Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 797: Thế đạo

Xuân đi thu đến.
Đối với Phương Tịch với chút thời gian này dù hắn tăng bí pháp Tha Hóa Tự Tại từ nhập môn lên tiểu thành cũng khó.
Nhưng đối với tu sĩ cấp thấp lại là một năm luân hồi.
Đám linh đạo trong linh điền ở gần nhà Lương quả phụ đã nặng trĩu cong mình, tình hình phát triển rất khả quan.
Dù quản sự Thiên Phạm Bang đến thu phí bảo kê cũng khen không dứt miệng.
Y đi mấy vòng quanh linh điền cũng khen: "Ruộng tốt, thu hoạch cũng tốt..."
Trong lời nói của y có chút cảm khái.
Có thể an an ổn ổn làm ruộng tu luyện thì ai nguyện ý mang mạng sống treo trên sợi tóc đấu pháp chứ? Đáng tiếc... Than ôi, thế đạo này...
Lương quả phụ thấy thần sắc của tên quản sự này không đúng thì vội nói: "Chờ khi thiếp thân thu hoạch, trừ phần chia cho Chu đạo hữu và Phương đạo hữu thì sẽ tự nộp cho bang năm thành..."
"A? Phương đạo hữu cũng có phần trong đó hả? Vậy mà ta lại không biết..."
Quản sự sờ hai chòm râu của mình rồi cười tủm tỉm nói.
"Đương nhiên có, đương nhiên có!"
Lương quả phụ cười theo nhưng trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi thu hoạch sẽ tặng linh mễ mới cho Phương Tịch.
Cho không linh mễ chẳng lẽ còn có người không cần sao?
"Vậy thì tốt rồi."
Quản sự cũng không nói nhiều, y tuần sát một lát rồi nhắc đến chuyện khác: "Trong thành gần đây không yên ổn... Lại có một đám tán tu chạy nạn từ hoang dã đến thành lập Nghĩa Khí Xã gì đó, tướng ăn rất khó coi, mặc dù Phạm Thiên Bang ta có lòng che chở những hàng xóm tốt bụng ở thành đông những cũng khó chu toàn, bản thân các ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."
Nghe quản sự nói vậy thì Lương quả phụ biến sắc.
Những tên tu sĩ Nghĩa Khí Xã kia đa phần là người chạy trong đêm đó.
Sau này thật sự không thể tiếp tục sinh tồn trong hoang dã được nên mới lần lượt trở về phường thị, vẫn luôn sống không tốt nên không thể không ôm nhau sưởi ấm.
Còn bởi vì một cái mạng hèn mọn mà đấu pháp hạ thủ rất tàn nhẫn, Lôi Hỏa Đường và Thiên Phạm Bang cũng từng nếm chút thua thiệt.
Chỉ cần nhìn Nghĩa Khí Xã vẫn chưa bị tiêu diệt thì đã biết phía sau chúng nhất định có Kết Đan Chân Nhân!
Bây giờ trong Phường Thị Hắc Nham nho nhỏ, Kết Đan Chân Nhân chính là trời!
Nếu là lúc trước trong nhà Lương quả phụ cũng không có lương thực nên không sợ bị người khác nhớ thương nhưng bây giờ thì khác.
"Cũng sắp đến thu hoạch rồi..."
Quản sự nhắc nhở một câu nữa rồi chắp hai tay sau lưng, đi nhàn nhã.
Chỉ để lại mình Lương quả phụ với sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cô ta phun ra một câu: "Cái thế đạo chết tiệt này..."
Đêm đó.
Phương Tịch đang ngồi xếp bằng trong động phủ nghiền ngẫm bí pháp Tha Hóa Vạn Vật.
Đột nhiên, trên mặt hắn hiện ra vẻ rất hứng thú: "Đã đến rồi sao?"
Ầm ầm!
Trên không khu vực này chợt có tiếng sấm vang lên.
Từng bóng đen liên tục thi triển các loại pháp thuật như Khinh Thân Thuật chui vào khu vực này rồi chợt chia ra mấy luồng đi thẳng đến các động phủ của tu sĩ.
Còn có một làn tu sĩ Luyện Khí, đỏ mắt xông vào linh điền, bắt đầu thu hoạch trắng trợn.
Trên pháp khí của bọn chúng lóe lên ánh vàng, từng mảnh linh đạo cốc còn chưa chín hoàn toàn đã rì rào mà đứt.
Sau đó từng bó linh mễ đã bị thu vào trong túi trữ vật, chúng phốp hợp rất ăn ý, tốc độ cũng rất nhanh!
"Đám trời đánh!"
Tiếng gào thê lương của Lương quả phụ truyền đến.
Trong tay cô ta còn có mấy tấm phù lục lấp lóe lôi quang, đối mặt với rất nhiều tán tu vây công, trên nhà gỗ có từng trận văn sáng lên.
Một lớp màn sáng hư ảo hiện lên, ngăn cản công kích của rất nhiều pháp khí, linh khí.
"Đừng sợ, ả ta chỉ có một tấm Lôi Cuồng Phù mà thôi!"
"Dùng linh thuẫn! Mộc Thuẫn Thuật tiến lên!"
Một tên cướp tu đảo mắt nhìn một vòng rồi nhanh chóng điều chỉnh, sau đó lại nhìn tiểu Trùng đang cầm pháp khí phi đao đang cắn răng nhìn mình thì không khỏi cười khằng khặc quái dị: "Tiểu tử... Có biết trước đó mẫu thân ngươi đã làm gì để kiếm sống không? Nếu bàn về bối phận thì chúng ta đều là nghĩa phụ của ngươi đó!"
Mặc dù biết những tên cướp tu này đang cố ý chọc giận mình nhưng tiểu Trùng vẫn nổi giận đùng đùng, đôi mắt đỏ ngầu, phi đao trong tay hóa thành một tia ô quang, rời tay bay ra.
Phốc!
Thế nhưng phi đao vừa ra khỏi trận pháp đã bị một thanh linh khí trường kiếm vàng óng cắt đứt giữa không trung.
Sắc mặt tiểu Trùng tái nhợt, linh thức bị hao tổn, đầu váng mắt hoa.
"Tiểu Trùng!"
Lương quả phụ thấy vậy thì trong lòng không khỏi khẩn trương mà lộ ra sơ hở.
Bị mấy món linh khí oanh kích, cuối cùng lực phòng ngự của trận phù cũng không bằng pháp khí bày trận thật sự.
Lớp quang tráo chợt nhấp nháy mấy lần rồi ầm ầm vỡ vụn!
"Chính là chỗ này sao?"
Bên ngoài động phủ của Phương Tịch có mấy bóng người hội tụ, mỗi tên đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên, trong tay còn cầm kỳ phiên cổ quái màu xanh sẫm.
"Tu vi của tu sĩ trong động phủ này là Trúc Cơ hậu kỳ, rất khó đối phó..."
"Dù khó đối phó hơn nữa thì cũng sẽ bị Thiên Quỷ Tứ Tượng Kỳ của chúng ta chém đầu..."
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ cười gằn.
Bộ kỳ phiên trên tay của bọn chúng chính là một bộ linh khí, lại thêm bốn tên tu sĩ trên Trúc Cơ trung kỳ hợp sức thôi động thì dù Trúc Cơ viên mãn cũng phải ngoan ngoãn dâng đầu lên...
Vù vù!
Động phủ chợt mở ra, một tia kiếm mang đen nhánh xuất hiện.
Kiếm mang này dẫn động phong lôi, uy thế vô cùng kinh người, chỉ một trảm đã chém tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hai đoạn thành hai khúc.
Trên mặt của gã vẫn còn lưu lại nụ cười nhưng Thiên Quỷ Tứ Tượng Kỳ trong tay lại nhanh chóng rơi xuống đất.
"Đại ca?"
Ba tên tu sĩ Trúc Cơ còn lại đỏ mắt nhưng kiếm quang đen nhánh kia lấy nhanh đánh nhanh, chỉ ba kiếm đã dễ dàng kết liễu bọn chúng.
Hắc sắc kiếm quang nữa đường quay lại hóa thành một con tiểu xà đen, ngậm linh khí và túi trữ vật chui vào trong động phủ, biến mất không thấy đâu nữa.
"Rác rưởi gì đây? Ngay cả Tiểu Thanh cũng không cần..."
Phương Tịch tùy ý quét thần niệm qua thì lập tức ném túi trữ vật đi.
Lúc này hắn cũng thấy Chu Quân đã nhịn không được nữa mà xuất thủ cứu mẫu tử Lương quả phụ thì không khỏi mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần...
...
Sáng sớm hôm sau.
Mùi máu tươi nồng đậm không tiêu tan, trong linh điền một mảnh thất linh bát lạc.
Lương quả phụ vừa chửi rủa vừa đốt thi thể cướp tu rồi rải tro cốt vào trong linh điền.
Chắc hẳn nếu năm sau vẫn trồng linh mễ thì sẽ có thu hoạch lớn.
Lương quả phụ bước đến trước động phủ của Phương Tịch, nhìn thấy mấy đoạn thi thể thì không khỏi giật mình: "Quả nhiên, người này hạ thủ tàn nhẫn còn lãnh huyết vô tình..."
Cửa động phủ chợt mở, Phương Tịch bước ra, khiến Lương quả phụ giật mình nhảy dựng.
"Ha ha, không ngờ đạo hữu còn là kiếm tu!"
Lúc này Chu Quân mặc một bộ cát bào bước đến, tán thưởng: "Xuất kiếm như mang theo phong lôi, quả thật rất cao minh..."
"Ai, đêm qua có đạo chích tấn công động phủ, mặc dù ta miễn cưỡng đánh lui kẻ địch nhưng pháp lực cũng suy yếu nên không dám ra ngoài..."
Phương Tịch thở dài: "Các vị không có chuyện gì là tốt rồi..."
"Ba nhà chúng ta thì không có chuyện gì những mấy nhà kia..."
Lương quả phụ nói giữa chừng lại im lặng.
Đêm qua nhà cô ta thiếu chút nữa cũng bị công phá, may mà có Chu đạo hữu xuất thủ tương trợ.
Nếu không thì e là cả nhà đã chết hết!
Lúc này nhớ lại, cô ta vẫn còn sợ hãi.
Sau một lúc lâu giữa không trung lại có một đạo độn quang uốn lượng bay đến, thân ảnh quản sự Thiên Phạm Bang hiện ra.
"Đêm qua Nghĩa Khí Xã nổi điên tấn công động phủ của rất nhiều tu sĩ, thấy chư vị không có chuyện gì thì ta cũng yên tâm..."
Vốn dĩ quản sự đang tươi cười nhưng khi y nhìn thấy mấy thi thể trước động phủ của Phương Tịch thì sắc mặt chợt biến: "Thiên Quỷ Tứ Thú? Tốt... Không ngờ bốn tên này lại chết ở đây, xem như Phương đạo hữu đã vì dân trừ hại."
"Thiên Quỷ Tứ Thú? Chính là đám hung đồ am hiểu bố trí trận pháp còn từng trốn được một mạnh dưới tay của Kết Đan Chân Nhân đó sao?"
Lương quả phụ lấy làm kinh hãi.
"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến."
Phương Tịch khoát khoát tay.
Lúc này, đã thấy quản sự nghĩa chính từ nghiêm nói: "Nghĩa Khí Xã chính là khối u ác tính của Phường Thị Hắc Nham chúng ta, bây giờ Thiên Phạm Bang chúng ta đã đạt thành hiệp nghị với Lôi Hỏa Đường, nhất định phải diệt chúng, không để lại tên cướp tu nào! Kính xin chư vị đạo hữu giúp bản bang một tay, bản bang tất có hậu báo!"
"Ta vốn nhàn vân dã hạc, không muốn chém giết hơn thua..."
Phương Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối thẳng.
Còn Lương quả phụ nhìn linh điền đã bị hủy hơn phân nửa như đang suy tư gì đó...
Sinh kế của cả gia đình đều ở trên linh điền này, bây giờ bị hủy rồi thì năm sau chắc chắn sẽ bị đói.
Kế trước mắt, chỉ đành bí quá hóa liều.
Chờ sau khi quản sự đi rồi thì Phương Tịch và Chu Quân nhìn nhau, đã thấy Lương quả phụ cắn răng bước đến, thi lễ: "Thiếp thân có một yêu cầu quá đáng, xin hai vị đồng ý."
"Đã là yêu cầu quá đáng thì không cần nói với ta."
Phương Tịch khoát tay, tuyển một nơi ngồi xuống uống rượu.
Lương quả phụ chỉ đành nhìn Chu Quân.
Chu Quân cũng bất đắc dĩ thở dài: "Lương đạo hữu ngươi tự đi đi, lão phu sẽ giú ngươi trông coi tiểu Trùng..."
"Đa tạ."
Lương quả phụ cảm kích nhìn Chu Quân rồi vội rời đi...
"Đây là rượu gì vậy?"
Chu Quân bảo tiểu Trùng đả tọa luyện khí ở bên cạnh, còn bản thân thì đến cạnh Phương Tịch, nhìn hồ lô rượu trông tay hắn, có chút hiếu kỳ.
"Uống một chén không?"
Phương Tịch nhìn người này, cười hỏi.
"Vật trong chén, không thể không nếm!"
Chu Quân lấy một chén rượu đằng mộc ra, nhận một chén linh tửu, nhấp một miếng, mày cũng nhíu lại: "Chỉ là rượu mạnh cấp một, còn có chút cay đắng..."
"Đây là rượu do bản nhân tự ủ, có lẽ đạo hữu uống không quen."
Phương Tịch cười ha ha, Mặc dù thôi diễn Thanh Trúc Tửu Phương đến cấp năm, cấp sáu... Không phải là không được nhưng đó cũng không phải Thanh Trúc Tửu nữa.
Bây giờ bản tôn càng uống càng thích hương vị trước kia nên đã sản xuất rất nhiều.
Ngoại Đạo Hóa Thân cũng mang theo một chút, thỉnh thoảng lại lấy ra uống.
"Đúng là uống có chút không quen nhưng tinh tế phẩm vị lại có chút thú vị."
Chóp mũi của Chu Quân hơi đỏ lên, y nhìn tiểu Trùng đã cố gắng hơn bình thường rất nhiều: "Chắc là đạo hữu cũng xem trọng đứa bé này phải không?"
"Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác."
Phương Tịch lắc đầu.
"Đã như vậy thì lão phu sẽ bắt đầu..." Ánh mắt Chu Quân sáng lên.
Ba ngày sau.
Lương quả phụ trở về, khí tức hỗn loạn, pháp bào dính đầy máu.
Cùng lúc đó cô ta cũng cầm mấy túi trữ vật nhuốm máu trở về, sau khi về nhà không bao lâu mới ngã xuống đất.
Tiểu Trùng vội vàng mời Chu gia gia đến.
Kết quả sau khi Chu Quân xem xong thì dùng một viên linh đan, Lương quả phụ quả nhiên thuốc đến bệnh trừ.
Bởi vậy tình nghĩa hai nhà càng sâu hơn, không được bao lâu Chu Quân đã chính thức thu tiểu Trùng làm đồ đệ...
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã hai mươi năm nóng lạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận