Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 210: Thiếu chủ Tống gia

"Một ngàn ba trăm linh thạch!"

"1350 linh thạch!"

Giá linh khí trung phẩm không tệ, có lẽ là có liên quan đến kiện tinh phẩm đầu tiên của đại hội đấu giá.

Hơn nữa những người ra giá đều là tu sĩ Trúc Cơ.

Phương Tịch cũng chỉ im lặng nhìn họ trang bức, cuối cùng Bích Vân Ngũ Yên La lấy giá một ngàn bốn trăm khối linh thạch bị một tu sĩ trong gian bao sương mua được.

"Tử Mộc Đan, có thể phụ trợ tu sĩ Luyện Khí trung kỳ linh căn thuộc tính Mộc đột phá bình cảnh hậu kỳ, chia làm ba tổ, mỗi tổ một viên, giá khởi điểm ba trăm linh thạch, tổ thứ nhất..."

Âu Dương Chấn nở nụ cười rồi tiếp tục đấu giá.

Phương Tịch tựa trên ghế mềm, nhìn xem sự phồn hoa của đại hội đấu giá.

Các loại đan dược phá giai, tăng tiến pháp lực, đan dược tinh phẩm...

Pháp khí tinh phẩm...

Kỳ vật...

Quả thật khiến người hoa mắt.

"Dị bảo - Tử Uẩn Trạc! Tinh phẩm công phòng nhất thể, mới vừa được khai quật trong di tích cổ tu, tiêu hao pháp lực cực ít, thích hợp tu sĩ Trúc Cơ sử dụng, uy lực vượt qua linh khí thượng phẩm một đoạn, giá khởi điểm hai ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm linh thạch."

Sau nửa canh giờ, Âu Dương Chấn lấy ra một dị bảo vòng tay màu tím, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn huyền ảo phức tạp, linh quang tỏa ra bốn phía, vừa thấy đã biết không phải phàm phẩm.

"2100 linh thạch!" Một tiếng nói già nua lập tức báo giá.

"2200 linh thạch!"

Hiển nhiên những tu sĩ Trúc Cơ ở đây đều rất có hứng thú với Tử Uẩn Trạc này, không bao lâu giá cả đã lên đến hai ngàn chín trăm linh thạch.

"Ba ngàn năm trăm linh thạch!"

Đột nhiên một giọng nói của nam tử trẻ tuổi mà tự tin vàng vọng toàn trường, trực tiếp đè những người còn đấu giá xuống.

Đám người nhao nhao nhìn về phía lô ghế kia, chỉ thấy cửa sổ mở ra, một tu sĩ Trúc Cơ mặc pháp bào màu xanh nước biển, đầu đội ngọc quan, mày kiếm mắt sáng.

Tay y cần quạt xếp bằng ngọc, bộ dáng như công tử dạo chơi nhân gian, bị đám người chú ý không chút e sợ, lại còn chấp tay, cười tươi.

"Lại là người này?"

"Thiếu chủ Tống gia Việt Quốc - Tống Thanh!"

"Nghe nói người này vốn chấp chưởng phân bộ Vạn Hải Lâu ở phường thị Thanh Trúc, cuối cùng tổ hết tài năng trong đám người cạnh tranh, thuận lợi đoạt được đại vị Thiếu chủ Tống gia, sau đó tu vi tiến mạnh, đã xảy ra là không thể ngăn cản, ba mươi mấy tuổi đã Trúc Cơ thành công. Được vinh dự thiên tài khó gặp trong gia tộc tu sĩ ở Việt Quốc."

Phương Tịch nhìn người này, lắng nghe tám hướng nghị luận, đôi mắt trở nên thâm thúy.

Không ngờ năm đó chỉ là chưởng quỹ Vạn Hải Lâu, vậy mà bây giờ đã trở thành Thiếu chủ Tống gia, còn Trúc Cơ còn thành công.

Người này với mình có thể tính có thù.

"Chỉ là... Vẫn phải nhẫn nại!

'Ừm, nhưng mà người này Trúc Cơ, ít nhất nói rõ Trường Sinh Thuật là nguyên bản, không có gì bỏ sót và ẩn tàng, dù sao năm đó người này đã từng phát lời thề tâm ma.'.

Loại lời thề tâm ma này, chẳng thèm ngó tới Đạo đồ, về sau nếu tu vi tu tiên giả tinh tiến thì cũng không có nhiều ước thúc lăm.

Nhưng Tống Thanh này thì khác.

Sau khi người này phát lời thề tâm ma vẫn có thể thuận lợi tu hành, Trúc Cơ thành công, hiển nhiên lời thề đã phát ra là thật.

'Nhưng Tống gia... Vẫn còn Trường Sinh Thuật nguyên bản.'.

Phương Tịch đối với chuyện này lại nhất định phải có được.

Hơn nữa hắn tu luyện Trường Sinh Thuật vẫn muốn cố gắng tiêu trừ tai họa ngầm.

Nếu bị phát hiện lúc trước hắn là người mua Trường Sinh Thuật, sau đó vốn là tư chất bình thường, lại bị kiểm trắc ra Thanh Mộc Linh Thể, vậy thì có vấn đề lớn rồi, nói không chừng bí mật Kim Thủ Chỉ của mình cũng có thể bị lộ.

Ít nhất, dù là Kết Đan lão tổ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện tốc thành Thanh Mộc Linh Thể.

'Nhưng bây giờ không phải lúc...'.

Ánh mắt Phương Tịch tránh khỏi chỗ Tống Thanh, nhàm chán ngáp một cái.

"Hóa ra là Thiếu chủ Tống gia, thôi, vậy thì bán mặt mũi cho Tống gia..."

"Ha ha, ta chính là gia chủ Phong Diệp Hàn gia, không biết thân thể Tống gia lão tổ bây giờ có tốt không?"

Mặt mũi của Tống gia thật sự lớn, những tu sĩ Trúc Cơ kia thay nhau từ bỏ tranh đoạt.

Đương nhiên cũng có thể là giá của Tử Uẩn Trạc đã đến cực hạn, Tống Thanh thuận lợi bỏ vào trong túi.

"Hội đấu giá lần này có sư tôn dùng uy tín để cam đoan, mỗi lần đấu giá đều chắc chắn công bằng, không được lấy thế đè người..."

Âu Dương Chấn hừ lạnh một tiếng, bất âm bất dương cà khịa Tống Thanh, sau đó tiếp tục đấu giá.

Lần này lên đài là các loại trứng yêu thú và ấu sủng.

Liệt Phong Chuẩn, Song Đầu Địa Tích, Lôi Giác Mãng...

Phương Tịch nhìn rất hứng thú, rất nhiều yêu thú trong này sau khi trưởng thành có thể địch nổi tu sĩ Trúc Cơ.

Nhưng đối với tán tu bình thường thì nuôi nấng cũng là một khoảng lớn, mà thọ nguyên của yêu thú rất lâu, thời gian trưởng thành thường rất dài.

Bởi vậy đa phần là do gia tộc tu sĩ mua.

Có rất nhiều gia tộc, trước khi lão tổ tông tọa hóa giải trừ khế ước, hoặc là chế tác Ngự Thú Bài, lại khiến linh sủng thủ hộ gia tộc từ mấy chục năm đến mấy trăm năm cũng có.

Sau khi kết thúc đấu giá linh sủng, là một nhóm công pháp, bí thuật, thậm chí truyền thừa tu tiên tứ nghệ lên đài.

Phương Tịch nhìn lướt qua, không phát hiện công pháp hay bí thuật gì bản thân có hứng thú.

Về phần truyền thừa?

"Vậy mà chỉ có truyền thừa chế phù cấp hai... Xem ra tu tiên giới phong tỏa kỹ nghệ cao cấp có chút nghiêm trọng."

Phương Tịch cũng chỉ nhìn chứ không mua.

Cuối cùng ngay lúc hắn chờ đến mức nhàm chán, giọng của Âu Dương Chấn truyền đến: "Một gốc Hóa Long Tham hai trăm hai mươi năm, chính là phụ tài quan trọng của Trúc Cơ Đan, giá quy định tám trăm linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi linh thạch!"

"Chín trăm linh thạch!"

Trong đại sảnh lầu một đã có tán tu Luyện Khí viên mãn nhịn không được kêu giá.

"Một ngàn linh thạch!"

Tràng diện lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng tăng giá ở các nơi liên tiếp vang lên, rất nhanh đã đến một ngàn hai trăm linh thạch.

"Một ngàn ba trăm linh thạch!"

Đương nhiên Phương Tịch cũng tham gia đấu giá.

Thật ra mức giá này đã vựa qua giá lúc trước của Hóa Long Tham.

"1350 linh thạch!"

Một thanh niên ở trong rạp nào đó nghiến răng báo giá.

Một lão hủ ở bên cạnh thì thở dài: "Oái chất nhi, 1350 khối linh thạch đã là số tiền cao nhất mà gia tộc có thể chi viện cho ngươi, nếu lại tăng giá nữa ngươi nhất định phải từ bỏ."

"Thúc thúc, chỉ cần có Hóa Long Tham cộng với Bích Linh Dịch mà gia tộc đã trân tàng, ta đã có thể gôm đủ các loại phụ tài của Trúc Cơ Đan, chỉ chờ có người xuất ra yêu đàn là có thể hợp tác luyện đan, chỉ cần thành đan từ hai viên trở lên... Ta đã có thể Trúc Cơ, từ bỏ, ta không cam lòng!"

Vân chất nhi siết chặc nắm đấm, lòng thầm cầu nguyện.

Giá tiền này đã rất cao.

Nhưng một khắc sau, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên lần nữa: "Một ngàn bốn trăm linh thạch!"

Thanh âm này như áp đảo một cọng rơm cuối cùng, khiến vẻ mặt thanh niên đầy vẻ thất thần ngồi liệt trên ghế, trong con ngươi cũng đã mất đi ánh sáng...

"A... Lại là một kẻ ngu, có lẽ xuất thân tán tu, không có đường đi..."

Trong gian bao sương khác, Tống Thanh cũng cười híp mắt phê bình: "Chỉ cần có phương pháp, Hóa Long Tham và Bích Linh Dịch cộng lại cũng chỉ một ngàn năm trăm linh thạch, chân chính khó tìm là yêu đan cấp hai. Tài liệu phụ dược trong gia tộc đã chuẩn bị sẵn mấy phần, thế nhưng yêu đan rất khó tìm..."

Y nhìn về hướng Vạn Thú Sơn, nét mặt mang theo khát vọng và sợ hãi.

...

"Mặt dù giá cao hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng rơi vào tay... Coi tiền như rác thì cứ coi tiền như rác đi..."

Sau khi cạnh tranh thành công Phương Tịch thở dài một hơi, chậm rãi nhìn chăm chú lên giữa sân.

Những vật phẩm đấu giá tiếp theo lại vượt khỏi dự đoán của Phương Tịch.

"Liệt Phong Kim Đao Trận cấp hai thượng phẩm, trận bàn, trận kỳ hoàn chỉnh vừa luyện chế xong... Khống chế đơn giản, uy lực lại kinh người, có thể làm hộ sơn đại trận, phạm vi bao phủ hơn mười dặm... Là tinh phẩm hiếm thấy."

Âu Dương Chấn cười híp mắt lấy ra từng cây trận kỳ lập lòe linh quang: "Giá quy định ba ngàn linh thạch, các vị muốn mua trận pháp để thủ hộ gia tộc hoặc là thành lập phường thị thì không thể bỏ lỡ nha."

Đôi mắt Phương Tịch chợt sáng lên.

Trận pháp cấp hai thượng phẩm, hắn không thể bố trí được.

Mà Liệt Phong Kim Đao Trận chủ sát phạt, nếu toàn lực thôi động trận này, yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ rơi vào tử môn của trận pháp cũng khó có thể may mắn sống sót.

Đương nhiên yêu thú Trúc Cơ bình thường đều mở linh trí, sẽ không ngu ngốc mà xâm nhận đại trận.

Nhưng Phương Tịch thì khác.

Hắn có thể bảo đảm yêu thú vừa đến đã rơi vào tử môn.

"Nếu đạt được trận này, vậy thì yêu đan kia dễ như lấy đồ trong túi..."

Đôi mắt Phương Tịch tỏa sáng, nhưng nhìn thấy căn bao sương của Tống Thanh lại trở nên trầm mặc.

Tính cách của người nọ hắn đã lĩnh giáo qua, tuyệt đối không phải người lương thiện, lộ tài quá nhiều rất dễ bị chú ý.

"Đầu tiên chờ chút đã, xem sao rồi tính..." Phương Tịch án binh bất động, mà Sáo trận pháp hiển nhiên đã rơi vào sự cuồng nhiệt tranh đoạt của những thế lực Trúc Cơ kia rồi, giá cả rất nhanh đã trên bốn ngàn.

Hắn tính toán vốn liếng một phen, trực tiếp từ bỏ.

Sau khi thủ tiêu tang vật trên người, lúc nhiều nhất có bảy ngàn linh thạch, trừ đi những lần mua sắm trước đó và lần này, hắn chỉ còn lại hơn ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm.

Đây không phải vấn đề tranh hay không tranh mà là mua không nổi.

Đến cuối cùng bộ trận pháp cấp hai thượng phẩm này chốt giá năm ngàn linh thạch, bị một Trúc Cơ gia tộc tân tấn cần gấp hộ sơn đại trận bỏ vào trong túi.

Sau khi đấu giá thêm vài vật phẩm, Âu Dương Chấn lại lấy ra một Sáo trận bàn trận kỳ: "Cấp hai trung phẩm - Ất Mộc Thần Lôi Trận tàn trận... Trận này đã tổn thất vài cây trận kỳ, trận bàn đã từng tổn thương, sau đó đã được tu bổ, miễn cưỡng khôi phục được uy năng nhất định..."

Phương Tịch nhìn từng cây trận kỳ màu xanh hơi chần chừ.

Lúc này lại nghe giọng nữ trong ghế lô truyền ra: "Phạm vi bao phủ của trận này thế nào? Sinh môn tử môn có thay đổi gì không?"

Nàng này đặt vấn đề đều là chỗ quan trọng, có lẽ cũng là một vị Trận Pháp sư.

Lỗ tai Phương Tịch dựng thẳng lên, nghe giọng của Âu Dương Chấn hơi lúng túng trả lời: "Phạm vi bao phủ của trận này giảm xuống còn khoảng hai trăm trượng, Liễm Tức Công có thể có chỗ suy yếu, về phần cấm chế khác thì đại thể xem như hoàn hảo..."

"Hai trăm trượng?"

Nữ Trận Pháp sư phát ra một tiếng cười nhạo rồi không hỏi nữa.

Vài tu sĩ lão thành cũng thở dài.

Thông thường mà nói, nếu trận pháp cấp hai triển khai toàn bộ uy năng thì ít nhất có thể bao phủ mấy dặm thậm chí hơn mười dặm.

Hai trăm trượng chỉ hơn sáu trăm mét. Đã rơi xuống một cấp, không đáng dùng.

Về phần Liễm Tức Công có thể suy yếu là khó mà ẩn tàng, dù bố trí cạm bẫy yêu thù ngoài dã ngoại cũng sẽ không có con yêu thú ngóc này xâm nhập.

Có thể nói nó tương đương với gân gà.

"Khụ khụ, Ất Mộc Thần Lôi tàn trận cấp hai trung phẩm, giá quy định một ngàn năm trăm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn hai mươi linh thạch!"

Âu Dương Chấn cũng là bất đắc dĩ, trận pháp này tổn hại trong lúc chủ nhân săn yêu thú ở bên ngoài, đành bất đắc dĩ mà từ bỏ, mang ra đấu giá, dù sao cũng so với báo hỏng bán tài liệu tốt hơn một chút.

Quả nhiên chỉ có vài tu sĩ cạnh tranh...

Sau khi lẻ tẻ vài lần báo giá, đã chốt giá một ngàn sáu trăm linh thạch, bị một khách nhân trong gian bao sương mua.

Trong lòng Âu Dương Chấn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại nở nụ cười dạt dào: "Các vị... Tiếp theo chính là vật đấu giá áp trục lần này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận