Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 149: Đào Hoa đảo chủ

Sáu tháng sau.

Phường thị Bảo Thuyền.

Phương Tịch dịch dung trở thành một lão giả lưng còng, mặt mũi đầy vẻ kiêu căng rời khỏi Long Môn Các.

Chung Vạn Cốc ở sau lưng cung kính hành lễ đưa tiễn.

Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng dịch dung thành các loại người xử lý các loại tài liệu của Lão Độc Nhãn, Đại Bằng Vương và Thất đại yêu vương còn lại ở Định Châu.

Tiện thể cũng dùng hình tượng khác biệt nhiều lần tiêu phí trong Long Môn Các.

Vạn Thú Thân, truyền thừa chế phù các loại đề rơi vào tay của hắn.

Dù sao thì sau khi hắn trồng cây sẽ phải khốn thủ ở một chỗ nhiều năm nên hắn cũng muốn chuẩn bị cho thật tốt.

Nghĩ đến Vạn Thú Thân, thần sắc Phương Tịch lại hơi âm trầm.

Môn luyện thể thuật tiên gia chính thống này không những vô cùng gian nan mà còn hao phí tài nguyên tương đối khủng bố.

Thuật này tổng cộng có bốn tầng.

Luyện thành tầng thứ nhất phải hao tốn tài nguyên vày chục linh thạch, sau khi tu luyện thành là tu sĩ Luyện Thể tầng một, có thể địch nổi Luyện Khí sơ kỳ.

Nhưng đến tầng thứ hai thì phải có dược thang hơn trăm khối linh thạch và tinh huyết của các loại yêu thú để tôi luyện thể phách.

Tầng thứ ba thì gần ngàn khối linh thạch, có thể tu luyện Hóa Thú Bí Pháp, nhưng không chỉ gian nan mà còn rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Về phần tầng thứ tư sau cùng...

'Con mẹ nó vậy mà lại cần tinh huyết của yêu thú cấp hai đặc biệt... Ta làm sao chiếm được?'.

'Hơn nữa công pháp này hao phí như biển, khó trách thể tu đều là quỷ nghèo! Tầng thứ ba đã gần ngàn khối linh thạch, tầng thứ tư thì sao?'.

'Hỗn Nguyên Chân Công của lão tư tu luyện đến Khí Quán Chu Thân, tổng cộng những đan dược đã sử dụng cũng không vượt qua hai trăm linh thạch.'.

Phương Tịch hơi buồn bực khi nhắc đến.

Cũng may là hắn mua pháp quyết Luyện Thể này cũng chỉ dùng để tham khảo với Hỗn Nguyên Chân Công.

Có lượng lớn nghiên cứu Chân Cương Hóa Hình của Tông Sư Hội cộng với bí quyết Luyện Thể Thuật bốn tầng của mình.

Phương Tịch cũng có chút hi vọng với chuyện Hỗn Nguyên Chân Công của bản thân đột phá sau đó.

'Nhưng mà sau này vẫn nên ít đến Long Môn Các thì hơn... Mặc dù ta đã cố gắng kéo dài thời gian nhưng vẫn hơi đáng chú ý...'.

Sau khi đi dạo vài vòng trong phường thị, xác nhận không có ai theo dõi Phương Tịch mới rời khỏi phường thị Bảo Thuyền.

Sau khi đổi thành diện mạo thật, hắn đổi phương hướng, chân đạp Thanh Hòa Kiếm, điệu thấp bay trở về động phủ của mình.

Bên ngoài cổng động phủ có một đạo Truyền Âm Phù đang lơ lửng ngoài cửa, tản ra linh quang mỏng manh.

"Hả?"

Biểu lộ Phương Tịch khẽ động, giơ tay vồ một cái đã lấy Truyền Âm Phù vào trong tay.

Sau khi rót vào một tia pháp lực, giọng nói của Hủ Mộc lão đạo lập tức truyền ra: "Phương đạo hữu... Tụ hội sắp bắt đầu, ngày mai có thể đến trà lâu để tụ họp."

"Xem ra... Hủ Mộc lão đạo này đã tìm được một phương pháp khác rồi sao?"

Phương Tịch như nghĩ đến điều gì.

...

Hôm sau.

Trong gian bao sương, trà lâu.

Phương Tịch bước vào tròng phát hiện đã có vài người ngồi ở đây.

Hủ Mộc lão đạo đương nhiên là hắn đã biết, trừ lão ra còn có ba tu sĩ, một nam hai nữ.

Một vị nữ tu trong đó có tướng mạo bình thường, mặc một bộ váy xòe màu hồng phấn, trên cổ tay có đeo hai cái linh đang màu bạc.

Một nam, một nữ kia thì có vẻ thân mật, hình như là một đôi đạo lữ.

"Chư vị, vị này là Phương Tịch Phương đạo hữu."

Hủ Mộc lão đạo cười ha hả giới thiệu cho ba người, rồi lại nói với Phương Tịch: "Vị này là Nguyễn Tinh Linh Nguyễn, Luyện khí sư cấp một trung phẩm, còn hai vị này là phu phụ Vi Nhất Tâm và Hoa Thiền Quyên."

"Ba vĩ hữu lễ!"

Phương Tịch ôn hòa mỉm cười, sau khi ngồi xuống thì bất động thanh sắc quan sát ba người.

Nguyễn Tinh Linh có tu vi Luyện Khí tầng bảy, đến Luyện Khí hậu kỳ lại là Luyện khí sư, bất luận là địa vị hay thân phận đều xem như cao nhất trong bọn họ nên cô ta ngồi ở chủ vị.

Tướng mạo cô ấy thì bình thường nhưng làn da trắng nõn, nhẵn nhụi có ánh sáng, tự nhiên đã có một loại khí chất tiểu gia bích ngọc.

Thật ra tu tiên giả có tu vi càng cao kèm theo công pháp khi đột phá không ngừng dịch cân tẩy tủy trên cơ bản đều là tuấn nam mỹ nữ.

Đặc biệt là đột phá đại cảnh giới, hoàn toàn có thể đạt đến hiệu quả như chỉnh dung.

Nhưng cũng có vài tu sĩ ngược lại, cố ý giữ lại thậm chí làm xấu dung nhan để biểu hiện bản thân một lòng hướng đạo không quan tâm nhi nữ tư tình.

Nếu so sánh với Hoa Thiền Quyên có một đôi mắt sáng, cười nói tự nhiên, nói về dung nhan thì vượt qua Nguyễn Tinh Linh rất nhiều nhưng khí chấy thì kém rất xa.

Cô ta và đạo lữ Vi Nhất Tâm đều có tu vi là Luyện Khí tầng năm, mà Vi Nhất Tâm thì mặc một bộ hắc y, thần sắc lạnh lùng, khuôn mặt kiên nghị, vừa nhìn đã biết là hạng người kiên cường.

"Chư vị..."

Hủ Mộc lão đạo nhìn xung quanh một vòng rồi cười tủm tỉm mở miệng: "Lão đạo cũng không bán cái gút, hôm nay mời chư vị đến đây là bởi vì giao phó của Phương đạo hữu và vợ chồng Vi đạo hữu cuối cùng đã có manh mối... Nguyễn đạo hữu, ngươi xem ba vị này thế nào?"

Nguyễn Tinh Linh gật đầu, giọng điệu chầm chậm: "Người mà Hủ Mộc đạo hữu giới thiệu đương nhiên thiếp thân rất yên tâm, ba vị đạo hữu này đều là Luyện Khí trung kỳ, tu vi miễn cưỡng cũng đủ... Nhưng dường như vẫn còn thiếu một người!"

Nụ cười của Hủ Mộc lão đạo không đổi: "Đạo hữu nhìn lão phu thế nào? Thật không dám dấu... Bộ xương già của lão phu cũng muốn động một chút."

"Nếu Hủ Mộc đạo hữu cũng nguyện ý xuất thủ, thiếp thân cũng không có vấn đề gì."

Dường như Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến gì đó, vẻ mặt vui mừng nhanh chóng lướt qua.

"Khụ khụ... Hủ Mộc đạo hữu, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Phương Tịch hơi có suy đoán nhưng vẫn bất mãn nhíu mày.

"Ha ha, là lão đạo sơ xót... Phương đạo hữu, không phải ngươi luôn muốn có một mảnh linh địa lớn để trồng trọt sao?" Trong lời nói của Hủ Mộc lão đạo mang theo một chút cung kính: "Vị Nguyễn đạo hữu này chính là đảo chủ Đào Hoa đảo."

"Đào Hoa đảo?"

Phương Tịch khẽ giật mình, chợt nhớ lại địa lý đồ chí Hồ Vạn Đảo, miễn cưỡng có chút ấn tượng, hình như là một trong ba mươi sáu đảo.

Nhưng đảo chủ hình như là họ Lô cũng không phải là họ Nguyễn.

"Hủ Mộc đạo hữu quá khen, thiếp thân chỉ là chó nhà có tang mà thôi..." Trên mặt Nguyễn Tinh Linh hiện ra một nụ cười khổ.

Trải qua Hủ Mộc lão đạo giải thích thêm lần nữa Phương Tịch đã hiểu đại khái.

Vị Nguyễn Tinh Linh này chính là nữ nhi của tiền nhiệm đảo chủ Đào Hoa đảo.

Trên Đào Hoa đảo có một linh mạch cấp một từ mấy trăm năm trước đã bị tiên tổ Nguyễn gia phát hiện và chiếm cứ, sau đó nhiều đời khai chi tán diệp hình thành một tu tiên gia tộc cấp bậc Luyện Khí - Đào Hoa Nguyễn thị.

Nhưng mấy chục năm trước, nhà Đào Hoa đảo chủ huyết duệ đơn bạc, thậm chí mấy đời nam đinh cũng không có tư chất linh căn.

Sau khi đại trưởng lão Luyện Khí hậu kỳ của Nguyễn gia tọa hóa, gia tộc lại liên tục gặp kiếp nạng, tổn thất mấy vị tộc nhân Luyện Khí kỳ.

Thấy tình hình này, một tu sĩ họ Lô một trong những khách khanh được thuê thừa cơ hợp tác với người khác tạo phản, cơ hồ diệt hết Nguyễn gia, đường hoàng chiếm cứ toàn đảo.

Cũng may ở trong Nguyễn gia còn có một vị có huyết mạch đích hệ tồn tại chính là Nguyễn Tinh Linh này.

Thời điểm gia tộc xảy ra chuyện nàng đúng lúc đang du lịch ở bên ngoài, lúc ấy nàng chỉ mới đạt cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ chỉ có thể nén lệ trốn đi xa, ly biệt quê hương.

Cho đến gần đây tu vi đột phá hậu kỳ mới nổi dậy ý niệm báo thù, trở lại Hồ Vạn Đảo.

"Sau khi thành công chuyện này, Nguyễn tiên tử nguyện ý cùng hưởng Đào Hoa đảo với chúng ta, vợ chồng Vi gia chán ghét tranh đấu, muốn quy ẩn điền viên, tổ kiến gia tộc, ở Đào Hoa đảo có hai ngọn núi và một hồ, vừa vặn chia cho vợ chồng Vi gia một ngọn núi, còn một ngọn núi thì lão phu không khách khí mà vui vẻ nhận, về phần Nguyễn tiên tử thì đương nhiên sẽ tọa trấn chủ mạch Hồ Kính Nguyệt làm Đào Hoa đảo chủ."

Hủ Mộc lão đạo cười híp mắt nhìn qua Phương Tịch: "Về phần Phương đạo hữu... Đào Hoa đảo còn có một nơi Phỉ Thúy Nhai là chi mạch của linh mạch cấp một trên đảo, phẩm cấp linh khí mặc dù chỉ là bất nhập lưu nhưng vẫn có thể mở được mười mấy mẫu linh điền, Nguyễn tiên tử nguyện ý cho đạo hữu thuê trăm năm, không thu linh thạch chỉ cần giúp chút sức lực trong lần xuất thủ này là được."

Nghe Hủ Mộc lão đạo nói xong, trong lòng Phương Tịch không còn gì để nói.

'Con mẹ nó, Luyện Khí tầng bốn không có nhân quyền phải không? Ta chỉ là một tên góp đủ số thôi chứ gì?'.

'Mỗi người các ngươi đều có tu vi cao hơn ta rất nhiều đúng không? có muốn thử xem kết cục một chút, ta chấp các ngươi một tay!'.

Nhưng mà tâm tình của hắn đã bình phục rất nhanh, hắn cẩn thận suy nghĩ toàn bộ lợi và hại của chuyện này.

Chuyện này chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể xác nhận thật giả, bởi vậy thân phận nữ nhi đảo chủ tiền nhiệm của Nguyễn Tinh Linh chắc chắn là thật.

Lúc này Phương Tịch cư nhiên còn có một chút sợ hãi: 'Nguy hiểm thật, xém chút nữa ta đã lấy kịch bản của tên họ Lô kia...'.

'Đây là một cái giáo huấn nha, Sau này chém giết địch nhân nhất định phải trảm thảo trừ căn, nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.'.

'Nhưng mà một cái khế ước cho thuê linh địa bất nhập lưu trăm năm vẫn không tệ, đáng giá xuất thủ một lần.'.

"Chờ một chút..."

Phương Tịch nhìn Hủ Mộc: "Hủ Mộc đạo hữu, ngươi cũng muốn xuất thủ hả?"

"Đúng vậy..." Hủ Mộc lão đạo cười khổ một cái: "Lão đạo thường nghe đạo hữu ngươi chấp nhất chuyện này, bản thân cũng sinh ra một chút ý niệm, dù sao có thể làm đảo chủ một phương, làm ruộng nuôi cá, tiêu dao tự tại cũng tốt hơn ở trong phường thị dựa vào cái mặt già này để kiếm miếng cơm ăn, hơn nữa... Lão đạo cũng sắp đến đại nạn, dù sao cũng phải cân nhắc vài phần cho hậu nhân."

Phương Tịch thầm khinh bỉ lão già này, lại hỏi Nguyễn Tinh Linh: "Nguyễn đạo hữu... Thời điểm họ Lô kia phản loạn ngươi không khiếu nại sao? Hay là liên minh Tam Thập Lục Đảo mặc kệ?"

Nguyễn Tinh Linh cười khổ trả lời: "Liên minh Tam Thập Lục Đảo kết cấu lỏng lẻo, thậm chí giữa các thành viên còn có huyết hải thâm thù... Công phạt lẫn nhau cũng rất phổ biến, chỉ cần không phải Long Ngư Chung thị đến công thì vạn sự đại cát... Năm đó Nguyễn gia ta cũng có quan hệ thông gia với mấy nhà nhưng sau khi họ Lô cướp đoạt tài nguyên của nhà ta vậy mà đã đột phá Luyện Khí hậu kỳ rất nhanh, lại cưỡng hôn một vị nữ nhi chi thứ của Nguyễn gia, dùng thân phận ở rể để làm đảo chủ, Bạch Vũ Đảo Phong gia, Hắc Sa Đảo Mạc gia đã không ra tay..."

"Thật sự ly kỳ khúc chiết..."

Phương Tịch cảm khái, trong lòng hắn thầm phê bình: 'Miếu nhỏ yêu phong lớn, nước cạn vương bát nhiều...'.

"Hôm nay, xin mời chư vị giúp ta báo thù, thiếp thân nguyện phát ra lời thề tâm ma, những hứa hẹn trước đó chắc chắn sẽ thực hiện."

Nguyễn Tinh Linh đứng dậy hướng mấy người nhẹ nhàng thi lễ.

Thời điểm nàng cử động, linh đang trên tay cũng rung động âm thanh đinh đinh đang đang vang lên khiến tâm thần của người khác không khỏi trở nên yên tĩnh vài phần.

"Xin đạo hữu yên tâm, trừ ác dương thiện, tu sĩ chúng ta nghĩa bất dung từ!"

Vi Nhất Tâm mở miệng hứa hẹn đầu tiên.

"Lão đạo tất nhiên sẽ trợ giúp đạo hữu chút sức lực!" Hủ Mộc lão đạo đằng đằng sát khí: "Thật không dám giấu giếm... Lão đạo cũng có chút quan hệ ở Tam Thập Lục Đảo, Nguyễn đạo hữu đích mạch báo thù, chỉ cần giết tên họ Lô kia, tuyệt đối không ai có thể nói gì."

"Cái này... Không biết thực lực của kẻ cướp Đào Hoa đảo hiện giờ ra sao?" Sau cùng Phương Tịch hơi ngượng ngùng hỏi.

"Tu của Lô Kính Thanh kia mấy năm trước đã đột phá Luyện Khí tầng tám, thủ hạ có bốn người là Luyện Khí trung kỳ..."

Nguyễn Tinh Linh nói thật: "Đến lúc đó, Lô Kính Thanh giao cho thiếp thân, những tên thủ hạ kia thì phải nhờ chư vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận