Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1229: Đấu Kiếm (1)

Phương Tịch thu hồi Thiên Ma Tru Tiên Kiếm, trong lòng cười lạnh, phất tay đánh ra.
Trong hư không, năm loại nguyên khí Dương thuộc tính là giáp mộc, bính hỏa, mậu thổ, canh kim, nhâm thủy chuyển động theo, ngũ hành luân chuyển, bắn ra ánh chớp cường đại!
Chính là Ngũ Hành Thần Lôi Thần Thông!
Lôi pháp uy lực lớn, là đạo thuật mà tu sĩ thích tế luyện nhất.
Nếu đi Huyền môn, tự nhiên là dương cương chi đạo, am hiểu sát thương tà ma âm vật.
Nếu ở Bàng môn tả đạo thậm chí trong ma môn, sẽ có vô số bí lôi âm lôi, thậm chí chuyên môn tế luyện lôi hoàn, hơi một tí sẽ hủy diệt phạm vi mấy vạn dặm, người vật chết hết!
Ngũ Hổ Thượng Nhân luyện thành pháp lực rất thô lậu nông cạn, chỉ có Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thuật xem như ma pháp lợi hại, tu thành Bách Hồn Hổ Ma xen vào giữa sinh linh cùng hồn phách, cực kỳ hung tàn, có thể khống chế Ma Hổ, cho dù tu sĩ pháp lực mạnh hơn hắn, cũng thường thường không phải đối thủ.
Năm hổ tụ hội, phối hợp với nhau, mơ hồ có uy năng trận pháp, không biết vì hắn giải quyết bao nhiêu đại địch.
Nhưng hết lần này tới lần khác, pháp thuật này tu luyện ra Bách Hồn Hổ Ma lại bị Lôi pháp của chính đạo khắc chế.
Phương Tịch tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Thư ra Ngũ Hành Thần Lôi, mặc dù là Bàng môn, nhưng cũng có mấy phần uy năng của Huyền môn chính tông, cực kỳ hùng vĩ dương cương!
Chỉ thấy ánh chớp năm màu quét ngang, từng con cự hổ liên tiếp kêu rên, sau đó hóa thành tro tàn!
Thậm chí ánh chớp dư thế không giảm, một đạo Ngũ Hành Thần Lôi đánh trúng Ngũ Hổ Thượng Nhân, thân thể hắn kể cả nơi đứng, đều nổ thành một hố lớn to mấy trượng!
- Vị đạo hữu này, Lôi pháp thật mạnh.
Đúng lúc này, giữa không trung truyền đến tiếng khen hay.
Kiếm quang lóe lên, một kiếm khách vóc người cao gầy, mặc áo trắng mỉm cười đi tới, chắp tay nói:
- Tại hạ Hàn Sơn kiếm khách Bành Hi Phạm, gặp qua vị đạo hữu này... Ta cùng mấy vị bằng hữu Kiếm Tiên được người nhờ vả, đến xem đại hội võ lâm, vừa vặn nhìn thấy tà đạo yêu nhân tùy ý giết người luyện pháp... Đạo hữu cầm kiếm ra tay, hiển nhiên cũng là hạng người hiệp can nghĩa đảm, không biết có nguyện đi tụ hội một phen, kết giao mấy vị đồng đạo không?
- Hàn Sơn kiếm khách Bành Hi Phạm?
Tay Phương Tịch hơi run lên, Thiên Ma Tru Tiên Kiếm xém chút làm thịt người này...
- Tại hạ Phương Tịch, gặp qua đạo hữu...
Phương Tịch suy nghĩ một chút, rốt cục nhịn xuống sát cơ, thi lễ một cái.
Nhìn thấy Hàn Sơn Kiếm Khách Bành Hi Phạm vẻ mặt như thường, trong lòng hơi động, hiểu người này còn chưa biết sự tình Diêm Thiết bị mình giết chết.
- Nguyên lai là Phương đạo hữu.
Bành Hi Phạm còn thật không biết việc này, dù sao chỉ là một ân nhân cứu mạng nhiều năm trước, hắn lại không am hiểu suy tính, hiện tại thậm chí không biết tin tức Diêm Thiết bỏ mình.
Phương Tịch thấy vậy, tự nhiên sẽ không cố ý nói cho hắn, hai người lại hàn huyên khách khí vài câu, bỗng nhiên lông mày hắn vẩy một cái, nhìn về phía rừng núi.
- Tựa hồ đạo hữu còn có mấy vị khách nhân, ta qua bên kia trước chờ đợi...
Bành Hi Phạm nhìn lướt qua, khẽ mỉm cười, đi thẳng vào trong rừng rậm.
Không bao lâu, từ một chỗ khác chạy đến mấy bóng người.
Trong đó người cầm đầu dung mạo tịnh lệ, da thịt trong suốt như ngọc, chính là Ngọc Nương Tử Thôi Phi Phi!
Sau lưng Thôi Phi Phi, còn theo hai thiếu niên hiệp sĩ, một cái là Kim Nhãn Hống Trác Nhất Phàm, một cái khác là Đào Hoa Thần Kiếm Nam Cung Bất Nhị.
Ba người nhìn thấy Phương Tịch, nhất thời vui sướng:
- Phương huynh không có chuyện gì, quả thật quá tốt rồi, hổ yêu kia đâu?
- Khục khục... Ta khổ chiến một phen, rốt cục chém giết được hổ yêu cùng tà tu.
Phương Tịch thản nhiên trả lời.
- Phương huynh... Không, vãn bối luôn ước ao đạo đồ, một lòng tu đạo, xin tiền bối thu nhận giúp đỡ!
Tuy Thôi Phi Phi là nữ nhân, nhưng vô cùng quyết đoán.
Lần này cũng là nàng lực khuyên Trác Nhất Phàm và Nam Cung Bất Nhị trở về.
Nhìn thấy Phương Tịch bình an không có chuyện gì, liền biết tu vi của người này tinh thâm, liền cúi đầu muốn bái sư.
- Không thể...
Phương Tịch nhẹ nhàng né qua:
- Chúng ta ngang hàng luận giao, sao phải như vậy?
Hắn nhìn hai người bên cạnh, Trác Nhất Phàm cũng muốn bái xuống, chỉ có Nam Cung Bất Nhị sau khi động tâm, lại có chút chần chừ, không đi theo động tác của hai người.
- Lại nói, bản nhân tài học nông cạn, thực khó có thể thu đồ đệ...
Phương Tịch nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
Chuyện cười!
Ở giới này, sự tình sư phụ bị đồ đệ liên lụy còn thiếu sao?
Hắn thực không nghĩ ra những tu sĩ kia, vì sao phải thu đồ đệ?
Ân, trong ma đạo, am hiểu lợi dụng đồ đệ chặn tai kiếp của mình, còn có bí thuật chuyên môn luyện đồ đệ thành pháp bảo.
Bàng môn không để ý nhân quả, thu môn đồ khắp nơi còn có thể tăng thanh thế.
Còn Huyền môn chính tông? Đại khái chỉ vì tập chúng tích góp thiện công ngoại công... Chính vì thế, mới tăng bậc cửa cao như thế, đối với nhân phẩm, tâm tính, tư chất đều yêu cầu cực cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận