Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 731: Nhặt chỗ tốt (2)

Cùng lúc đó.
Ly Câu Tiên Thành.
"Cũng không biết có tu sĩ Phản Hư hạ giới hay không..."
Luyện thành Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang rồi nhưng Phương Tịch vẫn chưa rời khỏi Tiểu Nguyệt Hồ mà vẫn tiếp tục bế quan tham ngộ.
Bây giờ thân có đại thần thông, dù đối mặt với tu sĩ Phản Hư thì hắn cũng có thể dùng mười năm thọ nguyên của bản thân để tiêu tốn một năm tuổi thọ của đối phương.
Nhìn có vẻ lãng phí nhưng thật ra hắn có Thủy Tổ Yêu Ma Thụ trong tay, thọ nguyên cuồn cuộn không dứt thì không quan tâm đến chút tiêu hao này.
Bởi vậy hắn vẫn có thể bình chân như vại một phen.
Huống chi... Nếu địch nhân quá mạnh, vậy thì cùng lắm hắn phủi mông chạy trốn.
Hạ giới nhiều như cát, dù Phản Hư muốn vượt qua Thái Hư cũng không dễ, khiến đối phương đi tìm từng nơi một là được rồi.
Dù tìm được Nhân Gian giới... Vậy cùng lắm thì mình trốn đến Địa Tiên giới!
Có Chư Thiên Bảo Giám trên người thì tiến thối sẽ thong dong như vậy.
Cũng chính vì vậy, Phương Tịch mới ở lại thêm một thời gian nữa, ít nhất phải tham gia đại hội đấu giá trăm năm một lần của Minh Hoàn giới rồi mới đi.
Trước đó có hắn mở miệng ủng hộ nên một việc trọng đại này vẫn do Ly Câu Tiên Thành tổ chức, tương đương với chuyện mở chợ trước nhà, thật sự rất thuận tiện.
Ngày hôm nay.
Phương Tịch rời khỏi động phủ, thu liễm khí tức trên người đến cảnh giới Kết Đan rồi vào phường thị.
Mặc dù gần đây hắn khổ luyện thần thông nhưng hắn cũng phát hiện muốn tăng Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh thần thông thêm một tầng nữa, tiến vào cảnh giới tiểu thành rất khó khăn.
Trong lòng hắn cũng tạm thời bỏ chuyện này qua một bên, định trước đi tham gia đại hội đấu giá lần này rồi tính.
Rất nhiều đặc sản ở Minh Hoàn giới cũng không tệ, thậm chí còn có linh vật đỉnh cấp dù ở Địa Tiên giới cũng rất quý hiếm, Phương Tịch cũng không nhìn được mà xuất thủ mấy lần, tóm lấy bảo vật trấn điểm của mấy cửa hàng.
Đa phần tu sĩ đều có ánh mắt rất độc, dù nhất thời không phân biệt rõ lai lịch bảo vật nhưng cũng có thể xác định là bảo bối, đa phần đều là một cái giá trên trời.
Đáng tiếc dù bọn họ có gian trá giảo hoạt thế nào đi nữa thì đối với Phương Tịch có thể mậu dịch nhiều giới, sau khi mua rồi thì ít nhất hắn vẫn có lợi nhuận gấp mười lần.
'Sau lần này trở về thì chắc chắn phải bế quan khổ tu, bắt đầu tế luyện Địa Tiên Linh Cảnh, tranh thủ sớm ngày mở ra Linh Vực!'.
Phương Tịch âm thầm hạ quyết tâm.
Hạch tâm truyền thừa Địa Tiên ở ngay Địa Tiên Linh Cảnh, tương đương với một phương thiên địa tùy thân.
Chỉ cần mở được Linh Vực thì sẽ có thể đối kháng với pháp tắc hạ giới, thậm chí lấy ra đối địch cũng có rất nhiều lợi ích.
Phương Tịch có truyền thừa Địa Tiên nên hắn cũng đã tham ngộ làm sao xây dựng Địa Tiên Linh Cảnh rất lâu, bây giờ cũng xem như có mấy phần tâm đắc.
"Địa Tiên, Địa Tiên, điểm quan trọng nằm ngay chữ Địa! Trong linh cảnh chủ yếu vẫn là đạo kinh doanh, cũng có thể xây dựng hệ thống phòng ngự... Trận pháp và thuật khôi lỗi của ta đều có đất dụng võ."
"Càng quan trọng hơn là Địa Tiên và linh cảnh cùng sinh cùng trưởng thành... Nếu Địa Tiên Linh Cảnh phát triển mạnh mẽ thì cũng có thể kích thích tu vi bản thân tăng nhanh như gió, thậm chí đột phá đại cảnh giới!"
"Xem ra, sau này phải mua thêm một số sách trồng trọt, tay nghề Linh Thực Phu của ta cũng không thể rơi xuống..."
Phương Tịch đã thu gom những truyền thừa Linh Thực Phu mà hắn gặp được ở Ly Câu Tiên Thành từ lâu, còn tiện thể mua rất nhiều hạt giống.
Trên cơ bản, chỉ cần là linh chủng có thể mua bán ở Minh Hoàn giới thì trong tay hắn đều có bản sao.
Không những vậy, hắn còn định làm y như vậy với Hồng Nhật giới, Cửu Châu giới... Thậm chí đến Địa Tiên giới mua sắm...
"Có lẽ ta nên bắt đầu xây dựng một bản thiết kế cho Địa Tiên Linh Cảnh của ta..."
Phương Tịch mặc một bộ thanh y, thần thái nhàn nhã, chắp tay sau lưng, đi qua rất nhiều quầy hàng của tán tu.
Sau khi mua đồ xong hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mà muốn đi nhặt chút đồ tốt.
'Tốt xấu gì ta cũng là tu sĩ Hóa Thần, lại có Địa Tiên giới tăng ánh mắt và kiến thức... Ta cũng không tin ta vẫn không nhặt được đồ tốt!'.
Thần mục Phương Tịch như điện, đảo qua từng quầy hàng. hắn chợt dừng lại trước mặt một chủ quầy.
Tán tu bày quầy bán hàng này là một thanh niên toàn thân sát khí lạnh lẽo, y ngồi khoanh chân, trước mặt bày rất nhiều pháp khí, linh khí, có thứ đã bị tàn phá.
Thấy Phương Tịch đến, cảm nhận được pháp lực cấp Kết Đan của hắn nhưng thanh niên lạnh lùng này cũng không có quá nhiều kinh hoàng.
Dù sao cũng chỉ là Kết Đan, ở trong tiên thành bây giờ ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không hiếm thấy.
"Vật này..."
Phương Tịch ngồi xuống lấy một vật như mảnh vỡ pháp bảo rồi cười hỏi: "Bán bao nhiêu?"
Mảnh vỡ này tựa như một mũi đao đen nhánh, trên thân còn có từng vết máu, sát khí lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết nó rất bất phàm.
"Mảnh vỡ pháp bảo này do bản nhân vô tình nhặt được... Nó kiên cố khó phá vỡ được, chắc đã trộn vào bảo tài như Vạn Niên Huyền Thiết..."
Thanh niên lạnh lùng chậm rãi nói: "Nếu tiền bối thích, một trăm linh thạch thượng phẩm là lấy được..."
"Linh thạch thượng phẩm..."
Phương Tịch cảm khái đã bao lâu rồi không thấy giá rẻ như vậy.
Ở Địa Tiên giới ít gì hắn cũng phải dùng linh thạch cực phẩm tính tiền.
Nhưng một trăm khối linh thạch thượng phẩm mua một mảnh vỡ thông linh chi bảo cũng tương đối lời.
Phương Tịch đã nhận ra được, vật này tuyệt đối không phải mảnh vỡ pháp bảo gì cả, thậm chí cũng không phải linh bảo mà là mảnh vỡ thông linh chi bảo.
'Cũng không biết vì sao năm đó vật này lại vỡ... Nhưng thật sự có thể mơ hồ cảm nhận được nó có tồn tại linh tính, nói không chừng bên trong có khí linh đang ngủ say thì sao? Nếu một thái điểu vừa mới tu tiên nhặt được, thậm chí làm khí linh thức tỉnh thì không phải là đãi ngộ của nhân vật chính rồi sao?'.
Đáng tiếc, đối với Phương Tịch bây giờ thì thông linh chi bảo hắn cũng có mấy món, chỉ là một mảnh vỡ thật sự không tính là gì.
Nhưng lúc này hắn còn phải giả với hơi do dự và đau thịt, nếu không thì chủ sạp này sẽ không dễ dàng nhả ra, sẽ cảm thấy mình bán lỗ rồi, không biết y sẽ làm ra bao nhiêu chuyện.
Thân ở hồng trần phải hòa nhập vào trong đó.
Đây cũng là một loại tu hành luyện tâm.
"Một trăm linh thạch thượng phẩm quá đắt, chín mươi khối thế nào?"
Hắn bắt đầu thử ép giá.
"Chín mươi khối..." Rõ ràng chủ sạp có chút chần chừ: "Đây chính là mảnh vỡ pháp bảo, nếu hoàn chỉnh không biết cần bao nhiêu linh thạch đâu... Nếu đạo hữu tìm được Luyện Khí Sư cao minh, lấy chủ tài trong đó ra, nói không chừng còn có thể kiếm được một món hời..."
"Bình thường tài liệu sau khi luyện chế pháp bảo, pháp khí thì xem như đã phế..."
Phương Tịch lắc đầu, đang định tranh luận mấy câu thì ở bên cạnh chợt có tiếng nói truyền đến: "Một trăm linh thạch, lão phu muốn mảnh vỡ này."
Chỉ thấy cách đó không xa có một người mập mạp mặc kim y đi tới, y ăn mặc vô cùng hoa lệ, mười ngón tay đều đeo đủ các loại ban chỉ, trên cổ tay cũng có các loại vòng tay, bên hông còn treo đầy các loại hoàn bội trang trí.
Y bước đến, cả người tỏa châu quang bảo khí, rất giống tên nhà giàu mới nổi ở tu tiên giới.
Phương Tịch khẽ híp mắt một cái thì đã nhận ra đây đều là pháp bảo, dù có mấy món không phải thì cũng là linh khí có công năng không tệ.
Mà khi tên mập mạp bước đến thì chủ sạp cũng không thể không đứng dậy hành lễ: "Thì ra là Vạn Bảo Chân Quân đến, bỉ nhân thật sự rất vinh hạnh..."
Tên mập mạp này rõ ràng là một Nguyên Anh, thậm chí tu vi còn đến trung kỳ.
Phương Tịch lười dò xét tin tức trong phường thị nhưng chủ sạp lại biết có một vị Nguyên Anh Chân Quân thích dạo phường thịt nhặt chỗ chốt, bởi vì y đã tu luyện một môn Đa Bảo Đồng Thuật nên nhìn bảo vật rất chính xác, có danh khí rất lớn ở Ly Câu Tiên Thành.
Bây giờ đối phương đã xem trọng mảnh vỡ pháp bảo cùng mình, chẳng lẽ...
Chủ sạp nhất thời đổi ý, muốn tăng giá hoặc không bán nhưng đối mặt với một vị Nguyên Anh thì y không dám làm vậy chỉ có thể dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Phương Tịch.
Y hi vọng ít nhất Phương Tịch cũng sẽ đấu giá, tăng giá lên một chút, xem như mình cũng không lỗ...
Tâm tử của hai người này thì Phương Tịch đều hiểu rõ.
Nhưng hắn vố không quá để ý đến mảnh vỡ cấp năm này, cũng lười tranh đoạt với người khác...
Lúc này hắn mỉm cười, đứng dậy bỏ đi.
Nhưng trong lòng thì lại than thở: "Quả nhiên ta không có mạng đi nhặt chỗ tốt mà..."
"Tên tu sĩ Kết Đan này rất thú vị!"
Vạn Bảo Chân Quân sờ cái cầm không biết bao nhiều tầng của mình rồi lại nhìn về phía chủ sạp: "Tiểu hữu, một trăm linh thạch thượng phẩm, già trẻ không gạt!"
"Dạ, mảnh vỡ này sẽ thuộc về tiền bối."
Mặt của chủ sạp đầy vẻ đau thịt nhưng chỉ đành chắp tay nói.
Dù Ly Câu Tiên Thành quy củ sâm nghiêm, Nguyên Anh Chân Quân cũng không thể công khai ỷ mạnh hiếp yếu nhưng âm thầm làm gì thì không ai nói được.
Nếu khách nhân tranh chấp thì y còn dám làm ngư ông đắc lợi một phen nhưng bây giờ thì lại không dám ăn nói lung tung.
Lúc này Phương Tịch lại đi đến một góc phường thị.
Đa phần những quầy hàng xung quanh đều bán các loại linh thảo, linh dược, nhìn vẫn còn rất mới, chắc là mới hái.
Hắn đảo thần thức qua thì đã dưng lại trước quầy hàng của một thiếu nữ.
"Tiền bối xem trọng vật nào?"
Thiếu nữ mặc áo da thú, đầu cắm một bím tóc to, màu tóc vừa đen vừa sáng, mắt to như biết nói còn mang theo một cỗ dã tính.
Phương Tịch đảo mắt qua một số hạt giống linh dược và linh thảo trên quầy thì nhìn thấy một cái hũ ở bên cạnh.
Cái hũ này nhìn như phàm vật, không có linh khí gì, bên ngoài chỉ có một ít hoa văn, bên trong chứa một số hòn đá.
"Đây là vật gì?"
Phương Tịch nhìn chằm chằm cái hũ này rất hứng thú.
"Đây là lúc vãn bối đào thảo dược đã vô tình đào được... Chắc là một món pháp khí..."
Thiếu nữ nghi hoặc trả lời: "Không thể nào dùng pháp lực tế luyện nó được nhưng nếu bỏ vào một số hòn đá, qua một thời gian sẽ tự động biến thành hoàng kim và bạch ngân của phàm nhân... Bởi vậy nên vãn bối gọi nó là Kim Ngân Úng..."
Đối với tu tiên giả nếu rất nhiều một chút thì còn có thể luyện ra được một chút tài liệu luyện chế pháp khí, linh khí.
Còn một chút vàng bạc thì không có bao nhiêu giá trị.
"Cũng rất thú vị... Kim Ngân Úng này bán thế nào?"
Phương Tịch dùng thần niệm đảo qua từng tấc một, đã nhìn ra được trong cái hũ này có bí mật khác thì không khỏi cười hỏi.
"Cái này..."
Thiếu nữ hơi chần chừ: "Vật này chỉ có một ít khéo léo nên không đáng bao nhiêu linh thạch..."
Phương Tịch đảo qua thiếu nữ một chút rồi cười nói: "Ta thấy tu vi của ngươi cũng đã đến Luyện Khí tầng chín, chỉ thiếu chút nữa sẽ đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn, hay là... Một viên Trúc Cơ Đan thế nào?"
"Trúc Cơ Đan?"
Ánh mắt của thiếu nữ sáng lên: "Đa tạ tiền bối, ta đổi!"
Đối với tu sĩ Luyện Khí thì một viên Trúc Cơ Đan đã đại biểu hi vọng Trúc Cơ!
Sau khi Phương Tịch đến mấy thế giới mới phát hiện các nơi đều có cùng loại đan phương Trúc Cơ Đan, nhưng cơ bản thì đều giống nhau, dược hiệu cũng không sai biệt lắm.
Chỉ có thể nói là ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển, đối với tu sĩ Luyện Khí thì Trúc Cơ Đan chính là linh vật Trúc Cơ tốt nhất!
Những Luyện Đan Sư nghiên cứu tam bảo tinh khí thần của tu sĩ Luyện Khí thì cuối cùng đều sẽ nghiên cứu ra đan phương Trúc Cơ Đan tương tự.
Mà đối với thiếu nữ này, dù biết lần giao dịch này có thể lỗ lớn nhưng chỉ có cầm chỗ tốt vào tay mới là của mình.
Cầm Kim Ngân Úng thì thiếu nữ chỉ có thể thu được một chút tục vật vàng bạc, mà cầm được Trúc Cơ Đan thì lại có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ, thọ hai trăm năm.
"Tốt!"
Phương Tịch gật đầu, đưa cho thiếu nữ một bình ngọc.
Cùng lúc đó hắn cũng cầm Kim Ngân Úng lên.
"Chậm đã..."
Đúng lúc này, một tiếng nói hơi quen thuộc lại chợt truyền đến.
Nhưng Phương Tịch lại giả điếc, trên tay chợt lóe quang mang, Kim Ngân Úng đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Bản chân quân muốn cái hũ kia, ta sẽ cho ngươi mấy viên Trúc Cơ Đan và đan dược tăng tiến pháp lực, thế nào?"
Vạn Bảo Chân Quân nhìn Phương Tịch, trong đôi mắt mang theo sự ngạc nhiên.
Đa Bảo Đồng Thuật của y nhìn thấy được bảo quang còn chói mắt hơn cả mảnh vỡ thông linh chi bảo vừa nãy.
Phương Tịch nhướng mày: "Trước đó thì ta chưa đạt thành giao dịch với chủ sạp, người làm vậy cũng thôi đi... Bây giờ còn tới..."
"Bản chân quân thật sự rất thích sưu tầm các loại kỳ trân dị bảo, xin tiểu hữu bỏ qua thứ yêu thích..."
Vạn Bảo Chân Quân cười tủm tỉm nói.
Phương Tịch cũng không ồn ào với người này, hắn thấy đã có người tụ lại thì càng không muốn ở chỗ này trang bức vả mặt, làm khỉ xiếc cho người khác xem.
Hắn suy nghĩ một lúc, trong tay chợt lóe quang mang, lập tức có một chuỗi phật châu hiện ra, chậm rãi vê.
Khi nhìn thấy chuỗi phật châu này thì Vạn Bảo Chân Quân trợn trong hai mắt, chậm rãi há to mồm, hai chân mềm nhũn, xém chút đã quỳ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận