Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 491: Thiên tượng

Sau khi trở lại hang ổ.

Lúc này Phương Tịch đại yến ba tháng, tận tình hưởng lạc, thả lỏng một phen thật tốt.

Trong lúc đó hắn cũng truyền bá chuyện Yêu giới sắp giáng lâm ra, để người ở dưới chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Mặc dù tu tiên giới ba nước cũng không có điềm báo hư không nào nhưng dù một trận thú triều bên Nguyên Quốc tùy ý vượt biên giới lại hội tụ với thú triều ở Vạn Thú Sơn Mạch, vậy thì uống đủ một bình rồi.

Sau khi tẩy sạch phong trần bôn ba vất vả thì Phương Tịch lại bế quan.

Trường Thanh Điện.

Trong phòng tu luyện.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, nhục thân của hắn chợt cứng đờ.

Hai đạo quang mang một xanh một đen lấp lóe như Thái Cực.

Hai Nguyên Anh hiện lên.

Ngoại Đạo Nguyên Anh người mặc ma giáp, tay cầm Hóa Huyết Ma Đao, rõ ràng những nguyên khí hao tổn lúc độ Lôi Kiếp Nguyên Anh đã được bù đắp, hơn nữa còn thu hoạch được hai món linh bảo ma đạo, một công một thủ nên thực lực của nó đã tăng nhiều!

Dù sao nó cũng là Nguyên Anh ma đạo nên Tinh La Kỳ Bàn chỉ có thể tạm dùng.

Bây giờ, sau khi bản thân Phương Tịch ngưng kết Nguyên Anh thì hắn đã thu hồi Tinh La Kỳ Bàn, sau đó giao hai món linh bảo ma đạo cho Ngoại Đạo Nguyên Anh sử dụng.

Chủ Nguyên Anh của hắn càng cao lớn khỏe mạnh hơn Ngoại Đạo Nguyên Anh một chút, lúc này nó cười hì hì ôm một tấm thanh đồng kính cổ, chân đạp Tinh La Kỳ Bàn, hai món linh bảo Sinh Tử Ấn và Linh Cầm Phiến một trái một phải, bay múa lượn vòng quanh hắn, dáng vẻ như hắn đã luyện hóa Linh Cầm Phiến hoàn toàn.

Trên đường trở về, Phương Tịch ngoại trừ lĩnh hội trận pháp ra thì chính là để Nguyên Anh tế luyện những linh bảo tịch thu được kia.

Trước hết Ngoại Đạo Nguyên Anh luyện hóa hắc giáp còn sót lại của Thất Sát Ma Quân và ma đao của Xích Huyết lão quái.

Chủ Nguyên Anh cũng tế luyện Linh Cầm Phiến một phen, không nói hoàn toàn vừa lòng đẹp ý nhưng cũng miễn cưỡng có thể sử dụng.

Dù sao hắn cũng không định bồi dưỡng mấy món linh bảo này mà dùng đến khi vứt đi!

"Thật ra, mặc dù linh tính của linh bảo càng mạnh thì uy lực càng lớn... Nhưng linh tính quá mạnh cũng không dễ xử lý lắm!"

Hai đại Nguyên Anh nhìn huyết sắc cung điện trước mặt giống như mô hình tinh xảo, riêng phần mình phun ra một tia anh hỏa, bắt đầu tế luyện.

Có thể nói Huyết Sát Điện này là linh bảo mạnh nhất mà Phương Tịch tịch thu được.

Đáng tiếc, linh tính trong đó quá mạnh, trên đường về hắn cũng không thể luyện hóa.

Nhưng lúc này Phương Tịch cũng đã quyết tâm, chuẩn bị để hai đại Nguyên Anh thay nhau dùng anh hỏa tế luyện, kiên trì bền bỉ, nếu Huyết Sát Điện vẫn không khuất phục vậy thì hắn chỉ đành trực tiếp phế bỏ!

Mặc dù bảo vật này phi hành tuyệt tích, lại mang theo mấy phần thuộc tính hư không, dường như còn mạnh hơn Tinh La Kỳ Bàn một bậc.

Nhưng nếu nó vẫn luôn kháng cự, không cho Phương Tịch sử dụng, vậy thì nó vẫn chỉ là rác rưởi!

Một năm sau...

Trong tĩnh thất.

Một gốc Linh Nhãn Chi Hoa và mấy khối linh thạch cực phẩm không ngừng lấp lóe quang mang.

Một Nguyên Anh xanh đen mặc ma giáp không ngừng phun ra từng tia anh hỏa, tế luyện một huyết sắc cung điện ở trước mặt.

Lúc trước Huyết Sát Điện vẫn còn linh quang lấp lánh, ngoại phóng bảo quang, ngăn cản anh hỏa luyện hóa.

Nhưng đến bây giờ, nó rõ ràng đã hiện ra dáng vẻ chống đỡ hết nổi.

vào giờ khắc này, tai hại khi linh bảo không có chủ nhân cung cấp pháp lực thì khó có thể phát huy ra được uy lực lớn nhất đã hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.

Ngoại Đạo Nguyên Anh lại tế luyện thêm mấy canh giờ, mới ung dung trở lại trong đan điền của Phương Tịch, đả tọa khôi phục nguyên khí.

Chủ Nguyên Anh chợt xuất hiện, tiếp nhận công việc của Ngoại Đạo Nguyên Anh, nó tiếp tục phun ra một tia thanh sắc anh hỏa, duy trì quá trình tế luyện.

Dưới sự luân phiên như vậy, ngoại trừ Phương Tịch tương đối mệt mỏi ra thì cũng không tổn thương bao nhiêu nguyên khí.

Mà rõ ràng Huyết Sát Điện đã chống đỡ hết nổi.

Thậm chí anh hỏa thiêu đốt lâu dài đã khiến cho linh tính của khí linh và phẩm cấp linh bảo cũng bị trọng thương, gần như sắp rớt cấp.

Nếu cảnh này bị Nguyên Anh lão quái khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Phải biết linh tính của linh bảo rất khó tăng trưởng, như Huyết Sát Điện này, không biết nó đã trải qua bao nhiêu đời Nguyên Anh lão ma vất vả tế luyện.

Gần như chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể 'thông linh hóa hình'!

Nhưng đến khi lọt vào trong tay của Phương Tịch thì hắn lại ghét bỏ khí linh quá trí tuệ, chuẩn bị đốt cho ngốc một chút...

Đối với hắn linh bảo nghe lời là được, nếu khí linh trong vũ khí còn căm thù mình, vậy thì thà hắn ném đi.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Huyết Sát Điện oanh minh một tiếng, huyết quang bao phủ nó hoàn toàn sụp đổ.

Một đạo thanh sắc quang trụ thô to lấp lánh, nhanh chóng rót vào trong Huyết Sát Điện.

Lần này, Huyết Sát Điện cũng không cao lãnh kháng cự như trước kia mà nó mặc cho pháp lực xuyên vào cấm chế sâu nhất, hung hăng lưu lại lạc ấn ở trên linh tính.

"Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"

"Sao phải ngoan cố chống lại đến bây giờ chứ?"

Nguyên Anh quy vị, Phương Tịch mở mắt ra, vẫy tay một cái.

Huyết Sát Điện lập tức bay vào lòng bàn tay của hắn, tiếp theo từng thông tin của linh bảo lập tức thông qua khí linh phơi bày ra.

"Điện này vừa là bảo vật phi độn lại vừa là chí bảo phòng ngự... Hơn nữa nó còn là một món chí bảo khốn địch, mang theo thần thông hư không, có thể phong tỏa Nguyên Anh Thuấn Di!"

"Quả nhiên là bảo bối tốt!"

Hắn mỉm cười, rời khỏi phòng tu luyện, bay lên trên không Phỉ Thúy Đảo.

Tiếp theo, đi kèm với tâm niệm của hắn vừa động thì Huyết Sát Điện trong nháy mắt đã trở nên vô cùng to lớn, hóa thành một dãy cung điện có diện tích vài mẫu.

Ở bên ngoài thành cung thì có từng đạo huyết vân, khiến cung điện này như ẩn như hiện.

"Đáng tiếc... Chính là tà khí của nó hơi nặng một chút, nếu là ngủ thải tường vân thì có thể đổi tên, gọi là Thiên Cung."

Phương Tịch chắp tay sau lưng, bước vào trong Huyết Sát Điện, tâm niệm vừa động.

Sưu!

Huyết Sát Điện to lớn lập tức hóa thành một đạo huyết quang, phi hành tuyệt tích.

"Tốc độ này... Còn nhanh hơn rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ."

"Luận phòng ngự... Cho dù bị vài con đại yêu hóa hình vây công thì trong thời gian ngắn cũng có thể bình an vô sự..."

"Về phần uy năng phong thỏa hư không thì so với Tinh La Kỳ Bàn thi triển Cấm Không Phù phải kém hơn một chút, nhưng đã hơn Tinh La Kỳ Bàn không phối hợp với Cấm Không Phù..."

Sau khi thử một phen thì Phương Tịch cầm Huyết Sát Điện trong tay ngắm nghía, trên mặt hắn đầy vẻ hài lòng: "Quả nhiên là một linh bảo rất tốt... Nó còn có rất nhiều công năng, quả thật có thể làm chí bảo trấn phái của một tông môn Nguyên Anh."

Mặc dù Phương Tịch luyện hóa Huyết Sát Điện không hao tổn nguyên khí nhưng tinh thần của hắn vẫn hơi rã rời.

Lúc này hắn gọi Chung Hồng Ngọc nến, sai nàng an bài rượu ngon, mỹ nhân... Xem múa nghe hát, tiêu khiển để thả lỏng.

Chờ đến một tháng sau, Phương Tịch lại ngựa không dừng vó bước vào phòng luyện khí, lấy ngọc giản tế luyện Thần Anh Kiếm ra, bắt đầu lĩnh hội kỹ càng.

Bây giờ yêu tộc hàng giới sắp đến, Phương Tịch cũng không thể nghĩ nhiều được, vừa về đến ngay cả tu bổ, lĩnh hội truyền tống trận hắn cũng không để ý đến, chỉ tế luyện linh bảo để tăng cường thực lực.

Mà theo hắn biết, bây giờ ngay cả tu tiên giới ba nước vắng vẻ nhất thì tin tức Yêu tộc xâm lấn đã truyền bá đến sôi sùng sục, các loại đan dược, pháp khí, phù lục... Chỉ cần là thứ có thể lập tức tăng trưởng chiến lực thì giá đều tăng vọt, ngược lại thì giá trị giảm lớn.

Đối với Phương Tịch thì cũng như vậy.

Cho dù hắn tu bổ lại cổ truyền tống trận thì cũng không tăng lên chiến lực cho hắn.

Còn không bằng trước hết nắm giữ Huyết Sát Điện rồi lại tế luyện Thần Anh Kiếm.

Như vậy, dù hắn phải đối đầu với yêu tu cấp bốn trung phẩm thì hắn cũng dám đấu một trận.

Nửa tháng sau.

Phương Tịch bỏ ngọc giản xuống: "Dựa vào thiên phú luyện khí của ta mà muốn luyện chế kiếm phôi từ không đến có thì e là phải mất mấy trăm năm nghiên cứu mới bù đắp được nhược điểm... Đó là kết quả khi dùng cảnh giới Nguyên Anh tu tập Thuật Luyện Khí."

"Cũng may bây giờ kiếm phôi đã luyện chế ra rồi, Nguyên Anh cũng có."

"Chỉ cần một bước cuối cùng 'huyết tế khai phong'... Cũng không cần trình độ luyện khí gì mà lại có liên quan đến trận pháp."

Phương Tịch sờ nhẫn trữ vật, từng hộp ngọc chứa đầy tài liệu lập tức bay ra các nơi trong phòng luyện khí.

Những thứ này, có thứ thì hắn mua sắm trắng trợn ở Nguyên Quốc, Lưu Sa Vực, có tài liệu trân quý mà hắn đã cưỡng đoạt ở Xích Huyết Giáo, Thanh Diệp Thương Hội, còn có một số cống hiến túi trữ vật của các đại tu sĩ Nguyên Anh...

Mỗi nơi góp một ít thì cũng đủ vật cần thiết để bố trí một trận pháp ở trong điển tịch,.

"Hi vọng uy năng của thanh kiếm này sẽ thật sự như trong miêu tả..."

Phương Tịch thở dài, bắt đầu yên lặng luyện chế trận khí rồi bố trí trận pháp...

...

"Chung đạo hữu..."

Trong Hư Không Điện.

Hai Giả Đan Thái Thúc Hồng, Trương Trúc Thịnh đều ở đây, nhìn Chung Hồng Ngọc ở vị trí cao nhát, trong đôi mắt họ mang theo sự chờ đợi: "Không biết khi nào minh chủ xuất quan? Chuyện yêu tộc xâm lấn huyên náo xôn xao, chúng ta cũng không biết làm sao cho phải..."

"Có tu sĩ đề nghị trước hết càn quét Vạn Thú Sơn Mạch, cũng là một biện pháp không tệ." Thái Thúc Hồng nói: "Nhưng chuyện này phải do minh chủ quyết định."

Bây giờ thân phận của Phương Tịch không chỉ là Long Ngư đảo chủ mà còn là minh chủ Tam Quốc Minh.

Trên lý luận mà nói thì tu tiên giả toàn bộ tu tiên giới ba nước đều là thủ hạ của hắn.

"Từ sau khi đảo chủ bế quan, đã hơn một năm rồi chưa từng xuất quan..."

Đối với chuyện này Chung Hồng Ngọc cũng chỉ có thể lắc đầu.

Ngay lúc Trương Trúc Thịnh còn muốn nói gì thì ba người chợt quay đầu nhìn về phía Trường Thanh Điện.

Sưu sưu sưu!

Trong nháy mắt có ba đạo lưu quang bay ra khỏi Hư Không Điện, đứng thẳng ở giữa không trung, nhìn một quang trụ sát khí xông thẳng lên trời.

Trên bầu trời vốn dĩ sáng sủa vạn dặm không mây, trong nháy mắt mây đen dày đặc, âm ỷ tiếng sấm.

"Đây là... Thiên địa dị tượng? !"

Ánh mắt của Thái Thúc Hồng khiếp sợ không gì sánh nổi: "Chẳng lẽ lại có người sắp Kết Anh sao? !"

"Đây không phải thiên tượng Kết Anh..."

Trương Trúc Thịnh có kiến thức phong phú nhất, lắc đầu: "Nhưng cho chúng ta loại uy áp này... Phải là dấu hiệu dị bảo cường đại xuất thế..."

"Công tử đang luyện bảo..." Chung Hồng Ngọc hơi thất thần lầm bầm.

Soạt!

Lúc này, một tiếng sấm vang lên, tiếp theo có vô số nước mưa rơi xuống.

Hải Đại Ngưu cũng bay lên không trung, kinh ngạc vươn tay ra đón một giọt nước mưa, y phát hiện nó rõ ràng có màu đỏ như máu.

Thiên khung khóc, mưa máu rơi!

Cảnh này, khiến trong lòng của mỗi tu sĩ đều không khỏi phát lạnh.

"Quả nhiên giống như trong ghi chép, Thần Anh Kiếm xuất thế sẽ có dị tượng..."

"Nước mưa cũng đỏ đến như vậy mà ngươi không độ lôi kiếp sao? Chuyện này không thể nào nói nổi... Được rồi, linh bảo thì không cần độ lôi kiếp..."

Phương Tịch vừa lảm nhảm vừa nhìn thành quả của mình.

Chỉ thấy trong một trận pháp luyện khí cỡ nhỏ bố cục cực kì tinh diệu có Thần Anh Kiếm lớn chừng bàn tay cắm ở chính giữa.

Mà ở xung quanh thân kiếm còn có ba tiểu nhân mỏng đỏ như máu đang không ngừng luẩn quẩn bay múa quanh thân kiếm...

"Nguyên Anh tế kiếm..."

Nhìn ba cái bình ngọc và hợp trong tay rỗng tuếch, Phương Tịch lẩm bẩm: "Nguyên Anh bị tế luyện, đừng nói là đoạt xá mà ngay cả chuyển thế cũng là hi vọng xa vời... Quả nhiên là chí bảo của ma đạo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận