Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 940: Trảm thiên

Kinh thành. Trong hoàng cung ở cuối đường rộng lớn mênh mông bao phủ một tầng kim quang. Trên chín tầng trời, Thiên tử của Đạo Đình mặc cổn phục mười hai chương văn, quanh thần dồi dào tử khí, có Ngũ Thải Tường Vân hội tụ. Y nhìn về hướng miếu thổ địa, nhìn thấy một cột sáng phóng lên cao, một thiên tế văn trong đó chậm rãi bốc cháy. Phong vân trên trời lập tức biến sắc! Uy áp khủng bố giáng lâm, từng mảnh lôi vân quay cuồng, hồ quang điện hội tụ thành một con mắt! - Mắt của Thiên Đạo! "Thành rồi!"
Thiên tử thấy vậy thì trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng:
"Dù không biết Tà Thần vực ngoại đến từ thế giới nào hay là từ Thiên Đình hàng giới xuống... Nhưng... Có lẽ trẫm không thể bắt được ngươi, Thiên Đế thì khác."
Từ sau khi Tà Thần vực ngoại giết Thái sư đương triều thì Thiên tử đã biết, Tà thần kia hung uy ngập trời, có thể là hung thần chạy từ Thiên Đình xuống! Chỉ cần đến từ thế giới khác thì đương nhiên chính là Tà Thần vực ngoại! Nói không chừng Thần phẩm của hắn còn hơn cả Thiên tử! Là thiên kim chi tử phải cẩn thận nên đương nhiên y sẽ không ngự giá thân chinh. Đúng lúc Thái tổ khai quốc như y hiểu rất rõ nguyên nhân tiền triều bị hủy diệt, lại điều tra được Tà Thần vực ngoại vào kinh nên y đã lập tức định ra kế gậy ông đập lưng ông này! Chỉ cần tên Tà Thần vực ngoại kia rơi vào trong mắt của Thiên Đế thì kết cục không cần nói cũng biết. Có thể nói là không đánh mà thắng, trừ được một họa lớn trong lòng! Thiên tử nhìn về phía miếu Thổ Địa, trong đôi mắt dạt dào tử khí hiện ra vẻ mong chờ... . Miếu Thổ Địa. Phương Tịch chợt cảm thấy sau khi tế văn kia phóng lên cao thì trời đấy dường như có biến đổi! Có một tồn tại rất cường đại từ trên tam thập tam thiên ném ánh mắt khủng bố xuống! Pháp tắc thiên địa của tiểu giới này dường như cũng đang lui tránh! Hay nói là... Bị kẻ đó sử dụng. Chỉ cần một pháp chỉ, nói không chừng sẽ lập tức có thiên kiếp đến bổ mình! Đôi mắt của tượng thần Thổ địa công thiếu niên ở trên thần đàn chợt động đậy như sống lại.
"Thiên Đế... Cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!"
Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Phương Tịch đảo thần thức qua thì đã thấy lão ẩu rách rưới đang quét lá rụng ở bên ngoài đã vào chính đường từ lúc nào. Bà ta nhẹ nhàng cởi y phục rách rưới ra, một khuôn mặt tươi như đào mận, xán lạn như ánh bình minh, người mặc một bộ váy ám kim, khí chất cao quý, gần như khiến người ta không dám nhìn thẳng. "Minh phu nhân? !"
Phương Tịch nhìn quý phụ nhân do lão ẩu biến thành thì thào.
"Minh Thổ Nữ Quân? !"
Cam Ngọc quỳ trên mặt đất, thần tình vô cùng kích động, lại mang theo từng tia e ngại. Đây chính là Minh Thổ chi quân, chỉ một ý niệm đã khiến kinh thành tiền triều tổn thất nặng nề! Luận tước vị thì chính là tước Thiên quân! Nghiền chết sâu kiến như y cũng không cần dùng một ngón tay nào! Minh Thổ Nữ Quân cũng không nhìn Cam Ngọc mà chỉ nhìn qua tượng Thổ địa công thiếu niên rồi chợt tự cười lên:
"Thiếp thân đi theo Thiên Đế, tận mắt chứng kiến hắn từ Thổ địa một phương quật khởi... Cũng tận mắt chứng kiến hắn 'Hợp Đạo', nếu không phải Thiên Đế hợp đạo thì tại sao lại lệnh Thái tử tiền triều hủy nơi kỷ niệm duy nhất của ta và hắn..."
Phương Tịch lui một bước, lòng chấn động. Thần chích có ách Đạo Hóa và Thất Ngã! Làm Thiên Đế bị Thiên Đạo đồng hóa thật sự quá khủng bố! Hay nói cách khác đối phương chính là Thiên Đạo! 'Thiên Đế Đạo Hóa, bởi vậy mới chí công vô tư... Lệnh Thái tử tiền triều hủy chỗ này, chính là hủy đi điểm neo cuối cùng của nhân tính sao?' Suy nghĩ của Phương Tịch thay đổi rất nhanh, hắn lập tức nghĩ đến hai bằng chứng Thiên Đế đã hợp đạo! Thứ nhất chính là ngoài Đạo Luật vẫn có thiên địa linh cơ tồn tại, mặc dù rất mỏng manh nhưng cũng cho tinh quái hoang dã và người tự học một tia cơ hội, đây là trời chừa một đường! Thứ hai là trong Thần đạo vẫn có thần chức thiên giáng, có thể tự tấn thăng Thần phẩm! Chuyện này có vẻ đang phá hủy Đạo Luật uy nghiêm của Đạo Đình cũng ảnh hưởng đến uy nghiêm của Thiên Đình! Nếu tất cả dã thần đều có thể tự tấn thăng Thần phẩm vậy thì chẳng phải Thiên tước cũng có thể tự tăng lên, cũng tương đương với tạo phản Thiên Đế! "Chí nhân vô kỷ, thần nhân vô công, thánh nhân vô danh... Thiên Đạo chí công, nhân đạo chí tư!"
"Nếu Thiên Đế vẫn còn nhân tính thì sẽ đoạt tuyệt tất cả, khiến trời đất không lan tràn linh khí, khiến tất cả Tiên Thiên Thần Chích đều phải thụ Đạo Lục của Thiên Đình, không thể tự tấn thăng Thần phẩm!"
"Bây giờ lại là phương pháp trái ngược... Thật sự là chí công vô tư! Quả nhiên đã bị Đạo Hóa rất nghiêm trọng."
"Nhân quả bảo vật Thanh Đồng Quân ứng ở đây, chẳng lẽ là muốn ta phải chết một lần sao?"
Rầm rầm! Lúc này, trên không của miếu Thổ Địa có vô số lôi vân hội tụ, còn có hào quang năm màu lấp lóe như thiên la địa võng, mang đến uy nghiêm cực kỳ nặng nề! Đây là Thiên Điều! Tồn tại vượt xa Đạo Luật, Thiên Đế chấp chưởng Thiên Đạo, Thiên Điều chính là thiên địa pháp tắc! Ngôn xuất pháp tùy, có thể làm sư muôn đời! Chỉ trong nháy mắt, từ xiềng xích đủ mọi màu sắc chợt xuất hiện, trong đó có rất nhiều sắc lệnh phù văn nhỏ bé, chui vào trong cơ thể của Phương Tịch. Phương Tịch đau đớn rên lên, có thể thấy được rất nhiều Thần Văn trong xiềng xích: 'Thiên bá trở lên không được tự ý hạ phàm!' 'Không được can thiệp vào Long khí của nhân gian!' 'Không được ngông cuồng sát sinh!' Từng sắc lệnh đều là những việc hắn đã làm trái với Thiên Điều, trói chặt hắn không thể nào tránh được! 'Cảm giác này cũng không khác gì sự áp chế ở Nhân Gian giới...' Phương Tịch cắn răng cười, trong tay hiện ra một cây quạt lông thất thải, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, có khí tức rộng lớn tràn ngập chu thiên, linh áp cường đại như có thể trấn áp thập phương. Ầm ầm! Lôi vân hội tụ trên bầu trời hóa thành mắt của Thiên Đạo! Từ trong đôi mắt có Thiên Lôi màu tử kim đánh xuống! Thu! Phương Tịch cầm Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến rồi vung mạnh lên! Trong tiếng phượng gáy kinh người, từng con linh cầm Thiên Phượng, Thanh Loan, Khổng Tước, Côn Bằng, Huyết Kiêu... Từ trong quạt bay ra hóa thành quang diễm thất thải, trong tiếng hót vang mà phóng lên cao. Rầm rầm! Hỏa quang, lôi quang càn quét như có một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ. Vô số lưu tinh phi hỏa bắn ra bốn phía, lại nghe Minh Thổ Nữ Quân thở dài yếu ớt, mặt đất chợt mơ hồ, có khí đen nhánh xuất hiện, trừ khử từng Lưu Tinh Hỏa Vũ ở giữa không trung, như vậy mới không để kinh thành bị hủy diệt trong đại họa này! Trong hoàng cung. "Vậy mà là tước Thiên công... Nhìn thần uy của hắn đã gần như là Thiên quân."
Thiên tử thì thào, không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân không ngự giá thân chinh, nếu không thì e là đã bị tên hung thần này đánh chết tươi rồi! Là Thái tổ khai quốc Đạo Đình nên nếu y phi thăng có lẽ sẽ có thể được ban thưởng tăng một, hai tước vị, cũng chính là Thiên hầu hoặc Thiên bá, ngay cả tước Thiên công cũng không hề có khả năng nên đương nhiên không thể nào là đối thủ của hung thần kia rồi! "Không... Không có bất kỳ tôn thần nào có thể chống lại Thiên Đế, dù Minh Thổ Nữ Quân ở dưới Thiên Điều cũng chỉ có thể bó tay chịu trói!"
Thiên tử chợt nghĩ đến chuyện gì đó mà trừng to đôi mắt:
"Tên hung thần kia... Không, đây không phải hung thần... Mà là tồn tại ở ngoài Thiên Điều!"
Dã Hồ Thiền lại có thể tu luyện đến cấp độ có thể so với Thiên quân sao? Đây gần như là chuyện không thể nào. Nhưng lại thật sự xảy ra trước mặt y! "Thuận thì thành nhân, nghịch hành thành tiên... Ha ha!"
Ánh lửa lóe lên, thân ảnh Phương Tịch xuất hiện ở giữa không trung, hắn cười ha hả. Vào thời khắc này hắn cảm thấy may mà mình chưa luyện hóa ấn tỉ của Thanh Đồng Quân! Dù là Thiên quân ở trước mặt Thiên Điều cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần, cũng như quan của Đạo Đình, dù bị chính Thiên tử ban chết cũng chỉ có thể khấu tạ long ân! Nếu mình đã vào hệ thống của Thần đạo thì dù là Thiên quân, chỉ với một tia sét vừa rồi e là cũng đã trở thành tro bụi. Mà bây giờ mình dùng cảnh giới Phản Hư viên mãn, cộng với Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lại có thể đỡ được một tia sét của Thiên Đế, quả nhiên là thành tựu không tầm thường!
'Đương nhiên đây cũng nhờ bản thân ở tiểu thế giới, nếu ở trung thiên thế giới cũng thì một đầu ngón tay của Thiên Đế đã có thể ấn chết ta rồi...' 'Dù bây giờ lại giáng hai tai sét nữa thì ta cũng không chống nổi.'.
Phương Tịch phun mạnh ra một ngụm ma huyết rồi thì thào:
"Cũng may không lỗ!"
Dù Ngoại Đạo Hóa Thân vẫn lạc ở đây thì ít nhất hắn cũng đã chuyển được hệ thống Thần đạo về Hãm Không Đảo rồi, chỉ cần Thần Đạo Hóa Thân có thể mang theo Thần Đạo Phù Chiếu của Tiên Thiên Thần Chích chạy về, vậy thì không những hắn không lỗ mà hình như còn lời một chút! Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy Thiên Điều vẫn lấp lóe, vô số Thần Văn hội tụ hóa thành mấy chữ to: 'Luận tội, đáng chém!' Từng sợi xiềng xích ngũ thải xuất hiện, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, dường như sắp chém xuống một kiếm. Nhưng vào lúc này Minh Thổ Nữ Quân lại quát lên:
"Đế quân... Ngươi vẫn chưa thật sự hợp đạo, nếu không thì năm đó ngươi sẽ không nóng giận mà diệt đi quốc vận xã tắc của tiền triều!"
Thiên Đế âm thầm ảnh hưởng khiến Thái tử tiền triều hủy miếu Thổ Địa. Nhưng lại bất chợt giáng thiên khiển, diệt đi quốc vận của tiền triều. Hành động này nhìn mâu thuẫn như người bị bệnh tâm thần nhưng thật ra là chứng minh cho bên trong cơ thể của y vẫn còn nhân tính đang chống lại thần tính! Nhưng bây giờ, một tia nhân tính này thật sự vẫn còn tồn tại sao? Phương Tịch cũng hơi nghi ngờ chuyện này. 'Dù không chống lại nổi... Hóa thân chết thì chết thôi...' Đúng lúc này tượng thần thiếu niên mặt hoàng bào trong miếu Thổ Địa lại hoàn toàn 'Sống' lại. Y cong ngón tay búng ra, thanh kiếm Thiên Phạt ở giữa không trung chợt vỡ vụn. "Thiên Đế? !"
Phương Tịch hơi giật mình, đây là bản tôn Thiên Đế hay là một ám thủ đã chôn giấu từ lâu? Hắn ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt Thiên Đạo không ngừng mở rộng, sau đó hóa thành một khuôn mặt có chín phần tương tự như Thổ địa công thiếu niên, còn càng thành thục hơn. Khuôn mặt này hé miệng như có dòng lũ ngũ thải sắp rơi xuống. Nếu để uy áp của Thiên Đế giáng xuống thì dù tiểu thế giới này cũng có thể bị tiêu diệt! "Châu nhi..."
Tượng thần thiếu niên nhìn Minh Thổ Nữ Quân một chút rồi phát ra tiếng nói rõ ràng, sau đó cười với Phương Tịch:
"Xin đạo hữu hãy tương trợ!"
"Ngươi là... Nhân tích còn sót lại của Thiên Đế sao? Hay là ám thủ đã bố trí từ trước?"
Phương Tịch thay đổi suy nghĩ thật nhanh. "Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng chính là ta chỉ có thể tranh thủ cho đạo hữu một cơ hội."
Thiếu niên hoàng bào bước ra một bước, lập tức bay lên cửu thiên, dung hợp với mặt Thiên Đế! Trên khuôn mặt to lớn lập tức hiện ra vẻ đau đớn, mi tâm chậm rãi xuất hiện một phù lục. "Thôi, liều một phen vậy!"
Mắt của Ngoại Đạo Hóa Thân tỏa hào quang, hai tay kết quyết:
"Thuật thay mặt đánh!"
Ánh bạc lóe lên, một bóng người xuất hiện, pháp lực Hợp Thể tràn ra:
"Linh Vực... Mở!"
Một tầng sáng xanh biếc lóe lên, những nơi nó đi qua, xiềng xích Thiên Điều đứt gãy! Lực lượng Linh Vực của Địa Tiên có thể chống lại sự áp chế của pháp tắc Nhân Gian giới thì đương nhiên cũng có thể chống lại pháp tắc của thiên địa này! Bản tôn Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm, thần sắc lạnh lẽo chợt làm động tác rút kiếm. Hưu! Từ trên thân khôi lỗi Kiếm Tử ở trong Địa Tiên Linh Cảnh có một thanh phi kiếm dài hơn một xích bay ra, rơi lên Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm. Thanh phi kiếm cấp Tiên Phủ Kỳ Trân này chỉ trong chốc lát đã bổ sung hơn phần nửa. Chỉ thấy thanh kiếm này xanh biếc, dài khoảng ba thước, trừ chuôi kiếm và mũi kiếm ra thì ở giữa còn có một đoạn ánh sáng hư ảo, chính là Phương Tịch dùng pháp lực miễn cưỡng dung hợp vải hai làm một. Hắn thét dài, rót pháp lực toàn thần vào trong Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm đã khôi phục hơn phân nửa rồi vung ra một kiếm tráng lệ nhất từ khi hắn tu tiên đến nay về phía mặt người có phù lục ở trán trên bầu trời! Một kiếm trảm trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận