Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 792: Đông Xà

"Hống!"
Mặc dù hư ảnh độc giao cấp sáu do Huyền Minh Kỳ biến thành không bằng Giao Long cấp sáu thật sự nhưng một thân thần thông pháp lực quả thật không thể khinh thường.
Chứ đừng nói chi còn có bản nguyên chi độc của lão long Phản Hư năm đó.
Theo cách nhìn của Phương Tịch, dù là Phù Vô Nhị bị độc giao này dây dưa cũng phải chết từ lâu.
Thư sinh họ Dịch này sao lại có thể sống đến bây giờ được?
Thần niêm của hắn vừa hạ xuống đã hiểu rõ.
Chỉ thấy trong vô tận sương độc quay cuồng có một kiến trúc trắng tinh đang đau khổ giãy giụa, kiến trúc này vuông vức, mái cong đấu củng, tựa như một thư viện, xung quanh còn vang lên tiếng đọc sách.
Một tầng bạch quang yếu ớt xuất hiện, vậy mà có thể cản tất cả sương độc lại ở bên ngoài.
"Thần thông Nho đạo, Hạo Nhiên Chi Khí... Nghe nói tu luyện đến cực hạn có thể vạn pháp bất xâm... Bây giờ nhìn lại thật sự như vậy."
Phương Tịch mỉm cười, thần thông Nho môn có nhiều điểm đặc biệt nên có thể chống được sương độc hình như cũng hợp tình hợp lý.
Chừ đừng nói chi cung điện như thư viện này đang bị sương độc ăn mòn, đã lung lay sắp đổ từ lâu, bị hủy chỉ là vấn đề thời gian.
Đồng thời, trước đó Huyền Minh Kỳ không ai chủ trì nên mới để nó đau khổ giãy giụa đến bây giờ.
Đến khi vào tay Đại sư trận đạo như Phương Tịch thì dòng Cửu U Minh Hà càn quét, vô số Huyền Minh Thần Sa bay ra.
Phốc phốc!
trên Chính Khí Cung lập tức xuất hiện vô số lỗ thủng.
Tiếng đọc sách oang oang kia cũng bị tiếng hắc thủy lưu động dần dân đè xuống...
Đại môn cung điện mở, thân ảnh thư sinh họ Dịch hiện ra, y lập tức truyền âm: "Tiền bối, ta không quen với tên họ Phù kia, đây đều là hiểu lầm... Ta chính là Hiệu úy chính quy của Thiên Phạm Quân, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ..."
"Ha ha, Phù Vô Nhị thì cũng thôi đi, trong mắt của ta ngươi mới thật sự là chủ mưu, có đúng không?"
Phương Tịch cười lạnh một tiếng, thấy sắc mặt của thư sinh họ Dịch đột biến thì hắn không nói gì nữa.
Hư ảnh độc giao gầm lên, nó hợp lại với Cửu U Minh Hà, vậy mà tựa như có được thực thể, thực lực tăng vọt!
Hống hống!
Nương theo tiếng long khiếu, một trảo rơi xuống Chính Khí Cung.
Cung điện ngay tức khắc hiện ra một lỗ hổng rất lớn, vô tận sương độc quán chú vào trong.
Ầm ầm!
Một cỗ khí trắng tinh chợt bốc lên, tẩy rửa sương độc, trong đó có một đạo bạch quang định chạy trốn.
Phốc!
Từng hạt thần sa đánh vào bạch quang khiến bạch quang không ngừng lắc lư, cuối cùng gương mặt kinh hoảng của thư sinh họ Dịch hiện ra.
Ào ào ào!
Huyền Minh Trọng Thủy tràn vào thân y khiến pháp lực của y không ngừng tán loạn, quang mang của mấy tấm phù lục giữ mạng ở trong tay y nháy mắt ảm đạm.
Hưu!
Một đạo quang nhận đỏ sậm xuất hiện, thân thể thư sinh họ Dịch lập tức bị cắt thành hai, Nguyên Anh luống cuống hiện ra.
Ma thủ đen nhánh chụp lấy Nguyên Anh mang đến trước mặt Phương Tịch.
"Tiền bối... Tha mạng..."
Tiếng của thư sinh họ Dịch bén nhọn, không còn chút khí tiết của người đọc sách nào cả.
Phương Tịch nhe răng cười, từng đạo Thiên Ma Bí Thức chui vào trong ngũ quan của người này, bắt đầu sưu hồn...
Một lát sau, hắn tiện tay ném ra một đoàn Lục Đạo Ma Diễm đốt Nguyên Anh này thành tro tàn, hắn có vẻ do dự:
"Tên họ Dịch này lại không phải người Thiên Phạm Quân mà hắn còn lén lút gia nhập một tổ chức, lệnh hắn lôi kéo càng nhiều tu sĩ phi thăng càng tốt..."
"Mặc dù không có chứng cứ nhưng ta cảm thấy vẫn có liên quan đến Trường Thanh Tử..."
Phương Tịch sờ cằm rồi tiện tay chụp một cái.
Túi trữ vật của người này lập tức rơi vào trong tay hắn, hắn tìm một chút thì đã lấy ra một xấp giấy.
Những trang giấy này trắng tinh, còn tỏa ra mùi mực, rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến miêu tả kiến thức phong phú.
Nhưng trong mắt Phương Tịch lóe lên quang mang, hắn lại có thể nhìn thấy sâu trong những trang giấy này có từ tia đỏ tươi.
"Vạn Dân Chỉ, giấy dùng làm phù lục đỉnh cấp của Nho môn... Có thể thông qua hao tổn Hạo Nhiên Chi Khí của bản thân để chế tạo nhưng cũng có thể thông qua pháp môn tà đạo, hấp thu rất nhiều 'Văn Khí' của Đại nho để luyện chế..."
"Xấp Vạn Dân Chỉ này rõ ràng là thứ sau!"
Phương Tịch cảm thán.
Luyện chế một tấm Vạn Dân Chỉ không dễ, nhìn từ số lượng một xấp này thì ít nhân tên tu sĩ họ Dịch này đã lấy văn khí của hàng ngàn hàng vạn nho sinh.
Ở Địa Tiên giới muốn làm được như vậy rất khó, dù sao thì muốn làm chuyện như vậy còn không bị người khác phát hiện sẽ rất phiền phức.
Nhưng nếu ở hạ giới thì không có những lo lắng này.
Tên thư sinh họ Dịch này cũng là tu sĩ phi thăng mà!
"Rõ ràng giới của người này cũng xui xẻo, xem ra trước khi hắn phi thân thật sự đã làm hại không ít đệ tử Nho gia, có thể gọi là đoạn văn mạch của một giới..."
Phương Tịch lắc đầu.
Có một số hàng cấm rất khó luyện chế ở Địa Tiên giới nhưng ở hạ giới lại không có cố kỵ gì quá lớn.
Tên họ Dịch này cũng là người thông minh, y thừa dịp trước khi phi thăng đã thu gom cho bản thân không ít đồ tốt...
Có mấy món trong đó dù Phương Tịch bây giờ cũng rất thích.
Đặc biệt là một bộ bút mực giấy nghiên, lấy ra luyện chế phù lục sẽ có hiệu quả không tệ.
"Có Thiên Nguyên Thánh Quả Thụ?"
Linh quả này chỉ có tác dụng với tu sĩ Hóa Thần nên cũng không lọt vào mắt của Phương Tịch bây giờ.
Nhưng mà lúc luyện chế một số linh đan cấp sáu thì linh quả này cũng có thể khiến phụ dược tăng lên.
Đồng thời...
Muốn phát triển Địa Tiên Linh Cảnh thì cần có sinh cơ nồng đậm và đa dạng chủng loài.
Trong khoảng thời gian này bản tôn Phương Tịch ngao du vạn giới, sưu tầm các loại linh vật quý hiếm, đồng thời mang những linh vật lọt mắt mình chuyển vào Địa Tiên Linh Cảnh.
Chính vì vậy mà Vạn Mộc Mẫu Khí ở trong linh cảnh mới có thể tăng một hơi đến ba trăm mẫu.
Mà nương theo càng ngày có càng nhiều kỳ trân dị chủng được thu vào nên đã khiến linh căn ba động của Địa Tiên Linh Cảnh càng ngày càng ít.
Tiến độ tu hành của Phương Tịch đã giảm xuống thấy rõ.
Mặc dù vẫn nhanh hơn những tu sĩ Phản Hư vất vả tu hành kia nhưng cũng không biết bao lâu hắn mới có thể tu luyện đến Phản Hư sơ kỳ.
Muốn tăng tốc tiến độ thì vẫn đến khắc kim!
Chờ sau khi hắn thu gom những linh căn không có nguy hiểm ở hạ giới xong thì đương nhiên sẽ đến phiên Địa Tiên giới.
Bây giờ ở trong Địa Tiên Linh Cảnh vẫn chưa có Thiên Nguyên Thánh Quả Thụ nên cũng có thể di thực một phen.
Trong trí nhớ của thư sinh họ Dịch đã có tọa độ của nó.
Phương tịch phân biệt phương hướng một phen rồi lập tức hóa thành một đạo lưu quang biến mấy ở sâu trong đầm lầy.
Tê tê!
Mấy ngày sau.
Phương Tịch khống chế thiên địa nguyên khí hóa thành vô số hoang thú, từng con hoang thú sói, hổ đều sinh động như thật, đang vây công một con Hỗn Lạc Xà!
Hỗn Lạc Xà dài ngàn trượng, mỗi miếng lân phiến đều to như chậu nước, bên ngoài còn có vô số đồ án phức tạp, dữ tợn như dùng sắt in vào.
Nó ngẩng đầu lên, trong miệng không ngừng phun sương độc ra.
Sương độc này có màu xám trắng, trong đó còn có từng gương mặt quỷ dị, đang kêu rên thống khổ, khiến người không rét mà run...
Những nơi sương mù xám trắng đi qua, hoang thú kêu thảm rồi chợt nổ tung hóa thành vô tận mưa linh khí.
Nhưng rất nhanh lại có một đám mây trắng bay tới hóa thành một con Giao Long quấy lấy Hồn Lạc Xà...
"Quả nhiên là Đông Khí... Nói không chừng nó còn có chút huyết thống Đông Xà..."
Phương Tịch trốn trên không trung nhìn thấy cảnh này thì tự lẩm bẩm.
Đông Khí rất ác độc, như độc mà không phải độc, như ôn dịch mà không phải ôn dịch, dù thể chất của tu tiên giả cấp cao cũng không thể ngăn cản được.
Nếu bản tôn ở đây dựa vào Vạn Cổ Trường Thanh Thể thì có le sẽ không sợ Đông Khí như vậy nhưng hắn thì vẫn phải cố kỵ một chút.
"Bí thuật Tha Hóa Vạn Vật trong thiên Phản Hư của Tha Hóa Tự Tại Ma Công quả nhiên sắc bén... Dùng thiên địa nguyên khí hóa hình, mỗi con hoang thú đều có tu vi Hóa Thần, cũng không sợ Đông Khí nào cả, kéo lấy cũng có thể kéo chết Hỗn Lạc Xà..."
"Đáng tiếc thiên phú và huyết mạch mà con Hỗn Lạc Xà này kế thừa hình như cũng không nồng đậm, mà tính tình càng âm độc hơn... Không nên nuôi mà trực tiếp đánh chết luyện bảo đi."
Đông Xà thật sự chính là tồn tại đỉnh tiêm hoang thú, có thể tranh phong với Chân Long, Chân Phượng.
Nhưng kế thừa huyết mạch của Chân Linh là một chuyện, có thể trưởng thành đến cấp bậc đó hay không thì lại là chuyện khác.
Tỉ như Chân Linh Phượng Hoàng, Thiên Phượng Nhất Tộc sao lại nhiều vậy? Mà ở Địa Tiên giới cũng là một trong nhưng huyết mạch vương giả của yêu tộc.
Thế nhưng cuối cùng thành tựu Chân Linh chỉ có một con Thanh Loan mà thôi!
Dù Tiểu Huyền Quy có huyết mạch Chân Linh phản tổ rất nồng đậm nhưng Phương Tịch cũng chỉ nắm chắc được chút hi vọng bồi dưỡng nó đến cấp sáu, cấp bảy.
Về phần trở thành Chân Linh Đại Thừa?
Xác suất đó cũng rất xa vời.
Huyết mạch Chân Linh nồng đậm nhưng vẫn chưa phải Chân Linh.
Huống chi huyết mạch cường đại đến cuối cùng lại trở thành sự ràng buộc...
Hống hống!
Ngay khi Phương Tịch đang suy tư, chiến đấu bên dưới đã phân ra thắng bại.
Một con mèo rừng dữ tợn nhanh nhẹn nhảy vọt, nhào đến chỗ yếu hại đã chồng chất vết thương của Hỗn Lạc Xà, vuốt mèo nhẹ nhàng vạch.
Con Hỗn Lạc Xà này lập tức bị mở ngực mổ bụng, một túi mật rắn màu tím đen cũng lộ ra.
Những hoang thú do thiên địa nguyên khí biến thành khác hung hãn không sợ chết, từng con xông vào trong cơ thể của Hỗn Lạc Xà, bắt đầu tùy tiện phá hủy...
Sinh mệnh lực của loài rắn thường ương ngạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chứ đừng nói chi một con hoang thú.
Bởi vậy Phương Tịch mới không vội, không ngừng truyền lệnh cho hoang thú thăm dò.
Chờ sau khi hắn xác nhận con Hỗn Lạc Xà này thật sự đã tử vong thì mới thản nhiên nhặt xác.
Lột da, rút gân, móc túi độc...
Sau khi giày vò một phen thì Phương Tịch đã chia nó thành tám khối, còn cắt đi không ít thịt ngon.
Thịt hoang thú thập toàn đại bổ, đối với tu sĩ luyện thể còn là ân vật vô thượng, nếu phục dụng thường xuyên thì hiệu quả luyện thể hoàn toàn không kém hơn Ngọc Hư Mễ.
Đương nhiên chỉ là phương diện luyện thể mà thôi, chỗ lợi hại thật sự của Ngọc Hư Mễ chính là có thể tăng thêm đạo hạnh tu hành của tu sĩ Phản Hư.
Đồng thời khí huyết của thịt hoang thú rất hung tàn bá đạo, tu sĩ không có căn cơ luyện thể nhất định ăn vào sẽ bị phản tác dụng.
Phương Tịch cũng thật sự rất thích ăn canh rắn, hắn lập tức quyết định sau khi trở về sẽ bồi bổ cho mình một nồi...
Hắn đến phụ cận động phủ của Hỗn Lạc Xà, sai mấy con khôi lỗi luôn thủ hộ ở đây tản ra thì đã nhìn thấy một quả thụ.
Quả thụ này cao khoảng mười mấy mét, xanh um tươi tốt, chỉ có những chỗ cao nhất mỗi cành cây mới có linh quả.
Những linh quả này to cỡ nắm tay người trưởng thành, vỏ linh quả trắng tinh, trên đó còn có từng hoa văn tím.
Chỉ là có linh quả thì hoa văn rất nhiều, còn khắc sâu, có linh quả lại chỉ có một dấu vết nhàn nhạt.
"Ba quả chín..."
"Có thể dùng để luyện chế linh đan giải độc cấp sáu..."
Phương Tịch nhìn lướt qua, trong lòng đã có quyết đoán.
Đến cấp sáu thì bất kể đan dược hay đan phương đều rất thưa thớt.
Mà Đại tông sư luyện đan cấp sáu đã nhớ kỹ quá trình luyện đan trong lòng, lúc này thường cần tự thôi diễn đan phương cấp sáu.
Căn cứ vào những linh vật thu thập trong tay, chỉnh lý đan phương và phân lượng cũng là một khảo nghiệm với Luyện Đan Sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận