Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 790: Báo thù (1)

Ầm ầm!
Vạn dặm lôi vân quay cuồng, kim sắc lôi xà không ngừng cuồng vũ.
Trong nháy mắt, Ngoại Đạo Hóa Thân đã qua ba tầng lôi!
"Có mấy món bảo vật cấp sáu, còn có một món bảo vật hóa lôi Hỗn Nguyên Thiên La Tán thì nó vượt qua đại thiên kiếp sẽ không có vấn đề gì..."
Phương Tịch dùng thần thức cảm ứng một phen thì không tiếp tục để ý nữa.
Lúc này tinh lực của hắn chủ yếu đặt ở khu vực xung quanh Thanh Kim Sơn Mạch.
Mặc dù uy của đại thiên kiếp có thể đe dọa được rất nhiều hoang thú nhưng nếu là Nguyên Cổ Hoang Thú, nói không chừng sẽ bị hấp dẫn đến để nhặt tiện nghi!
Mùi vị Nguyên Anh của tu sĩ Phản Hư ngon hơn tu sĩ Hóa Thần rất nhiều, thậm chí đối với hoang thú, yêu thú còn là linh đan diệu dược tăng tiến pháp lực vô thượng.
Ầm ầm!
Tia kim sắc lôi đình thứ sáu hóa thành lôi cầu rồi ầm ầm nổ tung.
Phía trên động phủ của Ngoại Đạo Hóa Thân xuất hiện một cây dù lớn, vô số hồ quang điện bật lên trên mặt dù, cuối cùng chậm rãi tiêu tán...
"Đến rồi!"
Đúng lúc này, đôi mắt bản tôn Phương Tịch khẽ động, hắn cong ngón tay bắn một cái.
Một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang vô cùng cô đọng như một thanh thần kiếm xanh biếc trảm thiên đoạn địa xuất hiện, trên đó có từng tia Thái Ất Thần Lôi lấp lóe rồi nó chợt đâm vào một nơi trên mặt đất.
Ầm ầm!
Đại địa quay cuồng như một cơn địa chấn, một con Nguyên Cổ Hoang Thú kỳ dị xuất hiện.
Con Nguyên Cổ Hoang Thú hơi giống với con giun, trên thân lại mọc vô số trảo nhỏ sắc bén, nhìn qua gần như cả vạn cái.
Đầu của nó cũng không có mắt mà chỉ có một xúc tu trong đó là vô số răng nanh lít nha lít nhít, sắp xếp như vòng xoáy.
"Thiên Trảo Thú? Nó chính là Nguyên Cổ Hoang Thú thuộc tính Thổ, am hiểu độn thổ, quả nhiên không sai..."
Nhớ lại Hoang Thú Đồ Giám ở trong Thiên Phạm Quân thì Phương Tịch mỉm cười.
Một thân công pháp thần thông của hắn là thuộc tính Mộc nên khi đối đầu với tu sĩ công pháp thuộc tính Thổ thuộc tính thuộc tính hoặc yêu thú, hoang thú thuộc tính Thổ tinh thuần đương nhiên sẽ chiếm lợi lớn.
"Đi!"
Phương Tịch kết quyết hai tay, Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang nữa đường biến hóa, nó chợt vỡ ra hóa thành từng thanh phi kiếm màu xanh, chui vào hư không như bố trí một kiếm trận.
Vợi tạo nghệ trận đạo của hắn bây giờ thì dù Nguyên Cổ Hoang Thú bị nhốt trong đó không chết cũng phải bị lột một lớp da.
Thiên Trảo Thú gầm lên, trong hư không lại xuất hiện từng vết rách.
Vô số vết rách tụ lại rồi vỡ ra như pha lên, phát ra tiếng răng rắc trong trẻo.
Nương theo ngàn trảo của nó chụp một cái, vô số vết rách mở rộng, lan đến bản thể phi kiếm vẫn chưa kịp hình thành kiếm trận.
Ô ô!
Từng Thanh Mộc Phi Kiếm rên rỉ rồi lập tức chia năm xẻ bảy.
"Vậy mà có thể tạo ra vết rách hư không... Chẳng lẽ nó là một con Thiên Trảo Thú biến dị?"
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ rất hứng thú, hai tay của hắn thay đổi ấn quyết.
Thiên địa nguyên khí trong vòng vạn dặm ba động kịch liệt rồi rót vào trong một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang.
Đạo thần quang kia chợt cao đến vạn trượng, vốn dĩ toàn thân xanh biếc như ngọc thì bây giờ lại hiện lên một tầng đỏ thắm.
Từng triện văn đỏ thẫm xuất hiện ở trong thần quang, du tẩu bất định như nòng nọc, khiến đạo thần quang này hóa thành một đạo kỳ quang xanh đỏ, bộc phát ra linh áp khủng bố.
Đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang biến dị này chính là bí pháp tăng phúc thần quang của bản thân mà Phương Tịch đã nghiên cứu ra từ trên thân của Mộc Ngạn, đây còn là lần đầu tiên hắn vận dụng trong thực chiến.
Mà lần đầu tiên đã phải đối đầu với đại địch như Nguyên Cổ Hoang Thú.
Xùy!
Kỳ quang đỏ xanh chợt bắn ra, dường như hư không cũng bị mở ra.
Soạt!
Thân thể Thiên Trảo Thú chợt bắn ra tạo thành một độ cong vặn vẹo, né được một trảm sắc bén nhất nhưng nó vẫn bị kỳ quang đỏ xanh lướt sát qua người.
Hai lợi trảo của nó cũng thuật theo đó mà tách khỏi thân thể rơi xuống, vết cắt bóng loáng như mặt gương hiện ra.
Mà lúc này, tia lôi kiếp thứ chín của Ngoại Đạo Hóa Thân cùng ầm ầm đánh xuống!
Nhìn thấy cảnh này thì con Thiên Trảo Thú này lập tức chui vào trong lòng đất, định thi triển thuật độn thổ trốn đi.
Đa phần hoang thú đều có trí tuệ thấp như dã thú nhưng dã thú cũng không ngu.
Bây giờ nó đã biết không chiếm được lợi lộc gì mà còn có khả năng vẫn lạc thì đương nhiên phải chạy!
Phương Tịch thấy vậy thì lại cười lạnh, hắc quang lóe lên trong tay của hắn, một cái ấn như hắc ngọc xuất hiện, chính là Sinh Tử Ấn!
Cái ấn này chính là bản mạng pháp bảo của hắn, mặc dù từ trước đến nay nó chỉ có tác dụng phụ trợ hắn thi triển Khô Vinh Huyền Quang.
Nhưng thật ra nó được bồi dưỡng rất nhiều, chính là pháp bảo từ sau khi Phương Tịch Kết Đan đến nay vẫn đi theo bên cạnh.
Lại càng không cần phải nói ngay cả Huyền Minh Kỳ và Thần Anh Kiếm cũng đã tấn thăng cấp sáu rồi nên đương nhiên cái ấn này cũng được Phương Tịch dùng Tiên Nguyên Khí bồi luyện, đã tấn thăng Phản Hư chi bảo cấp sáu từ lâu, chỉ dựa vào chất liệu và uy của bản thân nó đã có thể ngạnh công với Nguyên Cổ Hoang Thú rồi.
Đa phần bảo vật trên tay của Phương Tịch đều đã cho Ngoại Đạo Hóa Thân độ kiếp nên bây giờ hắn cũng không có pháp bảo phù hợp, còn Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm thì động tĩnh và tiêu hao đều rất lớn nên hắn chỉ đành dựa vào nó.
"Đi!"
Sinh Tử Ấn oanh minh rồi chợt xuất hiện ở một nơi hư không, chiếu từng tia quang huy xuống.
Trên mặt ấn xuất hiện hư ảnh Yêu Ma Thụ, vô số rễ cây đâm vào mặt đất như tạo thành một lồng giam to lớn bằng gỗ.
Soạt!
Vô số đất đá bắn tung tóe rồi hóa thành thổ khoan, đạn đá... Đập lên lồng giam nhưng lại không thể rung chuyển được chút nào.
Dù xúc tu của Yêu Ma Thụ bị tổn hại thì sẽ có rễ mới xuất hiện rất nhanh, quấn lại với nhau thành từng cây cột càng chắc chắn hơn.
"Rơi!"
Phương Tịch đưa tay phải ra rồi nhẹ nhàng nhấn một cái như mang theo ma lực khống chế sinh tử.
Phanh!
Sinh Tử Ấn chợt bành trướng hóa thành một ngọn núi màu đen nhỏ rồi ầm ầm nện xuống đầu của Thiên Trảo Thú.
Sau một tiếng nổ rất lớn, lồng giam cự mộc trực tiếp vỡ vụn.
Sau đó có một con Thiên Trảo Thú màu vàng đất, đầu đã lọm xuống hơn phân nửa xuất hiện ở trước mặt Phương Tịch.
Đầu của nó bị thương nặng, ầm ầm ngã xuống, khí tức trên thân cũng nhanh chóng tiêu tán.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này nhưng trên mặt lại không vui bao nhiêu.
Một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang rơi xuống hóa thành một thanh bích lạc ngọc đao chém dọc theo thân của Thiên Trảo Thú.
Lớp da có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Phản Hư bây giờ lại bị cắt ra chẳng khác nào giấy, bên trong cơ thể nó suông thẳng, còn có rất nhiều chất nhầy gây buồn nôn hiện ra...
"Bí pháp cùng loại với ve sầu thoát xác? Thiên phú thần thông của con hoang thú này cũng không tệ..."
Phương Tịch tán thưởng rồi chắp tay trước ngực, một phù văn xanh biếc xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Hư ảnh Địa Tiên Linh Cảnh ở sau lưng hắn hóa thành một đạo lục quang, không ngừng khuếch trương ra ngoài, chỗ rìa có còn từng triện văn cổ xưa màu xanh sẫm lấp lóe.
Linh Vực... Mở!
Ong!
Hư không như na dị, một con Thiên Trảo Thú nhỏ hơn trước đó một chút chợt xuất hiện ở giữa không trung, vô số móng rì rào mà động.
"Hừ!"
Nhưng lần này Phương Tịch cũng không cho nó chút cơ hội nào.
Trong tiếng hừ lạnh của hắn, từng sợi xiềng xích màu xanh sẫm xuất hiện, trói chặt Thiên Trảo Thú ở giữa không trung rồi kéo xuống.
Xiềng xích màu xanh sẫm kia như tạo thành từ vô số cổ triện văn, mang theo uy năng khó hiểu.
Sau đó, Cửu Châu Cơ Quan Thành ở trong Địa Tiên Linh Cảnh phát ra tiếng oanh minh!
Vô tận thiên địa nguyên khí trong nháy mắt đã bị thu nạp không còn, sau đó có từng binh khí chiến tranh của Cửu Châu giới bay lên.
Pháp khí nguyên thần mới thăng cấp, còn có Cơ Quan Thành làm hậu thuẫn oanh minh!
Thái Dương Đồ Thần Diệt Tuyệt Quang Tuyến!
Đại Hỗn Động Thần Quang!
Thập Nhị Nguyên Thần Trụ Cực Thần Quang!
Vô tận tia sáng rơi xuống hóa thành một thác nước rực rỡ bao phủ Thiên Trảo Thú.
Chờ sau khi thiên địa nguyên khí khôi phục lại bình tĩnh thì chỗ cũ chỉ còn thi thể không trọn vẹn của nó.
Linh vực ở sau lưng Phương Tịch dần dần biến mất, Sinh Tử Ấn cũng hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong đan điền.
Hắn búng ngón tay một cái, một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra hóa thành một thanh phi kiếm xanh biếc, chui vào trong cơ thể của Thiên Trảo Thú.
Không được bao lâu thì nó đã mang ra một viên nội đan rất lớn.
Viên nội đan của hoang thú này to như chậu rửa mặt, bề ngoài nhấp nhô, tản ra huyền quang đen trắng luân phiên kỳ dị.
"Toàn thân hoang thú đều là bảo vật, huyết nhục của Thiên Trảo Thú có thể làm dược luyện đan, da có thể làm giáp da thượng hạng... Nhưng quý nhất vẫn là viên nội đan của hoang thú cấp sáu này."
Nội đan của loại hoang thú cấp bậc này cần mấy vị tu sĩ Phản Hư liên thủ hoặc tu sĩ Hợp Thể xuất lực thì mới có thể lấy được.
Chứ đừng nói chi phải đến man hoang, dọc đường đã đầy nguy hiểm rồi.
Bởi vậy mỗi viên đầu có giá trên trời, dù làm vật áp trục trong đại hội đấu giá một vực như Tinh Thần Vực cũng đủ tư cách.
Sau khi Phương Tịch dọn dẹp chiến trường xong thì lôi vân thiên kiếp cũng tiêu tán.
Ngoại Đạo Nguyên Anh hóa thành một đạo ma quang bay đến rồi ném ra mấy món pháp bảo.
Phương Tịch phẩy tay áo, lập tức thu Hỗn Nguyên Thiên La Tán và mấy món bảo vật khác lại, hắn kiểm tra một phen thì hơi đau lòng: "Hai món kia thì cũng thôi, còn bảo vật hóa lôi này thật sự dùng rất tốt... Ít nhất dựa vào nó vượt qua tiểu thiên kiếp Phản Hư trung kỳ và hậu kỳ cũng chắc chắn không có vấn đề gì..."
Khí tức của Ngoại Đạo Hóa Thân hơi suy yếu, hiển nhiên đón đỡ đại thiên kiếp cũng khiến nó tổn thương chút nguyên khí.
Lúc này nó cũng không nói câu nào mà lập tức trở lại động phủ, bắt đầu khoanh chân đả tọa, khôi phục nguyên khí.
Nương theo nó hô hấp thổ nạp thì thiên địa nguyên khí chen chúc nhau đến rồi không ngừng hóa thành từng tia Chân Ma Khí!
"Ma tộc cấp sáu ở trong địa vực của ma tộc cũng xem như một nhân vật chứ?"
Phương Tịch sờ cằm: "Nghe nói ma tu nhân tộc tu luyện Chân Ma Khí nếu đầu nhập thì a tộc cũng sẽ tiếp nhận..."
"Dù sao bất kể Thiên Ma, Chân Tiên hay Thiên Yêu... Thì cuối cùng đều phi thăng đến Chân Tiên giới!"
"Ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển sao?"
Hắn mỉm cười thân hình theo ánh bạc lóe lên cũng lập tức biến mất.
Sáo lộ của Địa Tiên rất sâu nên hắn phải về nông thôn.
Ở nông thôn như Tại Nhân Gian giới làm ruộng thăng cấp, nhàm chán thì đến những hạ giới khác dạo chơi, sống như vậy có gì không tốt chứ.
Về phần cố gắng và dốc sức làm?
Bản tôn Phương Tịch đã nằm ngửa rồi thì vẫn để Ngoại Đạo Hóa Thân cố gắng nhiều hơn đi.
"Cuối cùng đã Phản Hư..."
Bế quan không biết bao lâu, Ngoại Đạo Hóa Thân của Phương Tịch mới mở mắt ra.
Hắn vung tay lên, một tia khí đen nhánh hiện ra.
So với ma khí tinh thuần trước đó thì tia Chân Ma Khí này càng khủng bố hơn, thậm chí tùy tiện một tia đã có thể ma nhiễm hạ giới, tạo ra không biết bao nhiêu ma vật dữ tợn.
"So sánh với ma khái thì chênh lệch như kim cương và than củi..."
Phương Tịch cảm khái.
Dùng ma khí này thôi động thì rất nhiều bí thuật và thần thông ma đạo của hắn đều có tiến bộ nhảy vọt.
Đừng nói chi sau khi hắn tiến cấp đến Phản Hư sẽ có thể bắt đầu tu luyện mấy loại thần thông và bí thuật Phản Hư ở trong Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công.
Có thể nói... Thực lực của hắn tăng mạnh!
"Bây giờ đã có thể quang minh chính đại chuộc thân..."
"Có thực lực Phản Hư, chỉ cần cẩn thận một chút thì tự vệ ở trong Thiên Phạm Vực sẽ không có vấn đề gì lớn..."
Trong đôi mắt của Phương Tịch lóe lên quang mang nguy hiểm.
Hắn nhớ đến hai con Tam Giác Nguyên Tê đã tập kích phường thị.
Trước đó hắn chỉ là Hóa Thần viên mãn con Nguyên Cổ Hoang Thú kia đã không giảng võ đức mà đánh lén.
Lần này hắn phải trả lại!
'Dù có hai con... Đánh không lại thì cùng lắm ta gọi thêm bản tôn.'.
Ngoại Đạo Hóa Thân nhe răng cười rồi hóa thành một đạo ma quang, xẹt qua bầu trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận