Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 610: Long Chương

Linh bối chính là một loại tiền tệ ở tu tiên giới Đông Hải.

Nơi đây khoáng mạch ít, linh thạch khan hiếm nên đa phần tu sĩ cấp thấp dùng linh bối hoặc linh châu làm tiền tệ để giao dịch.

Đến cấp cao mới sử dụng các loại linh thạch.

Phương Tịch bất giác sờ Sơn Hải Châu, ở trong đó linh thạch chồng chất đã như núi như biển...

'Không, ta chỉ thừa cơ vớt một chuyến, thật sự kiếm nhiều vẫn là Bồng Lai Tiên Đảo và Thánh Hỏa Giáo... Dù sao Thánh Hỏa Giáo nắm giữ cổ truyền tống trận, mà muốn được hoan nghênh ở Đông Hải thì không thể thiếu được sự trợ giúp của Bồng Lai Tiên Đảo...'.

'Dù là ta... Nếu không tu luyện bí thuật lợi hại, có thể ngăn cản được điều tra thì nói không chừng đã bị phát hiện ở thanh đồng điện, sau đó đại náo Thánh Hỏa Giáo... Sao có thể nhàn nhã dạo phố, tiêu linh thạch như bây giờ? Đây gọi là người thiện chiến không công hiển hách!'.

Tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, cộng với đủ loại bí thuật không thể tưởng tượng nổi nên dù Phương Tịch đối đầu với tu sĩ Hóa Thần cũng không sợ, càng không thể nào bị tu sĩ Nguyên Anh phát hiện sơ hở dịch dung.

Những thứ này cộng lại mới khiến hắn một đường gió êm sóng lặng.

Đổi thành tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác thì e là cũng không làm được như vậy.

Sau khi thầm cảm khái, hắn lập tức đi dạo trên Doanh Châu Đảo đầy phong tình hải đảo.

"Các loại linh vật hệ Thủy chiếm đa số... Ngay cả linh mễ cũng rất ít."

Hắn đi ngang qua một cửa hàng linh mễ, nhìn thấy không được mấy loại linh mễ, bên cạnh thì có càng nhiều loại tảo khô hơn.

Đông Hải ít đất nên không trồng được nhiều linh mễ nhưng các loại linh tảo thì rất phát triển.

Linh nông ở đây không cần nghiên cứu các loại linh vũ thuật như Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, nhưng bởi vì cần thường xuyên trông chừng linh tảo trong biển nên nhất định phải tinh thông các loại pháp quyết tịch thủy...

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Phương Tịch cũng không bước vào.

Sở dĩ hắn quan tâm cửa hàng này hơn một chút là bởi vì hắn xuất thân từ Linh nông mà thôi.

Hắn không dừng bước mà đến Thiên Nhai Hải Các lớn nhất.

"Ồ?"

Thần thức của hắn chợt phát hiện một bảng hiệu rồi lập tức dừng bước.

"Tam Phù Đường?"

Phương Tịch nhìn bảng hiệu của cửa hàng này thì phát hiện nó là một cửa hàng phù lục.

Ở dưới tấm biển còn có một vân văn nhỏ như chữ ký, nhìn kỹ lại thì nó không hoàn chỉnh.

Phương Tịch nhìn vân văn này nhưng trong lòng thì khẽ động, nghĩ đến ba cái xác Kim Thiền kia!

'Hoa văn vân phù này... Mơ hồ hơi tương tự với đường văn trên xác Kim Thiền... Nếu không phải ta đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, thần thức lại có tăng lên thì chưa chắc có thể lập tức nhận ra...'.

Đây chẳng lẽ có liên quan với Long Chương Văn?

So với Phượng Triện Văn thì hiển nhiên Long Chương Văn là truyền thừa càng khó tìm hơn, cho dù ở Địa Tiên giới cũng vô cùng quý hiếm.

Phương Tịch đi vào trong cửa hàng, một lễ tân lập tức đến đón tiếp, y cảm ứng được tu vi của Phương Tịch thì thần sắc lập tức thay đổi: "Tiền bối..."

"Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra!"

Phương Tịch khoát tay, phân phó.

Không lâu sau, một lão giả Kết Đan từ hậu phòng chạy đến, thần thức theo thói quen đảo qua Phương Tịch thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ kinh sợ: "Lão hủ Vân Mão Tử, xin ra mắt tiền bối! Không biết tiền bối có nhu cầu gì? Tuy Tam Phù Đường ta nhỏ nhưng mấy loại phù lục đặc thù cũng có chút danh tiếng..."

"Ồ? Vậy ngươi giới thiệu tất cả một lần đi."

Phương Tịch bình chân như vại ngồi xuống, uống một hớp linh trà, tùy ý nói.

"Dạ!"

Vân Mão Tử khom người, bưng một cái khay ra, trên đó có ba tấm phù lục một đỏ, một vàng, một trắng.

Hắn cầm lấy tấm phù lục màu đỏ mang theo tà khí lên trước: "Phù lục này tên là Huyết Độn Phù, nó có thể chứa tinh huyết của tu sĩ trước, đến khi cần sử dụng thì không cần tiêu hao tinh huyết bản thân mà có thể dùng tinh huyết trong phù thi triển Huyết Độn Thuật, nếu chứa đủ nhiều tinh huyết thì dù tu sĩ Kết Đan cũng không theo kịp..."

Mặc dù Huyết Độn Thuật không tệ nhưng so với Nguyên Anh thuấn di thì chẳng đáng là gì.

Phương Tịch chỉ có chút hứng thú với cấu tạo phù lục này, ra dấu cho Vân Mão Tử nói tiếp.

"Đây chính là Phân Thủy Phù, cho dù nước biển mênh mông thì trong khoảnh khắc cũng có thể tách ra, liên tục trong thời gian một nén nhang... Nếu khi gặp phải yêu thú trong biển, sử dụng phù này thì càng vô tận diệu dụng, có thể chuyển bại thành thắng!"

Vân Mão Tử cầm lấy tấm phù lục màu trắng cuối cùng: "Về phần tấm này, chính là Mê Tung Phù, mê vụ do nó hóa ra có thể áp chế thần thức của tu sĩ..."

"Ba loại phù lục này tuy tốt nhưng cũng không phải nhu cầu của ta..."

Sau khi Phương Tịch nghe xong, cảm thấy có chút thú vị nhưng cũng chỉ như vậy.

Hắn không dây dưa nữa mà chỉ thắng vào vấn đề quan trọng: "Chữ ký ở dưới tấm biển kia hình như đến từ phù lục nào đó phải không? Không biết có phù này không?"

"A?"

Vân Mão Tử rõ ràng lắp bắp kinh hãi rồi lại lộ vẻ cười khổ: "Tiền bối đến vì tấm 'bí phù' kia sao?"

"Sao vậy? Bí phù này rất nổi danh sao?"

Phương Tịch thản nhiên nói: "Bản tọa lần đầu tiên đến phường thị Doanh Châu Đảo."

"Thì ra là vậy."

Vân Mão Tử cười khổ rồi thản nhiên nói: "Tổ tiên của lão hủ từng có tu sĩ Nguyên Anh, nghe nói còn là một vị Đại tông sư phù đạo, dùng thuật phù lục gia truyền... Đạo bí phù kia chính là phù lục cuối cùng trong truyền thừa của gia tổ, thế nhưng dù bản thân gia tổ cũng chưa thể vẽ thành công..."

"Vốn dĩ trong gia tộc giấu kín bản phù này nhưng sau đó gặp phải đại tai, truyền thừa không hoàn chỉnh... Lại không thể không dâng bản phù này cho Cửu Liên Chân Quân, Cửu Liên Chân Quân chính là một vị Phù sư cấp bốn, sau khi nhận được bản phù cũng đã thu một vị tổ tiên của bản gia làm đệ tử nhưng cũng nói truyền thừa bí phù này có thiếu sót, chắc chắn không thể thành..."

Vân Mão Tử thở dài: "Thời gian thấm thoát, đến đời lão hủ, lão hủ si mê thuật chế phù nhưng vẫn không thể làm gì bí phù kia nên đã không có suy nghĩ giữ bí mật từ lâu, chỉ cần là đồng đạo Phù sư đều đã từng lấy ra trao đổi, kết quả vẫn chẳng được gì, cho dù một vị tiền bối ở Bồng Lai Tiên Đảo cũng không thể vẽ được, chỉ biết một khi viết lên phù chỉ, thậm chí da thú, kim ngọc đều trực tiếp tự hủy..."

Sau khi nghe lý do này xong thì Phương Tịch lại lộ ra vẻ hứng thú: "Không biết bản nhân có thể xem bản phù không, chỉ cần xem bí phù cuối cùng là được."

"Nếu tiền bối đã muốn nhìn thì đương nhiên tại hạ sẽ không từ chối!"

Vân Mão Tử tất cung tất kính giao một ngọc giản tử sắc cho Phương Tịch.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, quả nhiên đã thấy được cách vẽ một tấm bí phù.

Mức độ phức tạp của nó, dù với tạo nghệ phù đạo bây giờ của hắn cũng cảm thấy nhức đầu.

'Sau này có thể đưa cho Thát Nhất phân tích...'.

'Nhưng mà phù này... Đúng là không hoàn chỉnh...'.

Trong lòng Phương Tịch âm thầm cảm khái.

Hắn vốn dĩ không muốn ăn một miếng mà mập, nếu phù lục này có thể lĩnh hội, nghiệm chứng lẫn nhau với xác Kim Thiền thì cũng đã không tệ rồi.

"Thế nào rồi?"

Vân Mão Tử nhìn Phương Tịch đầy kỳ vọng.

"Chẳng được gì..."

Phương Tịch than thở, tiện tay ném ra mấy khối linh thạch thượng phẩm: "Bản nhân xem bản phù của ngươi, mấy khối linh thạch này xem như thù lao đi."

Hắn cười to rồi bước ra đại môn của Tam Phù Đường.

Chỉ thấy Vân Mão Tử có phần thất hồn lạc phách mà đưa tiễn, cho dù linh thạch thượng phẩm cũng khó mà khiến lão thay đổi chú ý.

'Xem ra người này đúng là không che giấu gì...'.

Phường Tịch thầm nghĩ, một đạo thần thức truyền âm rơi vào trong tai của Vân Mão Tử: "Phù này... Chắc có liên quan với Long Chương Văn..."

Long Chương Văn chính là phù văn càng hiếm thấy hơn Phượng Triện Văn, cho dù Tông Sư phù lục không thấy được cũng là bình thường.

Mà Phương Tịch còn hoài nghi một số Phù sư từng trao đổi với Vân Mão Tử biết rất rõ nhưng lại cố ý không nói.

Dù sao trong tu tiên giới ngươi lừa ta gạt, cố ý giữ lại thủ đoạn là tình huống rất phổ biến.

"Cái gì?"

Vân Mão Tử giật mình, ngay sau đó lão hành một lễ thật sâu, trong lòng đầy cảm kích với Phương Tịch.

'Mặc dù chỉ là một bí phú nhưng phối hợp lĩnh hội với xác của Kim Thiền thì cũng có thể tăng lên...'.

Trong lòng Phương Tịch hơi mừng rỡ: 'Chuyện này xem như ta... Cuối cùng đã nhặt được chỗ tốt?'.

Hắn đi đến trước Thiên Nhai Hải Các rồi trực tiếp bước vào trong.

Trong nháy mắt tiếp theo, cảm giác như trời đất quay cuồng truyền đến.

"Trận pháp?"

Phương Tịch hơi kinh hãi, lại nhìn thấy thông đạo hai bên như dùng thủy tinh đắp lên.

Ở bên ngoài thông đạo là vô số nước biển xanh thẫm, trong vô số linh thảo có một con đại hải quy nhàn nhã tứ chi vẩy nước bơi qua...

'Hơi giống Thủy Tinh Long Cung...'.

Hắn thầm đánh giá thì gặp một nữ tri khách mặc pháp bào xanh thẳm, lại xẻ tà sâu, khiến mảnh lớn da thịt lộ ra đến đón tiếp hắn: "Hoan nghênh quý khách đến Thiên Nhai Hải Các, không biết quý khách cần gì?"

"Thứ ta cần rất quý hiếm, không phải một lễ tân nho nhỏ như ngươi có thể xử lý, gọi người chủ trì của các ngươi ra đây..."

Phương Tịch khẽ mỉm cười nói.

"Xin mời quý khách dời bước đến Thiên Lam Các!"

Nữ tri khách biến sắc, dẫn Phương Tịch vào một lầu các.

Không lâu sau, một nữ tu sĩ Kết Đan mặc giáp lam bước vào lầu các: "Lam Thải Nhi xin ra mắt tiền bối... Không biết tiền bối cần gì? Nếu giá cả khiến người vừa lòng thì Thiên Nhai Hải Các ta chắc chắn sẽ cố gắng giúp tiền bối thu vào tay."

Phương Tịch nhìn lướt qua nữ tu sĩ Kết Đan này, chỉ thấy khải giáp lam trên người đối phương không có bao nhiêu chỗ phòng hộ, cánh tay và đùi trắng như ngà voi, mang theo phong tình hải vực.

Hắn mỉm cười: "Hóa Anh Đan thế nào?"

"Hóa Anh Đan?" Lam Thải Nhi hơi kinh hãi rồi ngay lập tức cười nói: "Mặc dù vật này quý hiếm nhưng bản các có tồn một viên, chỉ là giá cả không rẻ, cũng không phải có linh thạch là lấy được..."

'Ngay cả Hóa Anh Đan cũng có sẵn, xem ra thế lực các này đúng là không nhỏ.'.

Phương Tịch gật đầu: "Người bán cần vật gì? Để bản nhân xem thử..."

Lúc này Lam Thải Nhi mỉm cười đưa qua một ngọc giản, trong đó đều là kỳ trân dị bảo và các loại công pháp, bí thuật quý hiếm...

Có thể nói giá trị còn hơi cao hơn Hóa Anh Đan một chút.

Nguyên Anh lão quái đều là nhân tinh, không phải chuyện có lợi thì sẽ không làm.

"Tại liệu trong ngọc giản này, quả nhiên rất hiếm thấy..."

Phương Tịch bỏ ngọc giản xuống rồi than thở.

"Đúng như vậy, tiền bối..."

Lam Thải Nhi còn định nói gì thì thấy Phương Tịch đặt hai cái hộp ngọc lên bàn.

Cô ta mở hộp ngọc đầu tiên ra thì có một đoàn lôi quang hiện ra, ở trong lôi quang là một khối tinh thạch màu lan to bằng nắm tay.

"Lục Cực Lôi Tinh? ! Lại còn là một khối lớn như vậy?"

Lam Thải Nhi hít sâu rồi mở tiếp hộp ngọc thứ hai thì đã nhìn thấy một nhánh câyđỏ tía dài khoảng ba tấc, bề ngoài còn có từng hoa văn kim sắc kỳ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận