìn Tư Đồ Gia, ánh mắt có chút sáng lên.

"Đáng chết... Thần thức của ngươi lại mạnh hơn bản tọa sao?"

Tư Đồ Gia thấy vậy vô cùng kinh ngạc.

Trước đây người trúng bí thuật thần thức của y không nói lập tức vẫn lạc nhưng cũng phải ôm đầu kêu rên nửa ngày, sao có thể nhẹ nhõm khôi phục như vậy?

Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều, thần thức của người này so với Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong như y còn mạnh hơn.

Không phải loại người trời sinh thần thức cường đại thì chính là đã tu luyện công pháp tăng cường thần thức gì đó.

"Mặc kệ ngươi tu luyện công pháp bí thuật cỡ nào... Lát nữa đều là của bản tọa!"

Trên mặt của Tư Đồ Gia lộ ra sự tàn nhẫn, lấy ra một tấm phù chỉ màu vàng rất bình thường, điên cuồng rót pháp lực vào trong đó.

Ong ong!

Phù chỉ vỡ vụn, một thanh tiểu đao bích ngọc xuất hiện, tản ra uy thế đáng sợ.

"Kết Đan? Không đúng... Là phù bảo? !"

Nguyễn Tinh Linh hét lớn, đưa tay thả một linh khí mai rùa bạch ngọc ra.

Một khắc sau!

Đao quang lóe lên, Bích Ngọc Tiểu Đao chém lên Bạch Ngọc Quy Giáp, đã xuyên qua linh khí này.

Thế đi của Bích Ngọc Tiểu Đao không, bay thẳng đến Phương Tịch.

Nguyễn Tinh Linh cắn răng, ném tì bà trong tay ra.

Trong âm thanh thiết mã kim qua, Bích Ngọc Tiểu Đao lưu lại một vết đao rất sấu trên tì bà.

"Phốc!"

Thần sắc của Nguyễn Tinh Linh tái đi, chợt phun ra một ngụm tinh huyết rồi bất tỉnh.

Kiện linh khí tì ba này dường như có tâm thần tương liên với nàng, quan hệ cực kỳ chặt chẽ, linh khí bị hao tổn, bản thân cũng bị liên lụy.

Hơn nữa trên người nàng còn Huyết Chú Tâm Ấn, trước đó miễn cưỡng áp chế, mang thương xuất chiết, bây giờ đã hoàn toàn bất tỉnh.

"Đi!"

Bóng dáng Phương Tịch lóe lên, thi triển thân pháp, kéo Nguyễn Tinh Linh nhanh chóng lùi lại.

"Chết đi cho bản tọa!"

Tư Đồ Gia cười gằn, khống chế phù bảo Bích Ngọc Phi Đao quang mang đã hơi nhạt đi tiếp tục truy kích Phương Tịch.

Trong chốc lát, Phương Tịch đã lui đến Tứ Hợp Viện, trong tay xuất hiện một cây trận kỳ xanh biếc, nhanh chóng múa: "Khởi trận!"

Ầm ầm!

Từng đạo ánh sáng màu bích lục xuất hiện, trên bầu trời mây đen giăng kín, chợt đánh xuống một đạo lôi đình.

Ất Mộc Thần Lôi!

Xoẹt xẹt!

Trong lúc thiên địa chói lóa, lôi đình xanh đánh ầm ầm lên Bích Ngọc Tiểu Đao, quang mang của phù bảo lại nhạt đi một chút.

Bích Ngọc Tiểu Đao muốn tập kích Phương Tịch lại bị một tầng cấm chế ngũ sắc hình thành vách tường cản lại.

Phù bảo này vốn đã hao hết đa phần uy năng, chỉ còn lại một lần cuối cùng.

Đến lúc này, nó đã như nỏ mạnh hết đà.

Lúc đạo Ất Mộc Thần Lôi thứ hai đánh xuống, Bích Ngọc Tiểu Đao rên rỉ hóa thành phù lục rồi nổ tung biến thành điểm điểm ánh sáng màu vàng tiêu tán...

"Má ơi... Ông trời cũng nổi giận rồi sao?"

Hải Đại Quý đã bơi ra xa quay đầu lại, thấy lôi điện xanh đánh xuống Phỉ Thúy Nhai bị dọa đến rụt đầu lại, y cũng không dám nhìn nữa, liều mạng bỏ chạy, chỉ muốn rời xa Phỉ Thúy Nhai, càng xa càng tốt!

"Trận pháp cấp hai? Thật sự dọa khiếp bản tọa rồi."

Tư Đồ Gia ở ngoài trận pháp, nhìn cảnh này, đầu tiên là giật mình, sau đó không nhịn được mà cười lên: "Đáng tiếc... Chỉ là tàn trận, ngươi cho rằng trận này có thể cứu mạng ngươi sao?"

Nếu như y bị dẫn vào tử môn thì bây giờ chắc chắn sẽ hoảng hốt lo sợ.

Nhưng Phương Tịch cũng không ngờ Tư Đồ Gia lại có phù bảo, trước tình huống khẩn cấp, không thể không bại lộ át chủ bài, dẫn Bích Ngọc Tiểu Đao vào trong tử môn.

Mà Tư Đồ Gia lại ở bên ngoài.

Người này dùng thần thức quét qua đã phát hiện mấy chỗ sơ hở của trận này, nhanh chóng thôi động linh khí cốt trảo công kích mấy chỗ trận cơ.

Nếu như là đại trận cấp hai trung phẩm hoàn chỉnh vậy thì hành động này không chút tác dụng, nhưng dù sao thì trận này cũng không hoàng chỉ, dù đã tu bổ hai lần nhưng vẫn còn sơ hở tồn tại.

Mà chỉ cần phá đi trận pháp này, Tư Đồ Gia tin tưởng với ma công của mình giết một Trúc Cơ sơ kỳ đấu pháp bình thường và Nguyễn Tinh Linh bị trọng thương thì cũng không vấn đề gì.

"Hôm nay, quả nhiên là có rất nhiều biến số..."

Trong đôi mắt của Tư Đồ Gia có ô quang lấp lóe.

Chuyện đầu tiên y không ngờ là Nguyễn Tinh Linh lại có thể đột phá ràng buộc của Huyết Chú Tâm Ấn, nếu không thì đã bắt được nàng từ lâu.

Chuyện thừ hai không ngờ là biến số Phương Tịch này.

May mà mọi chuyện đều sắp trở lại quỹ đạo.

"Ta cũng không ngờ, định dùng trận pháp này bắt ngươi."

Phương Tịch thở dài, cũng rời khỏi Ất Mộc Thần Lôi Trận, xoay xoay cổ tay.

"Thế nào? Chuẩn bị vẫy đuôi cầu xin sao? Bản tọa cũng dang thiếu một con Phi Cương..." Tư Đồ Gia cười lạnh nhưng lại thầm tập trung tinh thần.

"Ngang!"

Một bên khác, Phi Cương của y không ngừng giãy giụa, cuối cùng cũng đẩy Kim Giao Tiễn lên được, ngửa mặt lên trời gào thét.

Trong chớp mắt tiếp theo!

Một thân ảnh cao hơn sáu mét, lông vàng cả người đã xuất hiện sau lưng Phi Cương, quang mang trước ngực chớp lóe liên tục, hai thiết quyền mọc đầy lông mạnh mẽ đập xuống.

Phi Cương còn chưa kịp phản ứng đã bị đập lún vào lòng đất, sau đó nó lại bị nắm tay, nắm chân kéo ra, vết cắt của Kim Giao Tiễn trước đó không ngừng mở rộng.

Xoẹt xẹt.

Nương theo tiếng gầm của khôi lỗi Kim Mao Viên Hầu Vương thì con Phi Cương này đã bị nó tươi sống xé thành hai mảnh.

"Lại là một con khôi lỗi cấp hai, người còn là Khôi Lỗi sư sao?"

Sắc mặt Tư Đồ Gia vô cùng ngưng trọng, quanh thân bốc lên ma hỏa đen nhánh.

Nhưng một khắc sau, ánh mắt của y đã trở nên ngớ ra: "Sao lại... Nhiều như vậy?"

Một con, hai con, ba con...

Trọn vẹn tám con khôi lỗi yêu thú cấp hai, vây y vào trung tâm như một tiểu đậu đinh bị rất nhiều đại hán vây xem.

Rống rống!

Kim Mao Viên Hầu Vương nổi điên đầu tiên, nó nắm đất lên hóa thành một khối nham thạch to lớn, bị nó giơ lên cao rồi từ giữa không trung quăng xuống thế như Thái Sơn áp đỉnh.

Chiêu này giản dị tự nhiên lại đúng lúc khắc chế ma hỏa của Tư Đồ Gia.

Dù ma hỏa của y có thể đốt cháy linh khí và pháp lực nhưng đối với tảng đá khổng lồ như ngọn núi nhỏ này lại không có chút hiệu quả nào.

Nhưng yêu thú Trúc Cơ khác cũng nhao nhau thi triển các loại yêu thuật thiên phú công kích, gần như bao phủ Tư Đồ Gia...

"A... Hãy đợi đấy, thù này..."

Sau một trận bạo tạc kinh khủng, một đạo huyết quang từ Phỉ Thúy Nhai bay lên, trong đó là Tư Đồ Gia chật vật không chịu nổi.

Nhưng chưa đợi y phóng thí xong thì đã thấy Phương Tịch đứng trên một con yêu cầm cấp hai, hóa thành một tia ô quan bắn nhanh đến.

Ở sau lưng Phương Tịch xuất hiện một thân ảnh to lớn, có ánh sáng năm màu bao phủ toàn thân.

Năm ngón tay của thân ảnh kia khép lại hóa thanh một quyền, vượt qua hơn mười trượng mà giương kích đến.

Ầm!

Nửa người trên của Tư Đồ Gia đã bị đánh chia năm xẻ bảy, chỉ có phần eo trở xuống là còn lại hai cái đùi.

Trong nháy mắt phần thi thể còn lại đã bị trúng một hỏa cầu hóa thành tro bụi, đai lưng màu vàng rơi xuống, bị Phương Tịch nắm trong tay.

"Pháp khí trữ vật?"

Phương Tịch vui mừng, lại chợt thấy ở ngoài đảo có một đạo độn quang bay đến, trong đó có một người da trắng đến gần như phát sáng.

"Diệp tán nhân? !"

"Quả nhiên còn viện binh! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận