Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 742: Chấm dứt ân oán (1)

"Đối với ta thì bây giờ dù chỗ đó là bí cảnh của tiền nhân hay truyền thừa Tiên Phủ thì cũng không khác nhau bao nhiêu..."
Phương Tịch mỉm cười nói.
"Phẩm hạnh đạo hữu cao thượng, không biết sau này có dự định gì không?"
Mặc Ngân Thu hỏi.
Mặc dù trên thân Thanh Hòa Tử mang lệnh truy nã nhưng là do Ngự Long Tông phát.
Bây giờ Ngự Long Tông đã bị diệt nên người bị Ngự Long Tông truy nã lại là anh hùng.
Được rồi... Tu tiên giới không chú ý điểm này nhưng ít ra cũng sẽ không có ai đến tìm Thanh Hòa Tử gây phiền phức.
Dù Thanh Hòa Tử tùy tiện về Huyền Minh Uyên khai tông lập phái thì trên lý luận cũng không có chuyện gì.
"Trước cứ tiềm tu một thời gian rồi xem lại..."
Phương Tịch giả vờ động tâm, hắn đoán chắc là Mặc Môn còn muốn song phương hợp tác như trước đây.
Mặc dù sau khi Ngự Long Tông bị diệt thì bên ngoài đã không có ai truy nã Mặc Môn nữa.
Nhưng thật sự thì... Sau khi phát hiện truyền thừa Tiên Phủ đã bị Mặc Môn bí mật thăm dò trước thì bây giờ Mặc Môn còn bị chú ý nhiều hơn trước!
Không những rất nhiều tông môn Phản Hư mà thậm chí còn có khả năng Tinh Thần Tông cũng đang chú ý.
Bây giờ Phương Tịch đến gặp người này cũng xem như tương đối mạo hiểm.
'Nhưng mà ta lại là người có phẩm hạnh cao thượng sao?'.
Hằn sờ sờ mặt, thần sắc hơi cổ quái.
"Mặc đạo hữu vẫn luôn ở Huyền Minh Uyên, không biết đạo hữu có biết được tung tích của lão long Phản Hư và Chân Giáp Kình không?"
Phương Tịch lại mở miệng hỏi thăm.
Hắn tìm con Chân Giáp Kình kia đương nhiên là dòm ngó Long Tiên Hương ở trong cơ thể của nó rồi.
Mà con lão long Phản Hư kia cũng xem như là kẻ thù nên đương nhiên hắn cần biết rõ động tĩnh.
"Trong trận chiến diệt Ngự Long Tông năm đó, lão long Phản Hư kia đã bị trọng thương, bất kể trốn đi đâu cũng sẽ bị tu sĩ nhân tộc bắt giết... Nó cũng gian xảo, vậy mà trực tiếp trốn vào Huyền Minh Uyên mượn địa hình phúc tạp ở đây để ẩn thân, e là nó sẽ ở Huyền Minh Hải Nhãn!" Mặc Ngân Thu trịnh trọng trả lời.
Tam đại thiên tai của Huyền Minh Uyên: Vô Định Phong, Huyền Minh Vũ, còn có Hắc Triều!
Về phần tứ đại hiểm địa thì là Quỷ Môn Tiều, Mê Vụ Hải, Hải Nhãn Chi Địa... Và Thâm Uyên!
Dù Huyền Minh Uyên cũng chỉ là một khe nhánh lớn ở trong Tinh Thần Vực, bởi vậy nếu dọc theo Thâm Uyên xâm nhập sâu hơn nữa thì có khả năng sẽ tiến vào trung tâm của vết nứt lớn này.
Luận nguy hiểm, e là tu sĩ Hợp Thể cũng không dám mạo hiểm xâm nhập.
"Hải Nhãn Chi Địa..."
Phương Tịch không khỏi lâm vào trầm mặc.
Trong hải nhãn có vô số Huyền Minh Trọng Thủy tuôn ra, còn kết nối với một không gian không biết.
Thậm chí có tin đồn là các bá chủ Huyền Minh Uyên như đại côn và Chân Giáp Kình cũng từ trong đó ra.
Bởi vậy sự nguy hiểm của Hải Nhãn Chi Địa còn phải hơn Mê Vụ Hải và Quỷ Môn Tiều không biết bao nhiêu lần.
"Về phần con Chân Giáp Kình kia... Nó cũng bị tu sĩ dọa sợ, bây giờ chỉ dám bơi lội ở chỗ sâu trong Huyền Minh Uyên..."
Nói không chừng Huyền Minh Uyên bây giờ còn có một, hai vị tu sĩ Phản Hư của nhân tộc.
Mà Long Tiên Linh Hương trong cơ thể của Chân Giáp Kình có thể loại trừ tâm ma, đối với Tâm Ma Kiếp khi tu sĩ Hóa Thần viên mãn đột phá Phản Hư cũng có tác dụng nhất định.
Nếu nó bị tu sĩ Phản Hư nhìn thấy thì chắc chắn không tiếc hạ thủ giết kình lấy hương.
Nếu Phương Tịch là con Chân Giáp Kình kia thì chắc chắn hắn cũng chỉ dám trốn trong Hải Nhãn Chi Địa, thậm chí ở ngay bên cạnh con cự côn kia.
'Chuyện thế gian, không thể đều vừa lòng người...'.
'Tốt xấu gì ta bây giờ cũng đã hơn một ngàn tuổi, thế sự xoay vần, hồng trần luyện tâm... Tâm Ma kiếp số Phản Hư cũng không tính là gì, huống chi... Linh vật phụ trợ Tâm Ma Kiếp trên thế gian cũng không chỉ có mình Long Tiên Linh Hương...'.
'Trước đến Hải Nhãn Chi Địa thăm dò một phen, ba năm... Nhiều nhất ba năm, ta sẽ rời khỏi Huyền Minh Uyên, đến một nơi có tài nguyên tu tiên phong phú khác để tính toán tấn thăng.'.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch chắp tay chào từ biệt Mặc Ngân Thu rồi hóa thành một đạo độn quang, rơi khỏi sinh vật mô phỏng yêu thú này.
Phương Tịch cũng không nhìn thấy khi Mặc Ngân Thu nhìn phương hướng hắn rời đi thì trên mặt hiện lên vẻ nặng nề.
Giãy giụa một lát, Mặc Ngân Thu vẫn thở dài một tiếng, lấy từ trong ngực ra một miếng vảy màu tím rồi rót pháp lực vào trong đó.
Trên vảy lập tức hiện ra một vết nứt nhỏ bé.
Trong Huyền Minh Uyên.
Vô tận Huyền Minh Trọng Thủy cuồn cuộn.
Phương Tịch vừa bay vào sâu trong Huyền Minh Uyên, vừa suy tư, phải làm sao tìm được lão long Phản Hư kia để chấm dứt ân oán.
Ngự Long Tông vẫn luôn bốc lột sức lao động của hắn, năm đó còn cướp Hỗn Nguyên Thiên La Tán, lại lệnh cho Giao Long cấp năm giám thị hắn, quả thật là thù hận không nhỏ.
Bây giờ tông chủ Ngự Long Tông đã chết nên đương nhiên nợ nần phải tính với lão long Phản Hư kia rồi.
Nghĩ như vậy, sau khi bay được mấy vạn dặm thì thần sắc của hắn chợt biến.
Trong Sơn Hải Châu, một sợi rễ phụ của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ rủ xuống, moi ra một tấm vải dù đã rách nát từ trong đống lẫn lộn linh bảo, pháp bảo.
Mảnh vải dù này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, trong đó lại tồn tại một khí linh.
Lúc này, trên tấm vải dù hiện ra từng hoa văn rực rỡ rồi lại hóa thành Hỗn Nguyên Nhất Khí.
Đây là mảnh vụn Hỗn Nguyên Thiên La Tán mà năm đó Phương Tịch đánh giết tu sĩ Hóa Thần của Hắc Thủy Tông lấy được, ở trong mảnh vụn còn có khí linh của Hỗn Nguyên Thiên La Tán!
"Bản thể Hỗn Nguyên Thiên La Tán đang đến gần? !"
Phương Tịch không ngừng độn quang, thần sắc không thay đổi, trong đôi mắt lại mang theo một tia lạnh lẽo: "Hỗn Nguyên Thiên La Tán kia chẳng phải ở trong tay của lão long Phản Hư sao? Mặc Ngân Thu..."
Hầu như hắn không cần suy nghĩ quá nhiều đã nghi ngờ Mặc Ngân Thu.
Dù sao trước đó hắn đều dùng thân phận lão tổ Vương gia mà đi bái phỏng rất nhiều đồng đạo.
Chỉ có khi ở Huyền Minh Uyên hắn mới khôi phục thân phận Thanh Hòa Tử.
Kết quả mới gặp mặt người này xong thì lão long Phản Hư đã đánh đến!
Nếu không phải mình nắm khí linh của Hỗn Nguyên Thiên La Tán thì chưa chắc hắn có thể phát hiện được động tĩnh của một tu sĩ Phản Hư.
'Chắc là nghe nói ta đang tìm nói nên tiên hạ thủ vi cường sao? Tin tức lấy được từ chỗ Mặc Ngân Thu sao?'.
'Nếu như vậy thì kết cục của Mặc Môn quá thảm rồi...'.
Mặc Môn không nỡ bỏ bí cảnh nên không rời khỏi Huyền Minh Uyên, sau đó đụng phải lão long Phản Hư này, thậm chí còn bị bắt làm nhân sủng cũng là chuyện có khả năng rất lớn.
Chỉ trong phút chốc Phương Tịch đã hiểu rõ tiền căn hậu quả, tay hắn kết quyết, miệng thì lẩm bẩm.
Trong chớp mắt sau đó, dưới trường bào của hắn có một tầng tứ sắc hào quang ngưng mà không, chính là Tứ Thánh Thú Giáp!
Chưa được bao lâu thì Phương Tịch chợt dừng độn quang lại.
"Ồ? Ngươi lại có thể phát hiện được lão phu sao?"
Hải vụ trong Huyền Minh Uyên ở phía trước hắn chợt tản ra, một cái đầu Giao Long dữ tợn xuất hiện.
Nó có vảy như tử ngọc, sừng trên đầu chia nhánh, trên đầu có hai sợi râu dài bạc trắng rũ xuống.
Lúc này, từ trong đầu Giao Long đã truyền ra tiếng nói vô cùng già nua.
"Chỉ là tâm huyết hơi dâng trào thôi..."
Phương Tịch phóng thần thức ra thì đã thấy được một con tử ngọc Giao Long dài hơn hai ngàn trượng vắt ngang biển mây, phần lưng còn có một đạo hắc tuyết, có vẻ vô cùng dữ tợn, khủng bố.
Quan trọng hơn là khí tức của nó hơi yếu!
Lúc trước lão long Phản Hư này đã đột phá Phản Hư trung kỳ, với thực lực của nó ở trong Phản Hư cũng không tệ.
Thế nhưng sau này bị rất nhiều tu sĩ Phản Hư vây công, bản thân bị trọng thương, may mà ở gần Huyền Minh Uyên, Giao Long lại trời sinh có khả năng khống thủy, nó cũng lĩnh ngộ được một chút thần thông thao túng Huyền Minh Trọng Thủy nên mới có thể chạy vào Huyền Minh Uyên trốn thoát một mạng.
Đương nhiên thương thế của nó khó mà hồi phục lại.
Dưới cơ duyên xảo hợp nó lại khống chế được rất nhiều tu sĩ Mặc Môn ở trong Huyền Minh Uyên để giúp nó vơ vét Nguyên Anh của tu sĩ.
Nguyên Anh của tu sĩ đối với yêu thú chính là linh đan diệu dược vô thượng, không những có thể tăng trưởng tu vi mà còn có thể trị liệu thương thế.
Với khí tức của lão long Phản Hư bây giờ thì chỉ cần nó ăn thêm bốn, năm Nguyên Anh của tu sĩ Hóa Thần nữa là có thể khôi phục được như lúc đầu.
"Thanh Hòa Tử... Ngươi giết hậu duệ của lão phu, hôm nay đúng lúc dùng Nguyên Anh trả lại!"
Con tử ngọc Giao Long này gầm lên, râu chấn động một trận, thiên địa nguyên khí trong vòng vạn dặm đều bị hấp dẫn đến, mang theo uy áp khủng bố hóa thành một cái long trảo đập xuống.
Thiên địa linh lực đủ mọi màu sắc hội tụ trong một trảo này, mang theo khí thế khó cản được.
Thậm chí Phương Tịch còn cảm thấy thiên địa nguyên khí ở khắp mọi nơi kia đang từ bốn phương tám hướng đè ép mình khiến mình không thể đỡ được một trảo này.
Hắn lắc mình biến hóa, sau lưng mơ hồ có hư ảnh long kình xuất hiện, trên người bao phủ một tầng bạch quang, hóa thành từng cây bạch cốt.
Bạch cốt cự thủ khép năm ngón tay lại hóa thành một quyền, đón đỡ long trảo.
Long Kình Đại Lực Bạch Cốt Thần Ma!
Có tiếng là sức mạnh đệ nhất trong rất nhiều thần ma!
Phanh!
Thần ma gầm thét, long kình bài không.
Một quyền hư ảnh bạch cốt này lại cùng với long trảo hóa thành hai đạo quang mang, quấn lấy nhau ở giữa không trung, các loại quang hoa lấp lóe không yên.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, vô số thiên địa nguyên khí tán loạn hóa thành từng tia linh vũ rơi xuống.
Đôi mắt của tử ngọc Giao Long chợ nhúc nhích: "Ngươi che giấu tu vi, Hóa Thần hậu kỳ sao? Thảo nào hậu duệ của lão phu lại vẫn lạc..."
Phương Tịch toàn lực xuất thủ nên bí thuật liễm tức của Huyền Quy Nhất Tộc đã không còn tác dụng, hắn lập tức bị lão long Phản Hư này nhìn ra được mấy phần nội tình.
Trước khi lão long này xuất thủ đã rất cẩn thận nên đương nhiên nó cũng biết trong vòng mấy vạn dặm quanh đây cũng không có viện binh của Phương Tịch.
Chỉ là nó không ngờ được, tên Thanh Hòa Tử này lại che giấu tu vi, chính là một ma tu Hóa Thần hậu kỳ!
Không! Ma tu Hóa Thần hậu kỳ bình thường cũng không thể nào tiếp được một trảo của nó!
"Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"
Tử ngọc Giao Long không khỏi cẩn thận.
Lúc nó nói chuyện thì sau lưng Phương Tịch có ba tia sáng tím phá toái hư không xuất hiện rồi hóa thành một bảo vật như long trảo, một trảo vồ xuống!
Xuy xuy!
Sau lưng Phương Tịch từng tấm thuẫn bằng ma khí đều vỡ vụn, có ánh sáng bốn màu xuất hiện.
Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Chân Long, Huyền Vũ...
Tứ đại chân linh cùng nhau gầm thét, cuối cùng hóa thành một bộ giáp vô cùng tinh xảo.
Tứ Thánh Thú Giáp!
Coong!
Trên bảo vật long trảo chợt bắn ra ba móng vuốt.
Trong hư không truyền đến tiếng nổ lớn, y phục phía sau Phương Tịch vỡ vụn, phát ra tiếng kim thiết giao kích.
Hắn đau đớn rên lên, thần thức thấy phía sao Tứ Thánh Thú Giáp lại bị cắm ba móng vuốt của tử ngọc Giao Long!
Loại bảo vật đánh lén này, dù là tu sĩ Phản Hư không cẩn thận cũng sẽ ăn thiệt thòi lớn.
"Ngươi vậy mà..."
Tử ngọc Giao Long trợn to mắt: "Biết được bí thuật của yêu tộc ta, còn có thể luyện thành? !"
Phương Tịch mạnh mẽ cắn răng, hay tay kết quyết.
Chỉ một thoáng, ma khí trên người hắn tiêu tán hết hóa thành một đoàn quang huy xanh vàng.
Từng tia quang huy xanh biếc và vàng khô lấp lóe sau lưng hắn rồi ngưng tụ thành hình một bánh xe gỗ cổ xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận