Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 200: Nhục thân Trúc Cơ

Hai năm sau.

Phỉ Thúy Nhai.

"Lão gia... Có chiến báo mới nhất sao?"

Vương quả phụ có hình dáng lão phụ, trông mong chờ ở ngoài cửa, bộ dáng khiêm tốn lấy lòng kia khiến Phương Tịch cũng không đành lòng: "Vào đi..."

Hai năm trước, xu thế công thủ thay đổi.

Liên minh Tam Thập Lục Đảo thành lập liên quân, thảo phạt Long Ngư Chung gia.

Chiến hỏa lan đến mỗi góc nhỏ của Hồ Vạn Đảo, liên quân thiếu nhân thủ nên dốc sức chiêu mộ tán tu, đưa ra điều kiện rất phong phú.

Hàng đầu bảng chiến công ngay cả linh vật Trúc Cơ cũng có thể đổi.

Trừ cái đó ra thì liên minh Tam Thập Lục Đảo còn hứa hẹn tu sĩ có thể dựa vào chiến công để sau khi chiến tranh kết thúc chọn linh đảo vô chủ thành lập gia tộc hoặc tông môn, liên minh tuyệt đối sẽ không nhúng tay can thiệp.

Điều kiện này hấp dẫn rất nhiều tu sĩ, nghe nói rất nhiều lão tu cũng ráng chống đỡ một hơi, chuẩn bị chết trên chiến trường để mở đường cho hậu nhân.

Mặc dù loại tu sĩ này pháp lực suy yếu nhưng cũng rất đáng sợ.

Sau đó... Lô Quá, Hải Đại Quý, thậm chí nhi tử của Vương quả phụ là Tiểu Hổ cũng không nhịn được mà lén lút đi báo danh, tiến vào chiến trường.

Khiến Vương quả phụ ngày đêm lo lắng, mỗi ngày đều đến chỗ Phương Tịch hỏi thăm.

"Yên tâm, chúng nó gia nhận là đội ngũ di Thiếu đảo chủ dẫn đầu, đương nhiên sẽ được chiếu cố..."

Phương Tịch cười nói: "Không phải gân đây nói đã đánh hạ Tiểu Hoàn đảo sao? Đảo này trầm luân thì cửa ngõ của Long Ngư đảo mở rộng, chiến tranh sắp kết thúc rồi, bọn chúng cũng sẽ trở về..."

"Trận đánh nào không có người chết? Đặc biệt là chiến tranh tông môn, tấn công hộ sơn đại trận, đó chính là dùng nhân mạng để lấp..."

Vương quả phụ nhìn nước hồ dưới vực, càng lo lắng hơn: "Lúc đầu ta nên quyết tân, dù phải đánh gãy một chân của Tiểu Hổ... Cũng tốt hơn bây giờ, ta ngốc thật, thật..."

Phương Tịch thở dài nhìn Vương quả phụ có chiều hướng phát triển thành Tường Lâm tẩu, im lặng xuống đất, dọn cỏ dại.

Bây giờ đang đánh giặc, ngay cả tá điền trồng trọt cũng tìm không được.

Phương đại lão gia như hắn cũng chỉ có thể đích thân xuống đất.

Thật ra Nguyễn Đan cũng từng đến mời hắn xuống núi, nói rõ tình thế bây giờ, đánh theo chiều gió thì tuyệt đối không có nguy hiểm gì, còn có thể được không ít công lao.

Đến sau này dù lấy được nguyên một cái linh đảo cũng không vấn đề gì nhưng Phương Tịch vẫn từ chối.

Cho dù rất nhiều người không hiểu thì hắn vẫn bình chân như vại.

Chỉ cần không đến quấy rầy hắn trồng cây là được rồi.

Ban đêm.

Động đá vôi dưới mặt đất.

Dưới Yêu Ma Thụ, Phương Tịch cầm một sợi rễ phụ rồi hấp thu nguyên khí sinh mệnh trong đó.

Rễ phụ run rẩy muốn co lại, mang theo ý kháng cự.

Phốc!

Nửa ngày sau, hắn bỏ rễ phụ ra, sợi rễ này lập tức cuộn vào trong tán cây.

Cả cây Yêu Ma Thụ đều đang run rẩy, dường như nó đang phát tiết sự phẫn nộ và bất mãn.

"Tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng."

Phương Tịch thấy cảnh này, chau mày.

Từ sau khi hắn quyết định toàn lực nghiền ép khí huyết Yêu Ma Thụ để nhanh chóng đột phá Chân Cương Hóa Hình thì sự phản kháng của Yêu Ma Thụ cũng càng ngày càng mạnh.

Thậm chí hắn dùng quyết khiếu của Trường Sinh Thuật cũng có vẻ áp chế không nổi, xuất hiện dấu hiệu phản phệ.

Chuyện này khiến Phương Tịch càng xác nhận suy đoán của mình.

Bản năng của Yêu Ma Thụ... Đang thức tỉnh.

Lại ảnh hưởng đến mình.

Mà Ất Mộc Pháp Thân lại chậm chạp không thể thành.

Đến tối nay, Yêu Ma Thụ còn không muốn kết nối với mình, cuối cùng vẫn là mình chủ động nắm rễ phụ, mới nghiền ép ra một chút khí huyết cuối cùng.

"Dù sao cũng là ma của Đại Lương, cùng thiên địa linh căn của tu tiên giới cũng không phải là một."

Phương Tịch thở dài, trong đôi mắt có từng điểm huyết quang hiện ra.

Một khắc sau, hắn đứng trên mặt đất do vô số rễ cây đa tạo thành, nhẹ nhàng nâng tay.

Ầm ầm!

Chỉ một động tác đơn giản như vậy lại như có một vầng mặt trời khí huyết bay lên ở sau lưng hắn, bao phủ toàn thân, không ngừng tỏa nhiệt độ và ánh sáng ra bên ngoài.

Xuy xuy!

Một chỗ vốn có không biết bao nhiêu lớn rễ đa trong nháy mắt lui lại hiện ra nham thạch và lớp đất bị vui lấp nhiều năm.

"Bạch Vân Chưởng!"

Phương Tịch triển khai quyền thế, bắt đầu diễn luyện từng chiêu từng thức sở học võ công.

"Hồng Xà Thối!"

"Thiên Thị Địa Thính Công!"

"Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ!"

Thời gian càng trôi đi thì động tác của hắn càng nhanh hơn, nhưng lại khiến người ta có thể nhìn rõ ràng từng động tác đâu ra đấy, lộ ra sự mâu thuẫn vô cùng.

Ầm ầm!

Trong lúc Phương Tịch không ngừng diễn hóa võ học thì quanh người hắn cũng có từng tia từng sợi Chân Cương xuất hiện, cũng đang biến hóa, ngưng tụ...

"Thiên Tử Long Quyền!"

Đến cuối cùng, Phương Tịch đánh ra một quyền.

Rống rống! !

Ở phía sau hắn, vô số Chân Cương hội tụ hóa thành một Giao Long đỏ như máu mà mắt thường của phàm nhân cũng có thể thấy.

Giao Long này dài khoảng ba trượng, mỗi miếng vảy đều rất rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa thôi sẽ có thể ngưng tụ được vảy ngược.

Nó vừa xuất hiện thì dường như đại thế trong cõi u minh đã gia trì quanh người của Phương Tịch.

"Thiên Tử Long Quyền, quả nhiên là tuyệt học bất thế!"

"Nhưng căn cơ võ đạo của ta, mãi mãi vẫn là Hỗn Nguyên Chân Công!"

Hai tay Phương Tịch vẫy như Thái Cực, huyết long sau lưng trong khoảnh khắc đã tán loạn.

Tiếp theo, vô số Chân Cương lại hội tụ một lần nữa, hình thành một bóng người mơ hồ.

Bóng người này cao khoảng sáu trượng, gương mặt và hình dáng đều rất giống Phương Tịch.

Kim thân sáu trượng!

Không!

Đây hoàn toàn dùng Khí huyết Chân Cương làm cơ sở, đột phá mà tạo thành vật khủng bố.

"Hỗn Nguyên Chân Thân... Ngưng!"

Phương Tịch quát lớn, chắp tay trước ngực.

Bóng người cương khí ở sau lưng hắn trong nháy mắt cũng làm động tác như vậy, cánh tay to lớn xẹt qua động quật khiến vô số đá vụn bay ra, rễ Yêu Ma Thụ tránh lui...

"Cuối cùng sau ba mươi năm! Chân Cương Hóa Hình... Đã thành!"

Phương Tịch cảm thấy sau khi Chân Cương Hóa Hình hoàn thành thì có một cỗ lực lượng kinh khủng đang rèn luyện tư chi bách hài, đan điền kinh mạch của hắn, lại cường hóa gân cốt, da, cơ bắp thêm lần nữa...

Tại thời khắc này, thân thể của hắn trải qua một tầng cường hóa vô cùng đáng sợ, dù tay không tiếp pháp khí thượng phẩm cũng chỉ là bình thường.

Cảnh giời võ đạo của Đại Lương chưa hề có ai đột phá qua Chân Cương Hóa Hình!

Tông Sư Hội đau khổ truy tìm mấy đời người lại không thể tìm được cảnh giới mới.

Lúc này lại ở trong tay của Phương Tịch!

"Trên Võ Thánh, chính là... Võ Thần! Võ Trung Chi Thần! !"

Ba mươi năm trồng cây, bây giờ Phương Tịch năm mươi ba tuổi, cuối cùng đã bước vào cảnh giới Võ Thần!"

Tại thời khắc này, Luyện Ma Quyết mà năm đó Độc Cô Vô Vọng truyền miệng cho hắn lại lần nữa hiện lên rõ ràng trong não hải của Phương Tịch.

"Chỉ có dùng thể phách Chân Cương Hóa Hình, còn có tinh thần mạnh mẽ tuyệt đối của Tông Sư mới có thể chân chính luyện hóa, thôn phệ... Ma! ! !"

Trong đầu Phương Tịch như có sợi dây nào đó bị đứt.

Thức hải một mảnh thanh lương, vô số suy nghĩ tuôn ra:

"Từ khi nào mà ta bị Ất Mộc Pháp Thân trói buộc rồi?"

"Vì chờ đợi thành tựu Ất Mộc Pháp Thân, ta ngồi nhìn bên người xuất hiện rất nhiều nguy hiểm lại không can thiệp..."

"Mà càng gần đến cuối cùng, tốc độ ngưng tụ Ất Mộc Pháp Thân cũng càng ngày càng chậm, vậy mà ta không cảm thấy khác thường?"

Một khắc sau, ánh mắt Phương Tịch như điện, nhìn chằm chằm Yêu Ma Thụ!

Yêu Ma Thụ tốc tốc phát run, từng thi thể khô quắt treo trên rễ phụ chợt mở mắt ra, phóng ra quang mang tinh hồng.

"Là Yêu Ma Thụ... Bản năng của Yêu Ma Thụ đang ảnh hưởng ta."

Phương Tịch quát lớn, hắn đã hiểu tất cả.

Dù sao thì Trường Sinh Thuật cũng chỉ là công pháp tiên đạo, không có bao nhiêu nghiên cứu với ma, pháp lực tẩy luyện cũng có sơ hở.

Mà lúc trước bí thuật luyện ma của bản thân vẫn chưa hoàn toàn có thành tựu, thiếu điểm quan trọng nhất là thể phách Chân Cương Hóa Hình.

Khiến hạt giống Yêu Ma Thụ vẫn còn sót lại một chút.

một tia sót lại này sau mấy chục năm ngủ đông, cuối cùng trở thành bản năng Yêu Ma Thụ, đang phản phệ chủ nhân như mình.

Bởi vì lúc đầu Yêu Ma Thụ và Phương Tịch là một thể, bởi vậy bản năng Yêu Ma Thụ cũng trong lúc bất tri bất giác đã thay đổi tính cách của Phương Tịch.

'Nếu không phải ta cảm thấy nguy cơ, nhanh chóng đột phá cảnh giới Chân Cương Hóa Hình có lẽ từ từ sẽ thật sự bị bản năng bắt được... Sau đó không thích động đậy, biến thành tử trạch chân chính... Giống như cây cối?'.

"Giết!"

Trong chớp mắt hiểu rõ tiền căn hậu quả, trong cơn giận dữ Phương Tịch đánh một quyền đến Yêu Ma Thụ.

Vù!

Hỗn Nguyên Chân Thân ở sau hắn cũng làm ra động tác như vậy, một quyền như thiểm điện, phát sau mà đến trước, đánh lên thân Yêu Ma Thụ.

Xoẹt xẹt!

Thây cây to lớn của Yêu Ma Thụ hiện ra một quyền ấn to lớn, vỏ cây đen nhánh vỡ ra bốn phía, trong đó có máu đỏ tươi chảy ra.

"Đau!"

"Ta đau quá!"

Từng thi thể bị treo trên rễ phụ phát ra âm điều cao thấp chập trùng.

Mà một khắc sau, từng tia từng sợi sương mù màu đen chợt hình thành trên thân cây, khuếch tán ra bốn phía...

"Ma vực? !"

Khóe mắt Phương Tịch giật giật.

Lúc trước hắn giết người nhưng không có sở thích hong khô làm thịt khô, vậy nên lưu lại những thi thể cướp tu này chắc chắn là bị Yêu Ma Thụ ảnh hưởng.

"Chết cho ta!"

Đối với Phương Tịch tự chủ ý chí là quan trọng nhất, trừ chuyện đó ra dù là Vạn Cổ Trường Thanh Thể mà mất đi bản thân thì ngay cả cái rắm cũng không bằng.

Hai tay của hắn kéo ra, Hỗn Nguyên Chân Thân bắt chước làm theo, bắt lấy thân cây Yêu Ma Thụ, lực lượng kinh khủng quán chú vào hai tay.

Ầm ầm!

Toàn bộ Phỉ Thúy Nhai, ở thời khắc này đều bị chấn động, như gặp địa chấn.

Khí huyết kinh khủng hóa thành Liệt Dương, kể cả mê vụ đen nhánh cũng bắt đầu bốc hơi...

Phốc phốc!

Trong tán cây của Yêu Ma Thụ, vô số rễ phụ như mãng xà, muốn đam vào cơ thể của Phương Tịch lại bị Hỗn Nguyên Chân Thân to lớn ngăn cản.

Từng sợi rễ phụ miễn cưỡng chui vào trong Hỗn Nguyên Chân Thân, lập tức bị ăn mòn mãnh liệt gấp mười lần Chân Cương, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.

"Không. .. ".

Một cỗ thi thể gào lên đau đớn: "Vì... Cái gì..."

"Ngươi không nên sinh ra ý thức, dù chỉ là bản năng."

Ánh mắt Phương Tịch lạnh lẽo, mỗi chữ mỗi câu bí thuật luyện ma của Độc Cô Vô Vọng hiện lên ở trong đầu.

Một khắc sau, hắn mở cái miệng rộng hung hăng cắn xuống.

Dù là ma, gặp phải Võ Thần cũng phải bị cắn xuống một miếng thịt.

Thôn phệ!

Kim thân cự nhân sáu trượng đỏ như máu, giơ rễ đã bị đứt gãy của Yêu Ma Thụ lên cao, nuốt từng ngụm thân cây vào trong bụng.

Tại thời khắc này, trong ý thức của Phương Tịch chợt hiện ra vô số mảnh vỡ.

Bọn chúng có rất nhiều đoạn ngắn trong tự nhiên, cũng có cảnh quan hùng vĩ tựa như siêu tân tinh bùng nổ...

Điểm chung duy nhất là đều mang theo sự lạnh lùng và vô tình, dường như muốn đảy hắn vào sự điên cuồng.

Đây cũng là tình huống khi thôn phệ ma chắc chắn sẽ gặp phải.

May mà lúc Yêu Ma Thụ ở thời điểm ma chủng Phương Tịch đã tẩy luyện rất nhiều lần, từ lâu đã hoa mòn đi rất nhiều sự điên cuồng và ô nhiễm.

Đến lúc này chỉ lưu lại chút xíu bản năng khôi phục.

Huống chi dưới liên hệ của Trường Sinh Thuật, Yêu Ma Thụ cũng như một bộ phận của mình, bị trấn áp hơn phân nửa thực lực.

Bằng không đổi một vị Võ Thần khác đến đây cũng chưa chắc có thể hạ được đối phương.

Có kinh nghiệm của tiền nhân, mảnh vỡ ý thức của Yêu Ma Thụ bị Phương Tịch dùng Luyện Ma bí thuật và thần thức không ngừng tiêu hóa, trấn áp...

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, trong huyệt động, khắp nơi đều là đá vụn và rễ bị đốt cháy, Thái Tuế núp trong gốc, tốc tốc phát run.

Phương Tịch đứng ngay chỗ cũ, Hỗn Nguyên Chân Thân sau lưng đã biến mất.

Thần thức của hắn có thể nhìn thấy ở phần lưng của mình có một hình xăm cây đa to lớn đen nhánh, nó y hệt hình xăm bình thường, rất sống động...

"Yêu Ma Thụ đã bị ta trấn áp, luyện hóa hoàn toàn..."

"Trường Sinh Thuật thất bại..."

Phương Tịch có thể cảm giác được, phù văn ngân sắc đại biểu Ất Mộc Pháp Thân trong cơ thể mình đã hoàn toàn đình trệ, ám đạm... Mất đi quang trạch vốn có.

Mặc dù hơi thất lạc nhưng so sánh với tai họa ngầm Yêu Ma Thụ hoàn toàn hồi phục thì vô cùng đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận